Chương 35: Quà mừng thọ

Mở đầu buổi tiệc thông báo chuyện vui đều vô cùng suôn sẻ, mọi người ai cũng thoải mái vui chơi trò chuyện làm ăn các kiểu. Đến giữa buổi tiệc là tiết mục tặng quà, khỏi phải nói ai cũng biết rằng các khách được mời đều chuẩn bị quà rất đắt giá. Nào là hồng sâm, linh chi,… toàn thứ đắt đỏ.

Người nhà Lâm Gia càng không phải dạng vừa, con cháu trong nhà đều chuẩn bị quà đầy đủ. Nào là thỏi vàng được đút nguyên chất rồi chạm khắc tinh xảo, có người thì tặng viên ngọc quý đáng giá mấy trăm triệu,… Cuối cùng đến lượt Lâm Hiểu Phong và Vương Vân, cả hai bước lên trên với sự trông đợi của toàn thể mọi người trong sảnh tiệc.

Trong suy nghĩ của mọi người Lâm Hiểu Phong là cháu trai đích tôn hiển nhiên anh phải chuẩn bị món quà đặc biệt nhất. Chính vì tò mò về món quà cả sảnh tiệc đều đổ dồn ánh mắt về phía cả hai, cả không gian cũng trở nên im bặt. Chưa hết có người còn chen lấn xô đẩy nhau chỉ để nhìn rõ xem Lâm Hiểu Phong và Vương Ý Vân sẽ tặng những gì.

Chiếc hộp bật mở ra theo điệu bồi hồi của cả sảnh tiệc, nhưng khác xa so với tưởng tượng của mọi người thứ bên trong chỉ là một thứ đồ đơn giản.

Bên trong chiếc hộp lúc bấy giờ là một bộ tách trà cổ, nhìn qua dù có dấu ấn lịch sử nhưng trong mắt khách khứa vẫn là thứ sơ sài. Chưa hết bên trong còn có hai bức tranh được cuộn lại, nhìn sơ qua ai nấy cũng đều âm thầm cười, lời qua tiếng lại:

- Tôi còn tưởng là thứ gì quý giá lắm vậy mà chỉ là bộ tách trà và hai bức tranh.

- Đường đường là cháu trai đích tôn sao lại chẳng chuẩn bị đàng hoàng gì như thế?

- Cứ tưởng Lâm Thiếu thế nào hóa ra cũng chỉ là người đơn giản.

Những lời nói xì xầm không ngừng vang lên phút chốc khiến cả sảnh tiệc ồn ào huyên náo. Vương Ý Vân thấy vậy thì khó chịu vô cùng, cô nhìn sang Lâm Hiểu Phong nhưng anh lại vẫn cứ bình chân như vại. Hành động này của anh thật sự khiến cô rất khó hiểu, nếu là bình thường có khi Lâm Hiểu Phong đã nổi giận rồi cho vài người xuống đài phun nước cũng không chừng, nhưng sao hôm nay anh hiền thế?

Thoáng thấy kỳ lạ Vương Ý Vân liền nắm lấy khuỷu tay áo của Lâm Hiểu Phong vừa lay nhẹ vừa hỏi:

- Ông xã, chẳng lẽ anh không tức giận?

Lâm Hiểu Phong sau khi nghe xong hai từ " ông xã " phát ra từ miệng Vương Ý Vân liền xoay sang nhìn cô với ánh mắt rạng rỡ. Dù đã kết hôn lây rồi nhưng thú thật thì đây là lần đầu anh được nghe hai từ " ông xã " ấy. Thật ra cũng chẳng phải Vương Ý Vân không gọi mà là do cô sợ, nhìn vào thái độ thờ ơ của anh làm gì có cô vợ nào dám gọi hai từ thân thiết ấy. Gần đây thấy Lâm Hiểu Phong đã thay đổi nên Vương Ý Vân mới gọi ai ngờ lời vừa thốt ra đã thấy anh vui mừng đến thế.

Vừa suy nghĩ dứt câu thì bỗng từ đâu một bàn tay ôm lấy vòng eo của cô khẽ siết nhẹ một cái. Dù mang thai nhưng eo Vương Ý Vân vẫn rất nhỏ, nếu là người ngoài nhùn vào sợ là không thể biết. Khẽ xoa nhẹ vòng eo Lâm Hiểu Phong kề sát miệng mình vào tai Vương Ý Vân nói:

- Anh đây! Em cần gì à?

Giọng nói trầm trầm ấm ấm phút chốc làm Vương Ý Vân mê mẩn, cô cứ như bị thôi miên muốn nghe tiếng nói của anh mãi không thôi. Lặng lẽ xoay qua nhìn anh Vương Ý Vân hỏi:

- Anh không tức giận sao?

- Sao anh lại phải tức giận?

- Mọi người đang bàn tán về anh, nếu là bình thường không phải anh sẽ nổi giận sao?

Nghe Vương Ý Vân hỏi Lâm Hiểu Phong khẽ cười, anh đưa tay nhéo nhẹ chiếc má mềm mại của cô bình thản nói:

- Quả thật nếu là ngày thường có người dám nói xấu sau lưng anh, anh sẽ rất tức giận. Nhưng hôm nay khác!

- Sao lại khác ạ?

- Anh chỉ là đang cảm thấy buồn cười với những người có mắt nhìn kém thôi.

- À!

Nói đến đây bỗng Vương Ý Vân à lên một tiếng, cô chợt hiểu vì sao chồng mình lại như vậy nên nói:

- Hay là để em lên tiếng giúp anh?

- Không cần đâu! Em yên tâm không cần anh và em nói sẽ có người thay mặt chúng ta.

Vừa nói dứt câu thì từ phía ghế dài Lâm lão gia tử vang lên tiếng nói:

- Các vị, quà nào đến cũng là quà không quan trọng. Quan trọng là sự góp mặt đông vui của chúng ta.

Lâm lão gia tử vốn là người sinh ra đã ở vạch đích, ông lớn lên trong nhung lụa đến cuối đời vẫn là sống trong nhung lụa. Đối với anh những thứ đắt tiền như hồng sâm, linh chi hay ngọc quý đều chẳng có chút sức nào cả. Cái ông muốn là sự tận tâm, sự gắn bó với con cháu. Có lẽ hiểu được mong ước đó nên Lâm Hiểu Phong mới tặng món quà như vậy.

Anh tiến đến trước mặt Lâm lão gia tử rồi đưa tay tháo hai tấm tranh ra sau đó nói:

- Ông nội, đây là bức tranh cổ của bậc thầy thư pháp nổi tiếng, cháu nhớ lần trước ông có tìm nhưng không thấy. Vô tình đợt đấu giá vừa rồi cháu thấy nó nên đã ngay lập tức mua về tặng ông nội.

- Hahaha, tranh đẹp! Tranh đẹp!

Nói xong anh cuộn hai bức tranh lại như cũ sau đó cất lại vào hộp. Tiếp theo Lâm Hiểu Phong lại tiếp tục đưa tay sang bộ tách trà kế bên nói:

- Còn đây là bộ tách trà từ thời xa xưa vô cùng quý hiếm, cháu nhớ nhiều năm trước khi cháu còn nhỉ ông nội vẫn hay đi tìm. Biết ông thích nên cháu đã mua lại tặng ông đấy!

- Cháu và Ý Vân có lòng rồi, hai đứa đúng là chẳng bao giờ làm cho lão già như ta thất vọng cả. Ta rất thích món quà này, cảm ơn cháu!