Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thời Gian Trở Lại

Chương 9-1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lạc Thao người này… Lòng có tà niệm, nhưng gã chỉ là lớn mật, chứ không phải đại ác nhân.

Cho nên gã

một đường trăm phương ngàn kế đuổi theo Phó Hồng Tuyết, lại cẩn thận cân nhắc, lại càng như là liều mạng cầu hắn tự bảo vệ mình.

Diệp Khai ban ngày ban mặt mặc vào bộ “Y phục dạ hành” cực kì phiền phức, vừa cân nhắc, vừa tận lực chọn chỗ khuất tiếp cận khách điếm.

Kỳ thật, trực tiếp vọt vào trong khách điếm để tìm Lạc gia phụ tử mới là cách dễ dàng nhất… Nhưng y không định gây sự chú ý của quá nhiều người. Cho nên y đành chán nản nằm chờ trên xà nhà thật lâu —— cho đến khi Lạc Thao phụ tử rốt cuộc từ trong khách điếm bước ra, sau đó lập tức tách ra một tên hướng nam, một tên hướng đông mà đi.

Khóe miệng Diệp Khai khẽ nhếch, cũng không thèm nhìn tới Lạc Thiếu Tân, chỉ hơi cúi đầu dõi theo bóng dáng Lạc Thao, bóng lưng bạch sắc thoáng chốc quay vòng đi hướng khác, y cũng vô thanh vô sắc nhảy theo sau.

… Lạc phu nhân bị gϊếŧ rồi thi thể cũng bị cái người giả trang thành Phó Hồng Tuyết phóng hoả đốt sạch ở lăng mộ. Lạc Thao tuy rằng bi phẫn, nhưng hắn hiển nhiên là sợ hãi nhiều hơn, mang theo nỗi lo bị gϊếŧ người diệt khẩu mà bám riết Phó Hồng Tuyết không tha.

Chuyện tối hôm qua gã bất chấp mọi thứ mà bò vào Minh Nguyệt Lâu, hiển nhiên cũng là có bệnh vái tứ phương mà muốn nhờ Minh Nguyệt Tâm nêu biện pháp để có thể mau chóng gϊếŧ Phó Hồng Tuyết, sau đó gã lại không ngờ được rằng Phó Hồng Tuyết vậy mà cũng đi.

Cho nên sáng nay bỗng nhiên gặp lại Phó Hồng Tuyết, gã mới có thể kích động sợ hãi như vậy.

Y đoán… Lạc Thao hoàn toàn sẽ không ngờ rằng Phó Hồng Tuyết cùng gã lại có thể ở cùng một gian khách điếm, này cũng chỉ là trùng hợp; gã lại càng không ngờ sáng nay Phó Hồng Tuyết không hề gϊếŧ hai phụ tử gã, Phó Hồng Tuyết còn căn bản là không muốn động thủ.

Người có tật giật mình, vĩnh viễn không thể bỏ được cái tật tự mình doạ mình.

Cho nên giờ phút này, ước chừng Lạc Thao là cùng Lạc Thiếu Tân sau khi thương thảo trong phòng xong liền ra cửa tìm viện binh?

… Tỷ như, kiếm Liễu Nhân cùng Quả Giới?

Chắc là sẽ không, vì với tình huống hiện tại, hòa thượng cùng ni cô tự nhiên sẽ không như bọn họ mà trọ lại khách điếm, chắc chắn sẽ ngủ nhờ đại am hoặc chùa khác.

—— rốt cuộc nhìn thấy Lạc Thao đi vào một rừng cây, Diệp Khai vươn tay nhẹ nhàng móc ra cái mặt nạ quỷ đã sớm chuẩn bị, chậm rãi mang vào.

Sau đó y cười cợt, phóng người đến chắn trước mặt Lạc Thao.

—— cây cối khẽ rung rinh, Lạc Thao vẫn luôn như chim sợ cành cong liền nhanh chóng rút trường kiếm ra, nhanh chóng lui về phía sau một bước.

Diệp Khai cúi đầu chỉnh chỉnh y phục của mình, chắc chắn là không còn sơ hở mới thong thả khoanh tay giả trang người khác, bước ra lộ diện.

Kết quả hoàn toàn không ngờ, y lại chỉ nhìn thấy vẻ mặt của cực độ khϊếp sợ Lạc Thao.

“… Là ngươi!”

Sau một lát, Lạc Thao mới không thể tin được mà hộc ra hai chữ như vậy.

Diệp Khai không nói lời nào, cũng không động, còn đang nghi hoặc, lại đã thấy Lạc Thao dứt khoát quỳ xuống, giống như nhìn đến vật cứu mạng mà kêu cầu:

“—— Phó Hồng Tuyết đang đuổi gϊếŧ chúng ta, van cầu ngươi cứu ta cùng nhi tử, còn có môn hạ của ta!”

Lời này làm Diệp Khai có chút sửng sốt.

Phục hồi lại tinh thần rồi, y mới khoanh tay, nghiền ngẫm mà sờ sờ cằm, suy tư một chút mới mở miệng thăm dò hỏi hắn:

“Ta với ngươi không thân chẳng quen… Vì sao phải giúp ngươi?”

Nghe đến đây, Lạc Thao cũng ngẩn ra. Gã nháy mắt ngẩng đầu lên, thần tình không thể tin, ngữ khí liền kích động:

“—— ngươi làm sao có thể trở mặt như vậy! Hiện tại chỉ có ngươi mới có thể đánh thắng Phó Hồng Tuyết, xem giao tình chúng ta lúc trước, ngươi giúp ta một lần đi!”

Tâm của Diệp Khai chợt sáng, vẫn khoanh tay như cũ, chậm rãi bước đến trước vài bước:

“A? … Ta với ngươi trước kia, có giao tình gì?”

Xem ra y may mắn chó ngáp phải ruồi —— Lạc Thao cư nhiên có mối quan hệ với cái tên quỷ mặt người luôn không có hảo ý với Phó Hồng Tuyết!

“… Ngươi định qua sông đoạn cầu? Ngươi không quen ta, vậy chẳng lẽ ngươi không nhớ mai hoa lệnh sao!”

Không nghĩ tới cũng bởi vì những lời này của y, phản ứng của Lạc Thao lập tức trở nên vô cùng kịch liệt, từ trong ngực áo lấy ra một lệnh bài đưa đến trước mặt y, hô hấp của hắn cũng mãnh liệt khẩn trương:

“Ngươi không giúp ta, ta liền đem bí mật chấn động về cái chết thảm của Dương Thường Phong năm đó truyền ra ngoài! … Ta bất quá chỉ là tay sai, ngươi mới là người đứng sau lưng hô mưa gọi gió! Ngươi để ta chết, ngươi cũng đừng mong sống yên ổn!”

Nghe được gã nói như vậy, Diệp Khai cảm thấy chấn động, nháy mắt cái gì ngụy trang cái gì đùa giỡn cũng đều quên, gấp gáp đưa tay bắt lấy hai vai gã rồi mạnh mẽ tra hỏi:

“—— ngươi nói cái gì? Năm đó ngươi thật sự tham gia sát hại Dương Thường Phong?!”

Không ngờ là chỉ vì động tác như vậy, mặt nạ vốn dĩ chỉ đeo hờ cũng trượt khỏi đầu y ——

“—— nguyên lai là ngươi!”

Lạc Thao lập tức hiểu được, hắn đã bị lừa!

Diệp Khai liền nhanh chóng ra tay điểm trúng huyệt đạo của hắn, hành động vừa nhanh vừa chuẩn xác.

Trấn tĩnh lại một chút, y mới đoạt lấy lệnh bài trong tay của Lạc Thao, xuất ra hàn khí bức người hiếm thấy:

“… Ngươi thật sự tham dự việc sát hại Dương Thường Phong? Án mạng năm đó vốn dĩ là như thế nào? Mai hoa lệnh này có vai trò ra sao? Ngươi tốt nhất… là nói cho rõ ràng đi!”

“—— ngươi gϊếŧ ta đi!”

Y thật không ngờ, đến bước này, thái độ của Lạc Thao cư nhiên khác thường, trở thành thấy chết không sờn!

Diệp Khai đầu óc có chút loạn, manh mối cùng tình huống trước mắt làm y trở tay không kịp.

Vì thế sau khi tự hỏi một khắc, y quyết định, nếu báo thù cho cha là việc Phó Hồng Tuyết tâm tâm niệm niệm nhất, vậy y đi tìm Phó Hồng Tuyết đến cùng thẩm vấn Lạc Thao thì tốt hơn!

Vì thế y vươn tay trực tiếp quăng Lạc Thao vào trong bụi cỏ, sau đó xoay người khinh thân về khách điếm.

—— võ công của Diệp Khai cùng Lạc Thao chênh lệch bao nhiêu, Phó Hồng Tuyết đương nhiên nhất thanh nhị sở.

Cho nên hắn vừa không ngăn cản Diệp Khai, cũng không gấp gáp bám theo làm gì.

Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là theo ký ức của hắn, ít nhất mấy ngày nay Diệp Khai vẫn sẽ bình an.

Cho nên hắn an tâm mà ngồi uống trà trong phòng.

Bất chợt những gian phòng ở cuối hành lang bên kia truyền đến tiếng kêu rên nho nhỏ. Chỉ trong khoảnh khắc vang lên rồi lặng im. Chờ đến khi hắn ngưng thần lắng nghe, lại đã yên ổn cả.

Sau đó một chút, tiếng hét của tiểu nhị thảm thiết vang lên.

Phó Hồng Tuyết nhướng mày, nhanh như chớp cầm đao đá cửa chạy ra bên ngoài, những cánh cửa cuối hành lang đều đã mở tung —— thi thể nằm xếp chồng lên nhau đỏ chói đến nhức mắt.

… Là do cao thủ ra tay. Động tác thật nhanh chóng.

Hắn vậy mà chỉ kịp nghe thấy một tiếng kêu rên rất nhỏ.

Phó Hồng Tuyết ngốc sửng sốt một chút, suy nghĩ kế tiếp hiện lên trong đầu là:

—— Diệp Khai còn ở bên ngoài! Nếu như y không hề phòng bị mà đυ.ng phải tên cao thủ này, có thể gặp nguy hiểm thì sao?!
« Chương TrướcChương Tiếp »