Sắc trời mới vừa tờ mờ sáng, Phó Hồng Tuyết đã mở mắt ra. Chim chóc như chỉ cần chờ mặt trời ló dạng là rộn rã ồn ào khắp một khoảng trời, hắn mới vỗ nhẹ nhẹ Diệp Khai
còn đang dính cứng vào hắn:
“Sáng rồi, chúng ta đi tìm thứ gì ăn.”
Diệp Khai nhấp nháy hàng mi, nửa ngày mới chậm rãi mở ra, ánh mắt còn có chút mông lung, khàn khàn đáp một tiếng.
Phó Hồng Tuyết vươn tay thăm dò độ ấm trên trán y, lại lo lắng mà nghiêng đầu dùng môi hôn lên một cái, thử thử, xác nhận không có nóng thêm mới hỏi tiếp:
“Có đói bụng không?”
“Không đói bụng, khát.”
Phó Hồng Tuyết xoay người cầm một ống trúc sạch sẽ đang được che lại bởi một tán lá, đút cho y uống chút nước tối qua hắn mới ra suối lấy:
“Không đói bụng cũng phải ăn một chút gì… Trên người của ngươi còn bị thương. Đến đây đi, ta cõng ngươi đi ra ngoài tìm thức ăn.”
Sau khi nói xong, một tay đỡ lấy vai y, ngồi xuống ý bảo y bám lên vai mình.
Diệp Khai mơ hồ nửa ngày, rốt cuộc mới thanh tỉnh. Giật mình, lại nở nụ cười, ngược lại trêu chọc nhẹ nhàng vỗ vỗ hắn:
“Một mình ngươi đi ra ngoài đi, ta ở chỗ này chờ … Ngươi còn sợ ta bỏ đi sao?”
Vết thương của y kỳ thật vừa động liền đau, y chỉ muốn ngồi một chỗ.
“Bỏ ngươi lại một mình, ta lo lắng.”
Phó Hồng Tuyết lại dị thường cố chấp, cũng không quay đầu lại. Chẳng những ngữ khí thủy chung như một, đến tư thế đều không thay đổi.
Dưới đáy vực các loại chim bay cá nhảy không ít, quan trọng là, còn có một Yên Ba Thiên Khách bị nhốt dưới đáy vực hai mươi mấy năm tính tình bất thường. Nếu hắn nhớ không lầm, năm đó Thái sư phụ hắn lần đầu tiên xuất hiện liền trực tiếp tấn công Minh Nguyệt Tâm, nếu để Diệp Khai một mình, lấy Diệp Khai hiện tại tuyệt đối chịu không nổi bất luận hành động nào của lão.
Diệp Khai nhìn bóng lưng của hắn nửa ngày, rốt cuộc thỏa hiệp:
“… Ngươi dìu ta là được, để ta tự đi.”
Y thật không cảm thấy chính mình chưa thảm đến mức phải để hắn cõng.
Nghe y nói như vậy, Phó Hồng Tuyết cũng không cãi, liền xoay người dìu y chậm rãi đứng lên, hai người đồng thời đi ra ngoài.
Đáy vực này không lớn không nhỏ, rừng cây rậm rạp, bước chân mịt mù. Ở lại sơn động từ tối hôm qua cư đến giờ mới bước ra, Diệp Khai đánh giá mọi nơi một chút, ánh mắt liền dừng lại ở ánh nước xuyên qua tán cây, tai đã nghe thấy tiếng nước chảy.
“Đi qua đó.”
Y hướng bên kia nâng nâng cằm.
Chỗ có nước, nhất định có cá. Cho dù y không muốn ăn, Phó Hồng Tuyết cũng phải ăn.
Phó Hồng Tuyết một tay dìu y, một tay còn cầm đao, may mắn đao cũng rơi theo bọn họ, hắn tối hôm qua còn có thể đốn củi cùng với tước ống trúc trữ nước, giờ phút này cũng có thể sử dụng đao chém đứt mấy cành lá um tùm, để Diệp Khai bước đi tương đối dễ dàng.
Đằng sau cây cối, là một dòng suối cong cong, nước trong thấy đáy, lá xanh soi bóng, thỉnh thoảng còn có vài con cá tung tăng.
Phó Hồng Tuyết quay đầu lại, nhìn Diệp Khai cười:
“Ta ăn cá, ngươi ăn tôm thì thế nào?”
Lúc rơi xuống đáy vực trên người bọn họ cũng không mang theo gia vị. Mặc dù có thể nhóm lửa nướng chín, cá cũng không có mùi vị gì cả, nhưng tôm thịt tươi rói, thật sự rất ngon.
Diệp Khai ấn ngực chậm rãi lui hai bước, dựa vào một gốc cây to, hoàn toàn không lĩnh tình mà xem thường:
“Không hiểu y lý, ngươi cũng nên có chút thưởng thức đi Phó đại hiệp? … Ta bị thương, không thể ăn hải sản. Ngươi tự ăn cho no là được.”
Nghe thấy câu trả lời, Phó Hồng Tuyết yên lặng nhìn y, trầm mặc, đôi mày khẽ cau lại. Vừa nãy chỉ đi có một chút, sắc mặt của Diệp Khai lại trắng bệch doạ người.
Hướng Ứng Thiên, Mị Ảnh, Diệp Khai bị thương, cùng rớt vực, những điều này là do hắn không thể dự liệu được. Vì thế đối mặt với chuyện này, kí ức của hắn trở thành vô dụng.
Hắn từng cho rằng đã trải qua một lần, hắn sẽ có kinh nghiệm tránh khỏi tai ương … Chính là cho tới giờ khắc này, hắn mới đột nhiên ý thức được, thực ra
hắn kỳ thật là ngốc vụng.
Tối hôm qua kéo Diệp Khai lại ôm lấy, cảm giác nhiệt độ cơ thể cùng tim đập của y, biết tính mạng của y không ngại, cho nên hắn cho rằng hắn đã hồi tỉnh với vết thương của Diệp Khai.
Nhưng giờ khắc này, Diệp Khai yếu ớt dưới ánh mặt trời, vẻ mặt tái nhợt, phải dựa vào gốc cây, làm hắn phát hoảng. Phó Hồng Tuyết kinh ngạc nhìn y, tay gắt gao nắm chặt chuôi đao, đã cảm thấy trong lòng bỗng nhiên dâng đầy tự trách cùng thất bại.
Hắn bất tri bất giác mà lui một bước, một chân trực tiếp bước vào trong nước, không hề nhận ra. … Hắn thật sự có đủ năng lực để bảo hộ Diệp Khai sao?
Phó Hồng Tuyết âm thầm tự hỏi, lần đầu tiên thật sự hoài nghi.
Mà loại hoài nghi này, hắn thế nhưng không biết giải quyết thế nào.
Diệp Khai cũng bắt đầu kinh ngạc nhìn hắn, dần dần mới kịp phản ứng, Phó đại hiệp chắc hẳn là lại đang nghĩ linh tinh gì rồi. Vì thế Diệp thiếu hiệp hít một hơi, có chút bất đắc dĩ mà lại bồi thêm một câu:
“… vết thương đau, ta không muốn ăn. Ngươi nhanh ăn đi, chúng ta lại trở về sơn động nghỉ ngơi, được không?”
Y phát hiện, chỉ cần Phó Hồng Tuyết ngớ ngẩn, đầu óc của y sẽ liền nhanh nhạy đến khó hiểu. Này nói không chừng chính là nguyên nhân
để bọn họ bên nhau.
Đối với loại người cứ thích nghĩ linh tinh này, biện pháp tốt nhất chính là dời đi lực chú ý của hắn, tìm việc cho hắn làm, đừng cho hắn thừ ra suy nghĩ.
Phó Hồng Tuyết quả nhiên như y mong muốn mà hồi thần, vội vàng đi tới dìu y ngồi xuống, không chần chờ mà đi bắt cá.
Động tác của hắn thực nhanh, mấy đao đã bắt được khá nhiều cá. Qua loa thanh tẩy sạch sẽ, rồi nhóm lửa nướng ăn ngay tại chỗ luôn.
“Đừng nóng vội, từ từ ăn, ăn như thế sao còn thấy ngon.”
Diệp Khai cách đó không xa vội vàng nhỏ nhẹ nhắc nhở. Trong mắt y,
Phó đại hiệp ngốc ngốc vụng vụng kỳ thật so với Phó đại hiệp luống cuống tay chân dễ đối phó hơn nhiều.
Y không thích bị đặt vào thế bị động.
“Kỳ thật… Hai người cùng một chỗ, không phải là như vậy sao?”
Lại là sau một lát, Diệp Khai nhẹ nhàng mà nói:
“Ta mịt mù, ngươi dẫn ta; ngươi hồ đồ, ta dẫn ngươi. Ai cũng không tranh với đối phương, bởi vì không ai vạn năng … Đúng không?”
Phó Hồng Tuyết ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn y, y hướng Phó Hồng Tuyết vẫy vẫy tay, chờ Phó Hồng Tuyết đi tới, liền nhón một miếng thịt cá từ trong tay hắn bỏ vào trong miệng, nếm nếm nói:
“… Còn rất tươi.”
Phát hiện Phó Hồng Tuyết còn ngồi xổm ở trước mặt y vờ ngớ ngẩn, y đơn giản chủ động hôn qua, lập tức liền động miệng vết thương, đau đến mức y hút khí:
“… Mỗi lần ta bị thương, ngươi cũng giống như là bị người điểm ngốc huyệt vậy. Phó đại hiệp, ngươi sao lại không đáng tin cậy như vậy chứ?”
Phó Hồng Tuyết chấn động toàn thân, đột nhiên cảm thấy đầu óc thanh tỉnh.
Nửa con cá còn lại ngay lập tức rơi xuống đất, hai tay của hắn đỡ lấy Diệp Khai, có hơi hốt hoảng, rồi lại nở nụ cười.
Hắn cười thế này, Diệp Khai ngược lại yên tâm. Phó đại hiệp rốt cuộc cũng hết ngốc rồi.
“Ngươi còn có mặt mũi cười…”
Diệp Khai chống đỡ đứng dậy:
“Đi lấy thêm nước, gia lại khát.”
“Vâng, Diệp thiếu hiệp.”
Phó Hồng Tuyết đỡ y dựa vào cây, dùng ngón cái vuốt ve môi y có chút tái nhợt, lúc này mới đứng dậy đi múc nước.
Bên dòng suối có một vách đá, nước đổ từ khe hở trên vách đá này xuống suối cơ bản sạch hơn nước dưới tiểu lưu.
—— nhưng mà ngay lúc hắn cầm ống trúc quay đi, bỗng nhiên xuất một cái bóng đen, trườn nhẹ như rắn đến bên Diệp Khai.
Diệp Khai kinh hãi, còn chưa kịp kêu cứu, Phó Hồng Tuyết đã nhanh ném ống trúc đi, ngay sau nhấc đao, không hề lưu tình bổ xuống bóng đen!
Bóng đen vội vàng né tránh, hắn nhanh chóng vứt đao chạy đến kéo Diệp lại bên người,động tác vừa xong, hắn vẫn còn nghe tiếng tim mình đập thình thịch. Một đao kia chỉ do bản năng, hoàn toàn không nghĩ nhiều. Lúc thu đao mới kịp phản ứng, vô luận là bóng đen làm bị thương Diệp Khai, hay là làm bị thương bóng đen, kỳ thật với hắn mà nói đều là không thể tha thứ.
Bởi vì động tác của hắn quá mạnh, hơn nữa mới vừa rồi còn phải đối phó với bóng đen, Diệp Khai rốt cuộc nhịn không được mà ho khan hai tiếng, lúc buông tay, khóe miệng đã có một vết máu.
Phó Hồng Tuyết kéo y lại sát người mình, dùng ngón cái lau đi giúp y, cơ bắp toàn thân lại theo bản năng căng cứng —— nếu bóng đen lại ra tay thương tổn đến Diệp Khai, hắn cũng không thể cam đoan hắn có thể hoàn toàn khống chế được chính mình.
“Không… Khụ, không có việc gì. Vốn đã bị thương phế mạch, khụ,
xuất huyết… là chuyện
bình thường…”
Diệp Khai vội vàng cố hết sức mà trấn an.
Y vừa mới vuốt lông
Phó đại hiệp, cũng không muốn hắn lập tức lại không khống chế được. Mỗi lần y bị thương, Phó Hồng Tuyết đều đột nhiên bộc phát ra lệ khí, không ai hiểu rõ hắn hơn y. Y ho ra máu hoàn toàn là bởi vì vết thương lúc trước, bóng đen căn bản chưa hề làm gì, nếu bị gϊếŧ chết thì thật oan uổng.
“Chúng ta là bị cừu gia đánh rớt, vô ý mạo phạm lão tiền bối. Trên người y có thương tích, ta không thể không bảo hộ y chu toàn.”
—— trầm mặc một lát, nhìn khuôn mặt khắc khổ già nua dưới lớp tóc hoa râm, Phó Hồng Tuyết miễn cưỡng nói ra một câu.
Hắn rõ ràng nhớ sau khi rớt vực sẽ tìm được người này. Chính là hắn lại không có chút nào vui sướиɠ, chỉ có lo sợ cùng hoảng hồn.
Bởi vì Diệp Khai thiếu chút nữa lại bị người này tổn thương.
Lão nhân gia mềm dẻo trườn trên mặt đất như rắn lại đang bất động nhìn họ, có chiều suy nghĩ. Sau một lát, bỗng nhiên cũng trầm giọng hỏi một câu:
“Trong tay ngươi … Là Diệt tuyệt thập tự đao?”
Phó Hồng Tuyết hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh cảm xúc, sau đó trả lời lão:
“Vâng.”
Một chữ như đinh đóng cột, làm ánh mắt lão nhân bắt đầu dao động qua lại trên người hắn cùng Diệp Khai.
Cuối cùng, tiến lại gần hắn:
“Giống… Quá giống…”
Cảm khái xong, lại đột nhiên chuyển ngữ khí:
“… Các ngươi cùng Dương Thường Phong là quan hệ như thế nào?”
Diệp Khai cùng Phó Hồng Tuyết nhìn nhau, Diệp Khai rõ ràng kinh ngạc, Phó Hồng Tuyết lại không sợ hãi:
“Dương Thường Phong là tiên phụ.”
Lão nhân rốt cuộc giật mình, trên mặt hiện ra thần sắc khϊếp sợ:
“… Tiên phụ? Ý của ngươi là —— hắn đã chết?! Chết như thế nào?!”
“Giữa tháng chạp, vào kì cuối năm, bị nghĩa đệ Hướng Ứng Thiên cùng người mưu hại, chết không nhắm mắt.”
Lời nên nói, rốt cuộc toàn bộ nói ra.
Lão nhân trừng lớn mắt, như là triệt để mà ngây dại. Sau một lúc lâu, lão mới lầm bầm:
“Tháng chạp… Sớm hơn cả lúc ta bị rơi xuống đây… Nói như vậy, người ám toán ta thật không phải là Dương Thường Phong… Mà là Hướng Ứng Thiên? …”
Phó Hồng Tuyết cũng không quấy rầy, mặc lão đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Không biết sau bao lâu, Diệp Khai vẫn luôn bàng quan rốt cuộc nhịn không được. Hắn tựa hồ từ đối thoại của Phó Hồng Tuyết cùng người trước mặt này trong nghe ra không ít chuyện:
“Ngươi… Khụ, khụ, ngươi nhận ra Diệt tuyệt thập tự đao… Hơn nữa, ngươi nói Hướng Ứng Thiên… Ám toán ngươi? Ngươi rốt cuộc là ai?”
Đáng tiếc y hỏi rồi, lão nhân gia hình như vẫn chưa nghe ra.
Phó Hồng Tuyết bên cạnh lại thấp giọng cởi bỏ nghi ngờ của y:
“Hắn là sư phụ của phụ thân chúng ta, Thái sư phụ… Yên Ba Thiên Khách.”
Nghe đến bốn chữ này, Yên Ba Thiên Khách bỗng nhiên giống vừa tỉnh lại, thân thể nhanh lui về phía sau vài thước, hoài nghi rồi kích động dị thường nhìn bọn họ:
“—— ta không tin! Các ngươi gạt ta!”
“Ngươi không tin cái gì? Không tin lời chúng ta nói? Hay là thân phận của chúng ta?”
Phó Hồng Tuyết kỳ thật biết rõ vị Thái sư phụ trước mắt này vô cùng cực đoan cùng cố chấp.
Bị người tối thân cận bên mình ám toán, kinh mạch đứt đoạn rơi vào đáy vực hai mươi mấy năm cô độc sống tạm bợ, loại thống khổ này bất luận kẻ nào đều không thể chịu nổi.
Cho nên hắn rất kiên nhẫn, càng bền lòng, tuy ứng phó có chút vụng về.
Mặc dù là đã từng trải qua một lần, nhưng người cùng hắn
té xuống vách núi đã thay đổi, thời gian cùng tình hình cũng đều thay đổi… Hắn còn chưa nghĩ ra, nên nói thế nào để Yên Ba Thiên Khách tin tưởng.
“—— các ngươi nói tất cả ta đều không tin! Các ngươi nhất định là do Dương Thường Phong cùng Hướng Ứng Thiên phái tới nhân cơ hội gϊếŧ ta!”
Yên Ba Thiên Khách hai mắt trợn lên ngẩng đầu nhìn bọn họ, tựa hồ tùy thời đều sẽ nổi điên.
“Chúng ta là bị Hướng Ứng Thiên đánh rớt xuống sơn nhai. Bởi vì chúng ta muốn tìm hắn báo thù gϊếŧ cha.”
Vì không muốn khiến cho lão cảnh giác, Phó Hồng Tuyết đành đứng ở tại chỗ tiếp tục giải thích.
“—— đừng tưởng rằng các ngươi nói như vậy, có thể dễ dàng gạt được ta!”
Yên Ba Thiên Khách rống đến càng lớn tiếng.
“Ta không có lừa ngươi, ta nói đều là thật.”
Phó Hồng Tuyết sắp chịu thua. Thuyết phục người, đặc biệt thuyết phục một người tính tình quái dị bướng bỉnh, hắn hoàn toàn không am hiểu.
Diệp Khai bên cạnh rốt cuộc nghe không nổi nữa, hít một hơi, vỗ vỗ tay Phó Hồng Tuyết ý bảo hắn dìu y đi ra phía trước vài bước.
Phó Hồng Tuyết chần chờ một chút, hắn sợ Yên Ba Thiên Khách vạn nhất thật sự nổi điên sẽ thương tổn Diệp Khai.
Diệp Khai lại cười với hắn, ý tứ —— tin tưởng ta.
Vì thế Phó Hồng Tuyết liền theo ý của y, dìu y chậm rãi đi ra hai bước, Yên Ba Thiên Khách cũng cảnh giác mà lui ra phía sau một đoạn ngắn.
Diệp Khai vẫn cười, nhỏ nhẹ hỏi Yên Ba Thiên Khách:
“Trên người của ta có thương tích, hơn nữa bị thương không nhẹ… Này cũng không phải gạt ngươi? Chẳng lẽ, ngươi đến ta cũng sợ hãi sao?”
“—— ai nói ta sợ ngươi!”
Nghe đến thấy loại ngữ khí khıêυ khí©h, Yên Ba Thiên Khách phẫn nộ mà vung đầu, một đầu hoa râm bay tứ tung.
“Nếu không sợ… Khụ, khụ…”
Diệp Khai dùng mu bàn tay che miệng ho khan vài tiếng, Phó Hồng Tuyết rõ ràng nhìn thấy có máu dính trên tay y, theo bản năng nắm chặt cánh tay y, cuối cùng y phải nhẹ nhàng siết tay hắn trấn an, “đừng sợ”:
“Ngươi đã không sợ ta… Vậy ta đi tới, cho ngươi nhìn xem ta bị thương thế nào, được không? … Vô luận chúng ta nói cái gì đều có thể gạt người … Nhưng thương thế không thể lừa gạt ngươi…”
Yên Ba Thiên Khách yên lặng nhìn y, không nói, giống như đang suy xét đề nghị của y.
Diệp Khai dùng tay lau hết vết máu trên khoé miệng, an tĩnh mà chờ.
Sau một lát, Yên Ba Thiên Khách thủy chung không nói gì, Diệp Khai coi như lão đã chấp nhận.
Lại vỗ vỗ Phó Hồng Tuyết, nhìn hắn trấn an rồi Diệp Khai liền bắt đầu chậm rãi đi đến chỗ Yên Ba Thiên Khách.
Phó Hồng Tuyết đứng ở phía sau y theo bản năng cầm thật chặt chuôi đao, ánh mắt thủy chung dừng lại trên người Yên Ba Thiên Khách, lòng bàn tay nháy mắt đã tẩm đầy mồ hôi lạnh.
Hắn liều mạng tại khắc chế du͙© vọиɠ muốn đem Diệp Khai kéo trở về. Bởi vì Diệp Khai tựa hồ rất chắc chắn. Càng bởi vì những lời Diệp Khai nói trước kia, làm hắn bắt đầu thử thuyết phục chính mình, nhất định phải tin tưởng Diệp Khai.
Diệp Khai rốt cuộc chậm rãi đi tới trước mặt Yên Ba Thiên Khách, Yên Ba Thiên Khách không còn lui về phía sau.
Y có chút cố sức mà chậm rãi ngồi xuống, một tay chống mặt đất, đưa người vào phạm vi công kích của Yên Ba Thiên Khách:
“… Ngươi xem, ta bị thương thế nào?”
Đây là một loại tư thái không hề phòng bị.
Yên Ba Thiên Khách lại im lặng một lúc lâu, ngẩng đầu, bắt đầu cẩn thận mà đánh giá y:
“Ngươi sắc mặt tái nhợt, khí huyết cản trở, ho ra máu… Nội thương …”
Diệp Khai cười cười, tiếp một câu:
“Bị người một chưởng từ phía sau lưng đánh tới, thương tại phế mạch.”
Yên Ba Thiên Khách lần thứ hai trầm ngâm một khắc, ánh mắt rốt cuộc biến đổi:
“Chưởng lực ngoan lệ, tu vi thâm hậu —— Thúc Tâm Chưởng?”
“Đúng vậy.”
Diệp Khai thầm thở một hơi, gật gật đầu, biết lão rốt cuộc đồng ý tin tưởng.
Lúc sau lưng trúng một chưởng, y
đã biết thân phận người mặt quỷ. Nếu Yên Ba Thiên Khách trước mắt là sư phụ của Dương Thường Phong cùng Hướng Ứng Thiên, lão không thể không nhận ra Thúc Tâm Chưởng của Hướng Ứng Thiên.
“Các ngươi… Thật là
nhi tử của Thường Phong? Hắn… Thật đã chết rồi?”
“Chúng ta không hề lừa gạt ngươi lấy một câu …”
Diệp Khai nhìn thẳng vào mắt của lão, ánh mắt chân thành lại nhu hòa:
“… Thái sư phụ.”
Yên Ba Thiên Khách miệng há lớn, giống như rốt cuộc bị ba chữ kia đả động, tựa hồ muốn nói cái gì, rồi lại đột nhiên đình chỉ, cũng không có nói ra khỏi miệng.
“Thái sư phụ… Chúng ta biết ngươi chịu khổ ở đây. Hiện tại chúng ta cũng ở đây, nhất định sẽ nghĩ cách mang ngươi lên… Khụ, khụ, sau này sẽ hiếu thuận —— ngươi.”
Nói xong một chữ cuối cùng, Diệp Khai lại cúi đầu ho nhẹ, ngay lúc Yên Ba Thiên Khách lại muốn thừa cơ hội bỏ chạy, y đã chuẩn xác điểm huyệt đạo của lão.
Điểm xong y liền ngã ra không ngừng ho khan, vạt áo cùng cổ tay nhiễm đỏ máu tươi.
“—— Diệp Khai!”
Phó Hồng Tuyết cơ hồ là kinh hãi tiến lên.
Diệp Khai nói không nên lời nữa, chỉ thở hổn hển khoát tay ý bảo chính mình không có việc gì.
Phó Hồng Tuyết vừa nắm được tay y đã chuyển nội lực qua điều tức, sau thời gian một nén hương, y mới xem như miễn cưỡng an ổn lại.
“Lão đầu tử này… Cứng không ăn, mềm không ăn… nặng nghi ngờ… Trước điểm huyệt đạo… kéo lão trở về… lão chỉ cần biết, chúng ta có phải lừa gạt hay không… có gϊếŧ lão hay không…”
“Ngươi trước đừng nói nữa, nghỉ ngơi một chút.”
Phó Hồng Tuyết cơ hồ là nghẹn họng.
Hắn sợ hắn vừa mở miệng, liền sẽ khống chế không được mà mắng chửi người.
“… Ở chỗ này… Nghỉ ngơi cái gì? …”
Ai biết Diệp thiếu hiệp căn bản không lĩnh tình, ấn ngực, đứt quãng lại mười phần tức giận mà đấm hắn:
“Gia… Đau đến không thở được…”
Sắc mặt trắng bệch, y phục nhiễm máu nhìn trái ngược hẳn với thái độ thoải mái của y lại làm cho Phó Hồng Tuyết hoàn toàn không thể thoải mái nổi.
“… Gia sở hữu khí lực… Đều dùng để thu phục lão nhân này, ngươi trước đem hắn vào động… sau đó lại đến nhặt ta…”
Thanh âm yếu ớt, vậy mà vẫn phân phó đến thực quyết đoán.
Phó Hồng Tuyết do dự một chút, thế nhưng cũng thật sự nghe lời ôm lấy Yên Ba Thiên Khách, mang lão về sơn động rồi mới vòng trở về kéo đến Diệp Khai.
Diệp Khai rất có ý tứ. Trưởng bối vi đại, dù sao Yên Ba Thiên Khách là trưởng bối của bọn hắn, về tình về lý hắn đều hẳn là phải để Yên Ba Thiên Khách lên đầu.
Hắn ôm Diệp Khai trở lại sơn động, Yên Ba Thiên Khách rốt cuộc như là đã tỉnh lại, còn đang tức giận vì bị ám toán.
Trầm mặc một chút, lão nhân nằm trên mặt đất hỏi:
“—— hắn ngất đi rồi?”
“Ừm.”
Phó Hồng Tuyết cũng không nhiều lời, chính là đỡ ngồi Diệp Khai khoanh chân xong, chính mình cũng lập tức ngồi xuống, không chút nào chậm trễ mà dùng tự thân nội lực thay y chữa thương.
Lần này làm rất lâu Diệp Khai vẫn không có tỉnh lại.
Phó Hồng Tuyết đỡ y nằm lên đám cỏ khô, dùng ống tay áo lau sạch máu nơi khóe miệng cùng mồ hôi của y, lúc này mới ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Yên Ba Thiên Khách:
“Thái sư phụ, chúng ta thật sự đối với ngươi không có ác ý. Y điểm huyệt đạo của ngươi, chỉ là muốn để ngươi đợi chúng ta, thấy rõ chúng ta rốt cuộc không phải là tới gϊếŧ ngươi.”
“Ngươi… Đích thật là rất giống Thường Phong…”
Sau một lúc lâu, Yên Ba Thiên Khách còn nói. Nghe không rõ là nghi hoặc hay là nghi vấn.
“… nhưng y không giống.”
Phó Hồng Tuyết từ lúc tiến vào biểu tình trên mặt cũng rất lãnh đạm, sau khi ngồi xuống, thủy chung nắm chặt tay Diệp Khai:
“Chúng ta cùng cha khác mẹ. Ta giống cha, y giống hệt mẹ.”
Yên Ba Thiên Khách trầm mặc:
“… Căn cơ của ngươi nhiều năm luyện chính là Diệt tuyệt thập tự đao pháp. Nhưng nội lực ngươi dùng lại không phải là nội lực của Diệt tuyệt thập tự đao.”
Đây chính là nguyên nhân lão không chịu tin tưởng. Lão sáng chế đao pháp cùng nội lực, không ai khác rõ hơn lão.
Phó Hồng Tuyết cũng không giấu diếm:
“Ta luyện Diệt tuyệt thập tự đao hai mươi mấy năm, nhưng ta hiện giờ không dùng tâm pháp nguyên bản để xuất Diệt tuyệt thập tự đao.”
“Vậy thì là gì?”
Yên Ba Thiên Khách rốt cuộc tỏ vẻ tò mò kì quái.
Nội lực Phó Hồng Tuyết dùng, tuy rằng nhìn ra được thời gian tu luyện còn thấp, nhưng đúng là loại nội lực thần kì.
Kết quả, Phó Hồng Tuyết vẫn không có chút do dự chút nào, liền nói trắng ra:
“—— thiên địa giao chinh âm dương đại bi phú.”
Yên Ba Thiên Khách lập tức trừng lớn mắt, cơ hồ không thể tin được vào lỗ tai của mình.
“… Ngươi… Ngươi sao lại có nó?”
“Duyên phận đưa đẩy.”
Bốn chữ nghe có vẻ tuỳ ý, chỉ là Phó Hồng Tuyết nhìn Yên Ba Thiên Khách theo một ánh mắt không hề tuỳ ý.
Không phải là hắn không muốn nói tỉ mỉ, mà là nội tình trong đó quá phức tạp, căn bản nói không rõ ràng.
“… Nếu như vậy, các ngươi làm sao lại bị Hướng Ứng Thiên đánh rớt xuống đây? Lấy võ công của ngươi hiện tại, tuy không thể mạnh hơn hắn, ít nhất cũng sẽ bằng hắn.”
Câu này của lão, hỏi thẳng vào tử huyệt.
Phó Hồng Tuyết cười khổ, mất nửa ngày trời, mới có thể trả lời lão:
“Ta mới vào giang hồ, kinh nghiệm không đủ, cho nên bị Hướng Ứng Thiên tính kế.”
Nói tới đây, thanh âm trầm xuống dưới, theo bản năng mà quay đầu nhìn lại Diệp Khai:
“… Y bị thương, cũng là do ta.”
Yên Ba Thiên Khách rốt cuộc im lặng.
“Cho nên, Thái sư phụ… Ngươi liền tạm thời ở nơi này cùng chúng ta đi, để cho chúng ta chiếu cố ngươi. Sau khi chờ y dưỡng thương tốt rồi, chúng ta sẽ cùng mang lão nhân gia người đi lên, đem về phụng dưỡng.”
Lời cuối cùng này, hoàn toàn phát ra từ lục phủ ngũ tạng, nói thật chân thành.
Hắn còn nhớ rõ, Yên Ba Thiên Khách đã từng hy sinh chính mình như thế nào, cố gắng cãi lại số mạng, truyền cho hắn công lực cả một đời.
Cả đời này của hắn, người dụng chân tâm với hắn nào có nhiều. Trừ bỏ Diệp Khai,
vì hắn trả giá lớn nhất đại khái chính là vị Thái sư phụ mà thời gian ở cùng ít đến đáng thương này.
Cho nên lúc này đây, hắn vô luận như thế nào cũng phải đem Yên Ba Thiên Khách đi lên, để lão có đồ đệ chăm lo, yên vui sống quãng đời còn lại.
“Ta bị nhốt trong này hơn hai mươi năm không thể thoát, ngươi thật sự có nắm chắc, các ngươi có thể thuận lợi mang theo ta đi lên?”
Yên Ba Thiên Khách từ đầu đến cuối vẫn không dám tin bọn hắn. Mặc dù là duyên phận đưa đẩy Phó Hồng Tuyết có được đại bi phú, nhưng hắn một người muốn đem cả hai người, thật có thể đi lên không?
“Ngươi cũng biết… Ta luyện nội công kì dị. Nếu ta có thể mang theo một người bị thương thuận lợi rơi xuống, tự nhiên cũng có thể mang theo ngươi thuận lợi đi lên. Về phần y… Chỉ cần y dưỡng thương tốt, đệ nhất thiên hạ khinh công, cùng với ta đi lên hẳn là cũng không khó.”
Hắn đương nhiên không thể nói cho Yên Ba Thiên Khách biết, vì đề phòng ngày này tới, kỳ thật hắn đã tu tập loại khinh công có thể thoát vực từ rất lâu về trước.
Yên Ba Thiên Khách rốt cuộc chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, sau một lát lại mở, vẫn bất động nhìn hắn, lại quay đầu nhìn Diệp Khai bên cạnh hắn còn đang hôn mê.
“… Ngươi vẫn còn chưa nói… Các ngươi tên gọi là gì.”
Những lời này, hắn phá lệ nói nhỏ. Ngữ khí thậm chí có chút do dự.
“… Ta là Phó Hồng Tuyết.”
Giống như phải mất một lúc, Phó Hồng Tuyết mới hiểu được mà đáp.
Đáp xong, Phó Hồng Tuyết liền từ tư thế ngồi, cung kính mà đổi thành quỳ, khom lưng xuống dập đầu về phía Yên Ba Thiên Khách.
“… Y là Diệp Khai, hiện giờ bị thương nặng. Một lạy này, ta cũng sẽ thay y.”
Dập đầu rồi giải thích, rồi lại dập đầu.
Yên Ba Thiên Khách sau khi hỏi những lời này, ngược lại im lặng không nói, vẻ mặt biến đổi vô cùng, nhìn không ra cảm xúc.
Phó Hồng Tuyết lúc này mới đứng lên, đi qua đi thay lão giải huyệt đạo.
“Thái sư phụ…”
Phó Hồng Tuyết ngồi xổm ở bên cạnh lão, thấp giọng hỏi ý kiến:
“Ngươi xem, ngươi ở nơi này còn cần bố trí những thứ gì, ta sẽ nghĩ cách.”
Yên Ba Thiên Khách lại an tĩnh một khắc, đột nhiên vung tay, thân thể vừa động liền bỗng nhiên như muốn rời đi:
“… Không, ta không ở lại nơi này!”
“—— Thái sư phụ!”
Phó Hồng Tuyết vội gọi, chỉ có thể dùng thân thể chắn đường đi của lão, nhưng cũng không tiện ra tay ngăn cản lão.
“Ngươi vì sao không muốn ở cùng chúng ta?”
Hắn gấp, là bởi vì hắn nhớ rõ, Yên Ba Thiên Khách trên người còn có ba cái Hoả Diễm Hồng Châm, mỗi khi giông tố đều sẽ làm lão sống không bằng chết. Nếu không làm Yên Ba Thiên Khách ở cùng bọn hắn, hắn sợ Thái sư phụ thật vất vả mới tìm được này lại xảy ra chuyện gì.
Chính là hiện tại hắn không cách nào đem cái lý do này nói ra, bởi vì hắn không giải thích được vì sao hắn biết.
“Không có vì cái gì, không nguyện ý chính là không nguyện ý!”
Yên Ba Thiên Khách ngữ khí cường ngạnh, giống như là cố ý không muốn ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ muốn tính hướng bỏ đi.
“—— Thái sư phụ!”
Phó Hồng Tuyết chỉ còn cách gọi một tiếng.
Hắn không phải là Diệp Khai, mạnh mẽ điểm huyệt Yên Ba Thiên Khách hoặc là ngỗ nghịch động thủ, hắn thật sự làm không được.
Kết quả bỗng nhiên chợt nghe đến cách đó không xa một thanh âm suy yếu lại cực không kiên nhẫn:
“—— ồn ào cái gì! Lão thích ở đâu… thì để lão
tuỳ ý ở chỗ đó
đi.”
Phó Hồng Tuyết vừa định theo bản năng lên tiếng trả lời thì lại thấy Diệp Khai chậm rãi tỉnh lại. Yên Ba Thiên Khách hiển nhiên cũng bị kinh động một chút, đồng dạng quay đầu nhìn lại y.
Diệp Khai dùng một bàn tay che mắt, rống xong câu vừa nãy liền an tĩnh một khắc, rồi chậm rãi ngồi dậy, chậm rãi ngẩng đầu nhìn phía Phó Hồng Tuyết:
“… Ngươi lại thay ta trị thương?”
Khí huyết lưu loát không ít, vết thương phía sau lưng cũng không còn quá đau. Kỳ thật lúc nãy ho một trận, tuy rằng nhìn dọa người, ngược lại làm y hộc ra không ít máu tụ trong phổi.
“Ừ.”
Phó Hồng Tuyết vội vàng đi qua, ngồi xuống vươn tay đỡ lấy vai y:
“Ngươi tỉnh? Khá hơn chút nào không?”
Bình thường Diệp Khai tỉnh ngủ, đều sẽ mơ hồ trong chốc lát rồi mới khởi giường, lúc này Phó Hồng Tuyết sẽ tận lực không làm ồn, nếu không y sẽ dễ dàng đau đầu. Huống chi đây là ngất đi rồi mới tỉnh lại, ngữ khí ác liệt của y tuyệt đối không phải giả vờ.
Diệp Khai lắc đầu, ý bảo chính mình không có việc gì, ngược lại không chút nghĩ ngợi mà nhỏ giọng giáo huấn hắn:
“Nội lực có nhiều hơn nữa cũng không phải để ngươi phung phí … Ngươi không biết sẽ làm bản thân bị thương sao?”
“Vẫn tốt hơn tâm bệnh.”
Phó Hồng Tuyết đáp đến thật đương nhiên.
Trên trán y vẫn đổ mồ hôi lạnh, được Phó Hồng Tuyết dùng tay áo lau, lại đi cầm tay y. Hạ thu chuyển mùa, không quá nóng cũng không quá lạnh, vậy mà tay y lạnh như băng đá.
Diệp Khai cũng biết hắn là có ý gì, chỉ hí mắt, nhìn phía cửa động:
“… Ta muốn đi ra ngoài phơi nắng một lát.”
“Được.”
Phó Hồng Tuyết không hề phản đối, một tay nâng cánh tay của y, một tay ôm lấy thắt lưng, khom người đỡ y dậy, lúc xoay người đi mới thấy Yên Ba Thiên Khách sớm đã không thấy.
Phó Hồng Tuyết ngẩn ra, phát hiện mình thế nhưng hoàn toàn không để mắt đến Thái sư phụ, trong lòng bỗng nhiên có chút áy náy.
Ra khỏi sơn động, Diệp Khai vẫn đi rất chậm, nhưng đã không còn vô lực giống buổi sáng.
Y tự chọn bãi cỏ dưới tàng cây, Phó Hồng Tuyết giúp y nằm xuống, tùy tay rút một cây cỏ ngọt bỏ miệng nhai, một chân duỗi thẳng một chân chống, tay cũng gối sau đầu.
Tịch dương nóng bỏng bị tán cây chặn lại, rớt thành vô vàn giọt nắng xuống cỏ xanh, ngẫu nhiên còn có gió thổi qua, ấm đến thực thoải mái, lại thoáng đãng dễ chịu.
“Diệp Khai… Ngươi không cần phản cảm với Thái sư phụ.”
Phó Hồng Tuyết ngồi xuống cạnh y. Trầm mặc thật lâu rồi mới mở miệng thanh minh
“Lão bị nhốt dưới đáy vực hai mươi mấy năm, kinh mạch đứt đoạn, không có cách ra khỏi đây, tính tình cổ quái là tất nhiên. Nhưng lão tuyệt đối không phải khó có thể ở chung.”
Diệp Khai đang khép mắt, không đáp lời. Nhìn không đoán ra y nguyện ý nghe hay là không muốn nghe.
Vì thế Phó Hồng Tuyết chỉ có thể tiếp tục nói:
“… Lão bị người tối thân cận ám toán, cho nên bệnh đa nghi rất nặng cũng là bình thường. Chỉ cần chờ lão hoàn toàn tiếp nhận chúng ta rồi, lão nhất định sẽ đối tốt với chúng ta.”
Diệp Khai cười cười, từ từ nhắm hai mắt, một tay gác trán,thoải mái mà nói:
“Lão kỳ thật đã bị ngươi làm cho cảm động.”
Phó Hồng Tuyết bị câu nói đó làm cho kinh ngạc quay đầu nhìn y.
“Lão vừa rồi nhất định phải đi, tại vì bị nhốt cô độc dưới đáy vực, oán hận nhiều năm như vậy, rốt cuộc có người chân chính mà quan tâm lão… khiến lão không biết phải làm sao mà thôi.”
Dừng một chút, y lại nói tiếp:
“Lát nữa, ngươi đi nhặt chút cỏ khô, trải thành một chỗ ngủ trong sơn động… sơn động lạnh, chọn chỗ cao một chút, lão nhân gia thích ngủ phía sâu ở trong. Nếu có nấu bữa trưa, ngươi đi vào rừng gọi lão ra ăn, gọi to lên… Nếu lão không đi ra, ngươi liền chọn vài cái lá sạch gói kỹ thức ăn lại, nói cho lão biết để ở kế chỗ ngủ trong sơn động, lão đói bụng có thể về ăn.”
“Ngươi…”
Nghe đến đó, Phó Hồng Tuyết càng thêm ngây người, thật sự có chút nghĩ không ra Diệp Khai đang suy nghĩ cái gì.
Y thoạt nhìn rõ ràng không thích Thái sư phụ, nhưng hiện tại, y lại một hơi dạy hắn nhiều như vậy.
Diệp Khai nhướng mi nhìn hắn một cái, tựa hồ thưởng thức vẻ mặt của hắn, rồi lại chậm rãi nhắm lại.
“… Lão là võ lâm tiền bối, nghe nói vốn dĩ đã cổ hủ rồi. Hiện giờ bị hại xuống đáy vực nhiều năm như vậy, sẽ lại càng thêm cực đoan. Tính tình của ngươi trầm ổn lại hiếu thuận kiên nhẫn, ta lại nhanh nhẹn suy tính tinh vi… Cho nên lão nhất định sẽ nhìn ta không vừa mắt, lại nhất định sẽ thích ngươi.”
Kết luận xong, Diệp Khai rốt cuộc trầm mặc một khắc.
Sau đó y mới lại một lần nữa cong khóe miệng, dương dương cằm, điều chỉnh tay đang gối, thanh âm rốt cuộc có phần mỏi mệt, cực kì thâm thuý:
“Phó Hồng Tuyết… Ta nghĩ, sẽ giúp ngươi có thêm một người thân.”
Phó Hồng Tuyết triệt để mà ngây ngẩn cả người.
Không phải là khϊếp sợ, chỉ là hoảng hốt.
Trong thoáng chốc…Hắn đã mơ hồ cảm thấy, ngữ khí suy yếu cùng cảnh tượng, cùng vẻ mặt đó, hắn đã từng nghe qua.
Ý muốn cho hắn hết thảy, đến mức chính mình chẳng còn lại gì đó của Diệp Khai, quen thuộc đến mức, y vừa nói, hắn đã nhận ra được. Hắn cảm thấy… đại bi đại hỉ trong đời hắn, hắn cứ lảo đảo đau đớn trải qua tưởng chừng gần hết, vậy mà nay lại bắt đầu lại từ đầu. Mà con người kia, cùng tâm tình lúc nào cũng muốn hy sinh cho hắn, lại cứ thế cùng hắn bắt đầu lại mà chẳng ý thức được khoảng đời trước y đã khốn khổ ra sao.
Hắn quay lại sống cuộc đời này đến nay đã khác hoàn toàn cuộc đời trước, mà những người thân yêu của hắn, đối tốt với hắn, hắn lại có cơ hội gặp lại họ, đền đáp một đoạn thời gian dài.
Những điều hắn trân quý, hắn sẽ vĩnh viễn không bỏ lỡ nữa. Vì thế hắn cảm thấy hắn thực may mắn, hạnh phúc cùng khổ sở của hắn, đều là hai phần.
Hắn cũng nhận ra, nguyên lai người trọng sinh đâu chỉ có hắn, còn có cả người hắn yêu nữa. Tuy y không nhớ gì, nhưng y chẳng phải vẫn là Diệp Khai đó sao? Cho dù tất cả mọi người có cư xử khác đi, Diệp Khai chung quy vẫn là y, chỉ có một người như thế làm hắn yêu thương trân trọng.
Đây là vận mệnh đã đặt mốc, là luân hồi đã nở hoa.
—— cho nên sau khi Phó Hồng Tuyết an tĩnh suy nghĩ thật lâu, liền chậm rãi lại gần, nhẹ nhàng nằm xuống kề bên y.
Bóng hắn dưới nắng trời đổ lên khuôn mặt Diệp Khai, y vẫn không có mở mắt, vì thế hắn liền hôn lên môi Diệp Khai.
Cánh môi ấm áp, hơi khô ráp vô lực.
Phó Hồng Tuyết nhìn y, cảm thấy chính mình như là đang cười, lại đã có một giọt nước mắt không tự chủ được rơi xuống gò má của Diệp Khai, lăn dài một đường ướŧ áŧ.
Diệp Khai rốt cuộc cũng mở ra mắt, ánh mắt dừng trên mặt hắn trong chốc lát, đáy mắt trầm tĩnh thản nhiên, lại trong suốt thấu đáy. Y tựa hồ hiểu được một giọt lệ kia của hắn vì sao lại rơi, nhưng y hoàn toàn không quan tâm.
Sau đó y khẽ cười cười, vỗ vỗ mặt cỏ bên người, nói với hắn:
“Nằm xuống đi… cùng ta phơi nắng một lát.”
Phó Hồng Tuyết hôn đi lệ tích trên mặt y, nghe lời nằm xuống kề bên.
Hắn thở ra một hơi, cảm thấy hắn có thể không cần suy nghĩ bất cứ chuyện gì. Bởi vì hắn thật ra đã trải qua cả kiếp người trước đây rồi.
Không còn tiếc nuối, không có lãng quên.
Lại là sau một lúc lâu, Diệp Khai đột nhiên hỏi hắn:
“Ngươi đang suy nghĩ gì?”
Phó Hồng Tuyết lắc đầu:
“Không có gì…”
Sau đó nhỏ nhẹ hỏi lại:
“Ngươi thì sao?”
Lại là một khắc an tĩnh, Diệp Khai cười nhẹ, giống như đang hưởng thụ ấm áp, lại tràn ngập trong hoài niệm, cách một khắc mới nói cho hắn biết:
“Ta nhớ sư phụ ta …”
Kỳ thật Diệp Khai rất hiếm khi nhắc đến sư phụ trước mặt hắn, tựa hồ là sợ những hồi ức vui vẻ thơ ấu sẽ khiến người thiếu vắng tình thương như hắn đau lòng.
Cho nên hắn đối với Lý Tầm Hoan cũng không biết nhiều.
Nhưng hắn biết, chính là người này, cho Diệp Khai một thân dương quang rạng rỡ.
“Chờ ngươi dưỡng thương hảo, chúng ta có thể đi lên… Ta cùng ngươi đi gặp hắn.”
Hắn quay đầu nhìn về phía Diệp Khai, nghiêm túc mà trả lời.
Diệp Khai vừa cười, vừa kể dông dài chuyện xưa cho hắn nghe:
“Ngươi biết không? … Khi còn bé, ta rất nghịch ngợm. Có đôi khi luyện công không chú tâm, hoặc là nghịch ngợm gây sự bị Phi thúc thúc trừng phạt, nhẹ thì bắt đứng tấn, nặng
hơn thì phạt quỳ, nghiêm trọng nhất là không cho ăn cơm. Chính là mỗi lần ta bị phạt, không quá hai nén hương, sư phụ ta liền sẽ lặng lẽ từ khe cửa lén đưa gì đó vào … Lúc bị phạt quỳ là cái đệm, lúc không cho ăn cơm chính là thức ăn. Mỗi lần đưa đồ vào, còn thường thường sẽ nhét theo tờ giấy nhỏ, tỷ như nói cho ta biết lát nữa Phi thúc thúc trở về thì ngoan ngoãn đi ôm chân hắn làm nũng nhận sai, hoặc là cơm đưa vào có canh nóng, trước khi uống nhớ thổi một cái… Sư phụ mềm lòng, Phi thúc thúc nói hắn rất cưng chiều ta, nhưng sư phụ liền nói cho hắn biết: hài tử là phải được cưng chiều, chúng ta không thương nó thì ai thương đây?”
Diệp Khai cong cong khóe miệng, ngậm một cọng cỏ xanh, không hề tỏ ra oán giận:
“Hoàn hảo có Phi thúc thúc coi sóc ta, ta lớn lên mới không làm người chán ghét, một thân võ công cũng miễn cưỡng luyện thành. Nếu không, lấy sủng pháp của sư phụ ta, nhất định sẽ sủng ta thành nhất phương tai họa.”
Phó Hồng Tuyết chỉ tỉ mẩn nghe, rồi mới đáp lời:
“Sư phụ ngươi là người tốt. Hắn dạy ngươi võ công, trân quý ngươi. Hắn không phải là thích nghiên mực hay sao? Chờ đến sinh thần của hắn, chúng ta tìm vài cái thực quý hiếm đem về làm quà.”
Kết quả nghe thấy hắn nói xong, Diệp Khai giật mình, nghiêng đầu nhìn về phía hắn:
“… Làm sao ngươi biết sư phụ ta thích nghiên mực?”
Tuy rằng Lục Như công tử tiểu Lý Thám Hoa là cái danh tự mọi người đều biết, nhưng trong mắt bọn họ, Lý Tầm Hoan là thần đao huyền thoại, ngoài ra chẳng còn gì. Diệp Khai không nhớ rõ, y có đã nói với Phó Hồng Tuyết về sư phụ y hay chưa.
“Chuyện có quan hệ với ngươi, nếu ta nên biết, tự nhiên sẽ biết.”
Phó Hồng Tuyết cười cười, nói như bông đùa.
Kỳ thật hắn đâu chỉ biết chuyện này.
Hắn còn biết… Diệp Khai kỳ thật cũng bất tri bất giác viết đôi ba dòng như sư phụ y.
Khi đó, Diệp Khai thường thường ngồi vào bàn, kiên nhẫn tỉ mẩn viết từng chữ.
Y không cho hắn nhìn, cũng không nói cho hắn biết y viết xong, sẽ cất chúng ở đâu.
Sau đó lại có một quãng thời gian, y len lén giấu từng tờ giấy ở khắp nơi trong nhà, trong đao phổ, trong giường… thậm chí ở góc bếp, ở gốc cây, cũng có đầy những giấy.
… Sau đó, hắn sẽ làm như lơ đễnh bắt được một vài tờ, có ngày, hắn nổi điên lên, tìm khắp nơi, cũng được hơn trăm tờ, … đó là ngày y rời bỏ hắn.
Hắn không dám tìm cho hết, vì hắn rất sợ đến ngày nào đó không còn một tờ nào cho hắn tìm, rồi lại khắc chế không được mà gần như nắm nát tờ giấy mỏng manh trong tay, như muốn truyền cho nó chút sinh lực.
Mà trên tờ giấy, y cũng chỉ viết vài dòng vụn vặt:
… Trong hộp cẩn xà cừ là một miếng ngọc, ta tính sang năm sinh nhật tìm người khắc thành ngọc bội tặng cho ngươi. Đến lúc đó, tự ngươi tìm người làm đi.
… Này là ngoại bào lam sắc, tuy nhẹ nhưng ấm, trời lạnh phải mặc vào.
… Buổi tối không được đọc tâm pháp, hại mắt. Người tập võ, nhãn lực rất trọng yếu.
… Sáng sớm mang chăn nệm ra phơi, buổi tối ngủ sẽ ấm áp, thực sự rất thoải mái.
… Không được biếng ăn, thân thể quan trọng nhất. Ta sẽ đau lòng.
… Này vò rượu ta chôn đã lâu, không dám uống, ngươi không được uống phí phạm.
…
Tất cả đều là ngữ khí bình thản ấm áp, giống như chỉ đang luyên thuyên chuyện nhà.
Tờ giấy cuối, y viết:
… Thương nhớ là tình cảm không ai tránh được, người nào rồi cũng sẽ qua ải sinh tử. Phó Hồng Tuyết, ngươi xem bên ngoài, sắc trời còn xanh. Diệp Khai không hề quan trọng như ngươi tưởng tượng đâu…
Ngón tay thon dài nguyên bản xinh đẹp bao nhiêu, nay gầy yếu vậy mà vẫn tiêu sái viết ra từng nét mỹ miều, dù đã đến lúc gần cuối, hàng chữ vẫn không hề nghiêng lệch.
Mỗi một chữ, đều cực kỳ nghiêm túc.
Giống như tiểu hài tử vẽ chữ, một nét bút, một nét hoạ, càng hoàn hảo, lòng càng vui.
Vì thế hắn vuốt ve những chữ viết đó, đã cảm thấy…
như cầm lại đôi tay ngày ấy, như nhìn thấy nụ cười phi dương mãn nguyện của y.
Cũng từng có mấy lần, hắn nhìn thấy Diệp Khai ngắm hoàng hôn, ráng chiều phủ nhẹ lên khuôn mặt mơ màng, cả người rạng rỡ đứng bất động giữa sân trước căn nhà nhỏ của bọn họ, hình như đang suy tư, lại như là tìm kiếm cái gì.
Hắn đi lên hỏi, Diệp Khai liền sẽ nửa cười nửa không mà ném cho hắn một câu:
“—— ngươi đoán xem?”
Hắn đoán không ra.
—— cho đến một ngày nào đó thật lâu về sau, hắn mới bỗng nhiên hiểu được.
Kỳ thật vào lúc đó… Diệp Khai chính là suy nghĩ, y đến tột cùng còn có thể vì hắn làm những chuyện gì.
… Lý Thám Hoa thật sự dạy dỗ ra một đồ đệ quá tốt.
Nhưng đồ đệ này lại chỉ muốn đem hết thảy cho người khác.
Cho nên nhìn tiêu sái như Diệp Khai, áy náy sau cùng, cũng chỉ là vì sư phụ của y.
Lúc đó, y cũng đặc biệt để lại một tập giấy, tỉ mẩn ghi rõ những gì sư phụ y thích ăn, những gì sư phụ y thích dùng.
Y nói, hàng năm sinh nhật sư phụ y cùng ngày lễ ngày tết, đều phải thay y chuẩn bị lễ vật, dùng danh nghĩa hai người y và hắn đưa về.
Y nói, có thể lừa sư phụ y được bao nhiêu năm, liền lừa bấy nhiêu năm.
Lừa được vài năm, vậy có thể bớt thương tâm vài năm…
“Diệp Khai…”
Phó Hồng Tuyết cũng nhắm mắt lại, dùng đầu ngón tay tinh tế vuốt ve vết chai sần vì dùng đao trên tay y, như là trân trọng nó ngày cũ nào đó đã cầm bút viết nên những dòng chữ uyển chuyển đó.
“Chờ chúng ta đi lên rồi, đem nương, Thái sư phụ, cùng sư phụ ngươi, còn có Phi thúc thúc, đều đem họ về nhà. Chúng ta có thể hảo hảo hiếu thuận bọn họ.”
Diệp Khai lại sửng sốt một chút:
“… Sư phụ ta cùng Phi thúc thúc thích thanh tĩnh, bọn họ mới sẽ không nguyện ý theo chúng ta ở cùng một chỗ, cả ngày nghe chúng ta cãi nhau đâu.”
“… Không sao.”
Phó Hồng Tuyết nghiêng người, nằm thật thoải mái, dùng ánh mắt chậm rãi đảo qua lông mi thật dài của y, còn có hình dáng mũi, thanh âm ôn nhu trầm thấp, bởi vì tình cảm quá vẹn toàn, nên lời nói nghe không ra dao động:
“… Khi trở về, chúng ta sẽ thường đến thăm người. Cho người biết, đồ đệ người chăm sóc từ bé đến giờ, vẫn luôn bình an vui vẻ, lúc nào cũng nhớ người…”