Chương 34: Thời gian như thể quay ngược lại

Dưới ánh trăng, đôi mắt Phí Minh Nghị hiện lên vẻ dịu dàng.

Mạnh Dao nhìn hồi lâu, cuối cùng cúi đầu tránh đi tầm mắt của anh.

Nước mắt cô lăn dài trên má.

Phí Minh Nghị dường như biết suy nghĩ của cô, ánh mắt có chút buồn bã, không nói gì, chỉ lau nước mắt cho cô, nhẹ giọng nói: "Muộn rồi, chúng ta về đi."

Mạnh Dao gật đầu, muốn nói gì đó nhưng cổ họng như nghẹn lại.

Phí Minh Nghị bơi đến đầu kia, chống tay leo lên thuyền, Mạnh Dao vươn vai cố nén nước mắt, xoay người vén chăn trên người xuống, loạng choạng đi tới, đem khăn đưa cho anh: "Lau khô người đi."

Phí Minh Nghị nhận lấy, nhưng lại kéo một góc khoác lên cho cô: "Em mặc vào đi, đừng để cảm lạnh, Mã Thúc có khăn tắm ở đây."

Anh quấn chặt chăn cho cô, sau đó cúi xuống lấy trong tủ ra một chiếc khăn hơi cũ, lau nước trên tóc và cơ thể.

Đôi mắt anh vẫn nhìn cô, miệng giữ nguyên nụ cười.

Cô dường như không quan tâm đến lời từ chối vừa rồi.

Có những chuyện dù không nói ra nhưng cũng không cần giải thích.

Mạnh Dao kéo chăn nắm chặt hai tay, không thể nào ngước mắt lên được nữa.

Phí Minh Nghị mặc quần áo đi đến đuôi thuyền bắt đầu khua mái chèo, Mạnh Dao ngồi trở lại mũi thuyền, lấy chăn quấn chặt lấy người.

Ánh trăng lung linh trên mặt hồ, nhưng trước mắt cô chỉ còn lại một đống hỗn độn.

...

Đêm đó, cô lại mất ngủ.

...

Hôm sau, Mạnh Dao dậy từ rất sớm.

Nhang muỗi trong góc còn chưa cháy hết, không khí phảng phất mùi đàn hương.

Cô tự tay trang điểm để che đi dấu vết mất ngủ từ đêm qua.

Công nhân còn chưa đi làm, Mạnh Dao đã trở về phòng tiếp tục chụp ảnh, lại ngây ngẩn cả người.

Phí Minh Nghị đứng ở phía sau quan sát cô hồi lâu, sau đó quay lại xưởng thủ công mỹ nghệ, đem chiếc chén sứ hôm qua đi nung.

Chén sứ bên trên là hai hàng chữ:

Núi có mộc này không có nhánh,

Thích quân này quân đã biết

Cũng không ai đề cập đến những gì đã xảy ra đêm qua.

Mười một giờ, mọi công việc đã hoàn tất, hàng ngàn tấm ảnh đã được chụp xong.

Mạnh Dao phân loại ra, sau đó Phí Minh Nghị chọn ra hơn 200 bức ảnh, trong đó có bức ảnh dành riêng cho anh.

Mạnh Dao nói: "Đây là một bức ảnh rất đặc biệt, có thể tạo nên hiệu ứng quảng cáo cao."

Cô không giấu bức ảnh này, dường như việc chụp ảnh Phí Minh Nghị chỉ là do yêu cầu công việc.

Trong bức ảnh, qua mép cửa sổ, có thể thấy một người đàn ông đang vẽ tranh sứ, nét biểu cảm cổ điển và tao nhã, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu quảng cáo đồ sứ.

Đồ sứ chỉ là một vật chết, chỉ khi có người thổi hồn vào nó mới có thể tạo nên một kiệt tác.

Bức ảnh này xét về ánh sáng và bóng tối, góc độ và cách kể chuyện cũng đều rất xuất sắc.

Người phụ trách tiếp thị nghe xong gật đầu lia lịa, nhưng trong lòng cũng không có nhiều kỳ vọng.

Ông chủ của anh không thích lộ mặt, trước kia có tin tức muốn phỏng vấn anh nhưng anh đều đẩy hết cho Thái xưởng, huống chi là đưa ảnh của anh lên catalogue.

Tuy nhiên, sau khi nghe Mạnh Dao nói, Phí Minh Nghị cười đáp: "Được"

Lúc này không những người trong văn phòng mà ngay cả Mạnh Dao cũng choáng váng.

Làm xong việc đã một rưỡi, hai người chuẩn bị trở về Ninh Thành.

Phí Minh Nghị xách hành lý của Mạnh Dao lên xe, đồng thời cầm theo một giỏ sơn trà rửa sạch sẽ của bà thím dưới căng tin.

"Khi còn sống ông ngoại trồng cho mẹ tôi, thấy em thích ăn nên tôi mang cho em ăn trên đường." Anh nói sau khi lên xe.

Phòng bếp có một cây sơn trà, ngày xưa ông ngoại anh tự tay trồng, giờ đã lớn um tùm.

Buổi trưa, dì ở căn tin chọn cho Mạnh Dao một ít, Mạnh Dao ăn vài trái, Phí Minh Nghị lại nhờ người đi hái thêm một ít.

Mạnh Dao cầm cái giỏ, nhìn những trái sơn trà vàng óng bên trong, hồi lâu không nói nên lời.

Cô quả thật rất thích sơn trà, khi còn ở Tô Thành, cô thường mua từng giỏ lớn.

Mạnh Dao thất thần, Phí Minh Nghị khởi động xe quay đầu lại: "Còn sớm, em có muốn đến trường học không?"

Mạnh Dao bị chấn động, run rẩy nhìn anh.

Trường nào? Đương nhiên là trường cấp ba năm đó.

Trường học chỉ cách đây ba mươi phút

Cơ thể cô căng thẳng, là biểu hiện của sự phản kháng.

Phí Minh Nghị nhìn cô, ánh mắt lại ấm áp: "Chúng ta đi xem một chút nhé."

Anh nói thêm: "Nơi đó thay đổi rất nhiều rồi."

Anh đã quay lại đó vài lần trong những năm qua.

Sau khi tốt nghiệp, lớp tổ chức một vài cuộc gặp mặt, lần nào anh cũng tham dự.

Anh không thể nói tại sao, rõ ràng là không thích giao tiếp nhiều, nhưng mỗi lần được mời anh đều đến.

Anh cũng đã gặp những người bạn của cô trong bữa tiệc, nhưng anh không bao giờ nghe được tin gì từ cô nữa, thậm chí sau này, ngay cả tên của cô cũng hiếm khi được nhắc đến.

Lái xe về phía Tây, các tòa nhà xung quanh càng ngày càng quen thuộc, từng tên đường, từng cửa hàng kinh doanh đều khiến cơ thể Mạnh Dao căng thẳng.

Đến trường đã hơn hai giờ chiều, ngày chủ nhật nên chỉ còn vài học sinh nội trú ở lại trường hệt như năm đó

Phí Minh Nghị dừng xe ở cổng trường, Mạnh Dao xuống xe, nhất thời trong mắt hiện lên quãng thời gian quá khứ.

Năm đó, cô đã đợi anh ở đây rất nhiều lần, chờ anh đến trường, đợi một tiếng, có khi hai tiếng, chỉ để được nhìn thấy anh đi ngang qua.

Phí Minh Nghị đóng cửa xe, quay đầu nhìn Mạnh Dao, đôi mắt cũng rũ xuống.

Trong đầu hiện lên hình ảnh năm đó anh vừa xuống xe bus thì nghe tiếng cô gái phía sau vang lên: "Chó ngoan, tránh đường cho tôi."

Khi quay lại, anh thấy cô bị một nhóm người chặn đường.

Anh biết cô, Mạnh Thời Yên, là người đã cản đường anh vào ngày đầu tiên nhập học, cũng chính là bạn nữ cùng lớp luôn xuất hiện trong tầm mắt của anh mà mọi người hay bàn tán xôn xao trong ký túc xá nam sinh.

Anh không có bước tới ngăn cản đám người kia, chỉ là đi tới cổng trường, nói với người gác cổng, sau đó nhìn người gác cổng đi qua giải tán đám học sinh cuối cấp kia, sau đó anh đi thẳng về ký túc xá.

Sau đó, anh thường xuyên nhìn thấy cô đứng trên đường bên cổng trường khi anh trở lại trường vào cuối tuần, nhưng anh luôn làm ngơ.

Anh biết cô đã đợi anh suốt quãng thời gian ấy.

"Vào đi." Phí Minh Nghị nói.

Mạnh Dao im lặng đóng cửa xe lại.

Lần lượt bước đến cổng trường, cái tên trên tấm biển trường rõ ràng bắt mắt.

—— Trường trung học Tô Thành Quảng Hoa

Chỉ là trước đây nó còn mới và sáng sủa, bây giờ nó trông hơi cũ kỹ.

Đến cửa, những người dọn vệ sinh không còn nhớ họ nữa.

"Anh chị đang tìm ai vậy?"

Một nam một nữ, lái một chiếc xe hơi sang trọng, thần thái phi thường.

"Chúng tôi là học sinh cũ của trường, lớp 0x, đây là danh thϊếp của tôi, tôi muốn đến thăm trường cũ." Phí Minh Nghị bước tới, cười nói, đưa cho anh ta một điếu thuốc khác.

Người gác cổng nhìn lướt qua danh thϊếp rồi nở một nụ cười: "Được rồi, đến đăng ký đi."

Phí Minh Nghị đưa ra danh thϊếp của chủ tịch xí nghiệp sứ Tô Thành. Người gác cổng lấy sổ đăng ký ra, Phí Minh Nghị cúi xuống viết tên anh.

Viết xong, anh đưa bút qua cho cô.

Mạnh Dao nhận lấy, đọc rất lâu những dòng chữ anh viết, cuối cùng viết tên cô dưới tên anh.

Tên anh, Phí Minh Nghị, vẫn gọn gàng thanh thoát.

Tên cô, Mạnh Dao, đã không còn như xưa.

Đi vào bên trong, khung cảnh thực sự khác biệt, có thêm vài tòa nhà bên cạnh, cách trang trí của trường cũng đã thay đổi rất nhiều.

Cây cối tươi tốt, khuôn mặt non nớt của từng học sinh lướt qua tầm mắt.

Phí Minh Nghị và Mạnh Dao sánh vai nhau đi qua các ô cửa, như thể đang tìm kiếm những năm tháng họ đã bỏ lỡ.

Mạnh Dao đi dọc sảnh chính, ánh mắt rơi vào hàng ghế đá.

Thanh xuân của cô dường như bắt đầu từ đó, cô chạm vào ánh mắt anh, chụp một bức ảnh của anh, rồi nâng niu hình ảnh ấy trong suốt mười năm.

Hàng ghế đá giờ đã được bao phủ bởi tử đằng, loài hoa nở rộ vào tháng chín hàng năm.

Xa hơn về phía trước, sân chơi ở bên trái, tòa nhà dạy học ở bên phải.

Dưới sân là những gương mặt tràn đầy năng lượng tuổi trẻ đang cùng nhau chơi bóng rổ.

Mạnh Dao tiếp tục rảo bước.

Sân chơi, phòng học, căng tin, bảng tuyên truyền... Cô đều lần lượt đi qua.

Cảnh vật quá khứ hiện về trước mắt cô.

"Yên Nhi, bước chậm thôi."

"Tiểu Mạnh, tôi không muốn đi nhà ăn đâu."

"Yên Nhi, nhìn kìa, có ảnh của cậu và Phí Minh Nghị."

"Yên Nhi..."

Những hình ảnh phóng khoáng vô tư của tuổi trẻ hiện ra lần lượt trong trí nhớ của cô.

Cuối cùng, cả hai đi vòng qua phía trước của lớp học năm đó.

"Em muốn đi lên xem một chút không?" Phí Minh Nghị hỏi.

Mạnh Dao dừng một chút, sau đó đi lên cầu thang.

Tòa nhà dạy học vẫn như trước, cô từng bước từng bước nắm lấy tay vịn, đối với cô cái gì cũng quen thuộc.

Từng bậc cầu thang, từng viên gạch lát, dường như đều để lại dấu vết.

Thời gian trôi nhanh, mọi thứ đều hòa vào ký ức.

Cô đã từng ở nơi này nhìn anh đi ngang qua, cố gắng xích lại gần anh, cuối cùng chỉ còn lại sự hiểu lầm.

Lúc đó cô đã nghĩ đến việc tìm thời điểm để giải thích.

Sau này không có cơ hội nữa.

Biến cố đau thương kia đã phá hủy mọi thứ, từ đó mọi tiếng cười và niềm vui của cô đều bị chôn vùi.

Lớp học của họ ở ngay phía trước, trên tầng ba, gần hành lang.

Trong lớp không có ai, chỉ còn những dãy bàn và sách giáo khoa chất đống, nhưng khung cảnh vẫn y như cũ.

Mạnh Dao bước vào và dừng lại ở chiếc bàn nơi cô từng ngồi.

"Yên nhi, ra ngoài chơi không?"

"Tiểu Mạnh, vừa rồi cô giáo nói cái gì?"

"Mạnh Thời Yên, em thấy sao?"

"..."

Bao nhiêu hình ảnh hiện ra trước mắt, bao nhiêu âm thanh vang lên bên tai.

Bên cạnh là nơi anh đã từng ngồi, người thanh niên ngồi thẳng lưng luôn nhìn chằm chằm vào bảng đen, đó là ấn tượng không thể phai mờ trong cuộc đời cô.

Cô chưa bao giờ nghĩ có ngày mình sẽ quay lại đây, khi cô rời đi năm đó, cô nghĩ mình sẽ không bao giờ quay lại nữa.

Có người đến trên hành lang, cả hai lại rời khỏi lớp học.

Họ tiếp tục dạo bước trong khuôn viên trường, những dấu vết ngày xưa giờ lại ở ngay dưới chân họ.

Phí Minh Nghị luôn ở bên cạnh cô.

Năm đó cô luôn đuổi theo bóng dáng anh trong khuôn viên trường, giờ anh đang đồng hành cùng cô trong hành trình ký ức này. Anh không rời cô một bước.

Cuối cùng hai người quay trở lại cổng trường, cũng đã đến lúc phải rời đi.

Người gác cổng vẫn đứng ở cửa, nói chuyện với ai đó.

Phí Minh Nghị bước tới, cười nói: "Nhờ chú chụp cho chúng tôi bức ảnh kỷ niệm được không?"

Mạnh Dao giật mình lùi lại phía sau.

Người gác cổng gật đầu, cầm lấy điện thoại di động mà anh đưa sang. Phí Minh Nghị bước lại đứng bên cạnh cô.

Mạnh Dao vẫn còn sững sờ.

"Đứng sát lại một chút." Người gác cổng cầm điện thoại di động ra lệnh.

Sau lưng cô là khuôn viên trường học năm ấy, trước mặt cô là camera điện thoại.

Bên cạnh cô là chàng trai mà cô đã thích suốt bao nhiêu năm.

Mạnh Dao căng cứng cả người, nước mắt như muốn trào ra.

Bàn tay rũ xuống bất chợt được nắm lại, những ngón tay đan vào nhau, mạnh mẽ và ấm áp.

Tim Mạnh Dao đập rộn ràng khi nghe thấy giọng nói liên tục của người gác cổng.

"Đúng rồi, cười lên."

Năm đó, khi cô thích anh, anh chỉ lướt qua cô.

Năm đó, cô chụp ảnh cho anh, anh chỉ nhìn vào ống kính bằng ánh mắt lạnh lùng.

Năm đó, khi cô đứng trước mặt anh, anh chỉ làm ngơ.

Bây giờ anh lại cùng cô bước qua những con đường ký ức, như thể anh muốn cùng cô trải qua mọi chuyện một lần nữa.

Anh đã cho cô một kết quả, một câu trả lời mới.

Năm tháng dường như đang quay ngược trở lại.

Nước mắt chực trào ra, nhưng lại bị cô đè xuống.

Bác bảo vệ nhanh chóng trả lại điện thoại: "Nhìn xem ảnh chụp như thế nào?"

Phí Minh Nghị mở album xem qua: "Cám ơn, chú tốt quá, xin lỗi vì chúng cháu đã làm phiền."

Anh nhận lại điện thoại.

Mạnh Dao nhìn qua, thấy hai người đứng cạnh nhau trong bức ảnh, một người mặc áo sơ mi trắng và quần tây đen, một người mặc váy dài, nắm tay nhau, trên đại lộ dài, năm tháng đã thay đổi, nhưng họ mơ hồ đã tìm lại mình của ngày xưa.

Phí Minh Nghị không buông tay cô.

Cô cũng không lên tiếng.

Cả hai im lặng suốt chặng đường.

Cô nhắm mắt và quay sang một bên, như thể lại quấn mình trong một cái kén dày.

Phí Minh Nghị nhìn cô bằng ánh mắt chua xót, anh rất muốn ôm cô, nhưng cuối cùng anh chỉ hạ ghế xuống, lấy áo khoác che cho cô.

Cô nhắm mắt lại, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Cô mắc chứng mất ngủ, vì vậy thân thể có chút mệt mỏi.

...

Những ngày tiếp theo,Phí Minh Nghị không còn biến mất nữa. Ngày nào anh cũng đặt cơm cho cô, tối đến đón cô đi ăn, khi bận việc vẫn cố gắng giữ liên lạc với cô.

Mạnh Dao im lặng nhìn anh tỉ mỉ chăm sóc mình.

Tâm trí anh dường như đã hướng về cô, nhưng cô không thể chấp nhận anh.

Hình ảnh cơ thể mình trần trụi lại hiện ra trước mắt cô, nó giống như xiềng xích, đè nặng lên trái tim cô.

Đó là một cơn ác mộng mà cô không bao giờ có thể xóa sạch.