Chiếc bánh cuối cùng được Tiểu Điềm và vài người đồng nghiệp chia nhau.
Mạnh Dao cũng đã nếm thử, kem rất ngọt nhưng trong lòng cô ngũ vị tạp trần.
Cô không biết Phí Minh Nghị có ý gì, dường như anh đang có ý theo đuổi cô.
Nhiều năm qua, trực giác của cô đối với những chuyện này luôn rất nhạy bén, biểu hiện của Phí Minh Nghị lại quá rõ ràng.
Đợi đến chiều khi cô hết bận bịu liền lục tung tấm danh thϊếp anh để lại.
Sợi dây chuyền kim cương đặt trên bàn làm việc trong hộp nhung màu tơ xanh, hắt lên ánh sáng rực rỡ.
Rất đẹp, cô chưa từng thấy bao giờ.
Sau một hồi im lặng, cô nhấc điện thoại và bấm số của anh.
Đầu dây bên kia nhanh chóng nhấc máy.
"Xin chào"
Giọng nói rõ ràng, trầm ấm.
Cô chưa bao giờ nghe anh nói chuyện gần như vậy, đột nhiên cô cảm thấy khó xử trong giây lát.
Một lúc lâu sau, cô mới định thần lại, nói: "Phí tiên sinh, là tôi."
"Mạnh tiểu thư."
Phí Minh Nghị trong giọng nói nhen lên ý cười, dường như không ngạc nhiên chút nào
Mạnh Dao dừng một chút, lại nói: "Tôi rất xin lỗi, tôi sợ tôi thực sự không thể chụp ảnh đồ sứ mà anh đã đề cập. Phí tiên sinh nên mời một người tay nghề giỏi hơn tôi. Ngoài ra, cảm ơn anh rất nhiều vì món quà, tôi đã ăn bánh rồi, chỉ là sợi dây chuyền đắt quá, tôi không thể nhận, anh xem khi nào tiện thì tôi đem trả lại cho anh."
Hình như có người đang nói chuyện ở đầu dây bên kia, Phí Minh Nghị vài lần đáp lại.
Dường như có người đến tìm anh.
Mạnh Dao nghe thấy, liền dừng nói.
Phí Minh Nghị không có cúp máy, Mạnh Dao đang cầm điện thoại chờ hồi âm, hình như chỉ có mười giây, sau đó liền im lặng trở lại.
Giọng nói của Phí Minh Nghị lại vang lên bên tai: "Mạnh tiểu thư nếu không thích thì vứt nó đi."
Mạnh Dao liền trầm mặc.
Phí Minh Nghị thanh âm ôn hòa bình thường, như thể tặng quà 20.000 tệ chỉ là chuyện tiện tay.
Cuộc gọi lại bị gián đoạn, Phí Minh Nghị có việc phải làm, sau khi xin lỗi cô liền nhanh chóng kết thúc cuộc gọi.
Toàn bộ quá trình diễn ra lịch sự và nhã nhặn.
Mạnh Dao nhìn sợi dây chuyền trên bàn một lúc, cuối cùng đóng hộp cất vào ngăn kéo.
Phí Minh Nghị mấy ngày sau không xuất hiện, Mạnh Dao tiếp tục bận rộn.
Cuối tháng 12, cô nhận thêm một bộ ảnh cưới.
Công ty cưới cô làm việc trước đó gọi điện hỏi cô có thời gian cho một kế hoạch lớn không, toàn bộ chi phí lễ cưới giá 20 triệu tệ, khách hàng chỉ đích danh muốn hợp tác với cô.
Chụp đám cưới chia thành chụp studio và chụp hiện trường cưới.
Mạnh Dao có nền tảng về nhϊếp ảnh, có tiếng trong nghề, dù đã thành lập studio, công ty cưới hỏi mà cô từng làm việc trước đây cũng sẽ thường xuyên liên lạc với cô.
Chụp ảnh hiện trường là công việc vô cùng thử thách đối với kỹ năng của một người, mỗi khoảnh khắc đều phải linh hoạt, không phải ai cũng có thể làm được.
Hiện trường càng cao cấp thì hiệu ứng chụp ảnh, quay phim càng được chú trọng.
Thực ra Mạnh Dao đã lâu không chụp ảnh cưới, chụp ảnh cưới rất mệt mỏi, từ sáng đến tối không được nghỉ ngơi, nhưng lần này thù lao quá hấp dẫn nên Mạnh Dao đã đồng ý.
Công ty cưới biết cô bận việc nên trực tiếp báo giá 100.000 tệ.
Lịch trình làm việc của cô đã kín nên cô phải điều chỉnh đặc biệt cho việc này, đã bận càng thêm bận.
Mạnh Dao liên lạc được với khách hàng, cô ấy là tiểu thư danh giá, mới từ nước ngoài về, đám cưới này là châu liên bích hợp gia tộc thông gia, hai bên đều thấy viên mãn.
Khi nhìn thấy cô, cô dâu mỉm cười, có vẻ như đã mong chờ từ lâu.
Hôn lễ dự kiến
vào ngày 18/1, còn hơn nửa tháng để chuẩn bị.
Chụp ảnh và quay phim chỉ là ý tưởng tức thời.
Hạ Mộng lại tới cửa trước buổi chụp cưới mấy ngày.
Hôm đó Mạnh Dao đang chụp ảnh cho mọi người trong studio thì Tiểu Điềm đến báo cho cô biết có người đang tìm bên ngoài, cô đi ra thì thấy Hạ Mộng mặc áo khoác da, buộc tóc đuôi ngựa đứng ở quầy lễ tân.
Phát hiện ra là cô ta, Mạnh Dao sững sờ một lúc.
Cô chợt nhớ tới Phí Minh Nghị và sợi dây chuyền mà anh đã đưa cho cô.
Hạ Mộng nhìn thấy cô đi ra, lập tức chào hỏi: "Mạnh tỷ, tôi tới đây chụp ảnh với cô."
Cuối tháng 1 có cuộc tuyển chọn người mẫu rất quan trọng, khi nghe tin Quan Văn Khải chụp một bộ hình ở đây sau đó được chọn vào một công ty thương hiệu nước ngoài, cô ta lập tức chạy tới.
Quan Văn Khải là khách của cô, trước đây không có danh tính hay nhân khí gì nổi bật, sau khi được cô chụp cho một bộ album thì danh tiếng liền lên như diều gặp gió
Sau khi tin tức được đưa ra, nhiều người mẫu đã đến xin cô chụp ảnh trong thời gian này, thu nhập của Mạnh Dao cũng tăng vọt.
Chỉ là Mạnh Dao không thể đáp ứng.
Cô quá bận rộn nên không có thời gian để thu xếp.
Sau khi hiểu được ý định của Hạ Mộng, cô vẫn từ chối như thường lệ: "Công việc của tôi đã kín lịch, tôi thực sự không tìm được thời gian để chụp cho cô."
Hạ Mộng nắm lấy cánh tay cô cầu xin: "Mạnh tỷ, làm ơn giúp tôi chuyện này. Làm ơn, việc tuyển chọn người mẫu đó đối với tôi thật sự rất quan trọng, tôi đã chờ cơ hội này rất lâu rồi."
Mạnh Dao không ngờ cô ta lại như thế này, nhất thời thấy bối rối.
Hạ Mộng tiếp tục nài nỉ: "Tôi luôn có ước mơ làm người mẫu. Năm nay tôi hai mươi tư, nếu không nhanh lên thì tôi thực sự không còn cơ hội nữa. Mạnh tỷ, cô giúp tôi với, tôi có thể trả thù lao rất cao."
Hạ Mộng thành khẩn, Mạnh Dao thấy mềm lòng, đành phải đồng ý.
Hạ Mộng tỏ lòng biết ơn làm Mạnh Dao cảm thấy phức tạp.
Hạ Mộng có quan hệ thân thiết với Phí Minh Nghị, cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với cô ta.
Cô hẹn Hạ Mộng ba ngày sau, khi lịch trình của cô thong thả một chút.
Mạnh Dao đã chuẩn bị rất kỹ và chọn ra phong cách phù hợp với cô ta nhất, Hạ Mộng lúc đầu nghĩ chụp ảnh chỉ là thay quần áo và tạo dáng thôi, nhưng không phải vậy.
Quá trình chụp diễn ra suôn sẻ, ban đầu diễn xuất của Hạ Mộng không được khả quan, sau khi Mạnh Dao đưa ra một vài lời khuyên, cô ta đã được tiếp thêm sức mạnh và nắm bắt được điểm mấu chốt ngay lập tức.
Hạ Mộng thật ra rất ưa nhìn, tướng mạo cũng đặc biệt, nhưng cô ta lại không định hình được phong cách riêng cho mình.
Trước kia cô ta cố ép cho mình hình tượng quyến rũ, thật ra lại làm cô ta trở nên kệch cỡm. Mạnh Dao trực tiếp chỉ ra điểm yếu của Hạ Mộng, giúp cô ta xây dựng hình ảnh cá tính.
Hạ Mộng suýt khóc khi nhìn thấy mình trong ống kính.
"Wow Mạnh tỷ, tôi không nhận ra mình đẹp đến vậy."
Trước đây chỉ nghe Thẩm Mạn Chân nói nhưng cô ta không quan tâm, còn lần này Hạ Mộng hoàn toàn tâm phục khẩu phục.
Mạnh Dao không nói gì, cô đã nghe những lời như vậy quá nhiều rồi.
Nhiều người tìm đến cô đều là những người mẫu, nghệ sĩ đang gặp khó khăn, không ai có thể phát hiện ra đặc điểm của họ, và không ai có thể biết được vẻ đẹp thực sự của họ là gì.
Mạnh Dao vào nghề từ lâu, sớm đã thông thấu vấn đề.
Chụp từ đêm tới sáng, Hạ Mộng cảm ơn rồi rời đi.
Mạnh Dao cũng chỉ giữ nguyên giá thù lao bình thường cho Hạ Mộng.
Hai ngày sau, bộ ảnh đã được giao kịp thời.
Phí Minh Nghị không hề xuất hiện nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày hôn lễ.
Cô đã quen với quá trình này, từ sáng sớm, cô đến khách sạn nơi cô dâu ở.
Từ khi thức dậy vào buổi sáng, trang điểm cho đến bữa tiệc tối cuối cùng, tất cả khoảnh khắc đều cần được ghi lại.
Cô dâu luôn lễ phép với cô, thỉnh thoảng có người mang đồ ăn thức uống đến cho Mạnh Dao, cô cảm ơn từng người một.
Hai nhân viên trong cửa hàng đi cùng rất vất vả mới có thể theo kịp cô.
Đến tối, sự kiện chính mới bắt đầu.
Bữa tối được đặt ở khách sạn sang trọng nhất Ninh Thành, khách khứa tụ tập đông đủ.
Khán phòng được trang trí theo phong cách của Thành Hạo Hàn Tinh Hải, tựa như ảo mộng, cô dâu đang chờ lên sân khấu, trên người là chiếc váy cưới giá cả triệu nhân dân tệ, đẹp đến mức chấn động tâm can người nhìn.
Sau lời khai mạc của chủ hôn, cánh cửa sảnh tiệc mở ra, cô dâu chính thức bước vào.
Cô ấy luôn mang một nụ cười trên khuôn mặt và ánh mắt, tất cả đều là bộ dáng của cô gái đang yêu.
Mạnh Dao đã theo sát cô suốt chặng đường, ghi lại mọi khoảnh khắc xúc động.
Đèn trong khán phòng đã tắt, chỉ đợi những vì sao lấp lánh trên bầu trời, cô dâu bước lên sàn catwalk, từng bước tiến về phía chú rể, ánh đèn rơi vào người cô, sáng rực cả lên.
Mạnh Dao loay hoay chụp ảnh, nhưng đột nhiên dừng lại.
Cô tiếp tục di chuyển cùng cô dâu, cuối cùng dừng lại ở một điểm cố định trên sân khấu, và rồi vô tình, một người xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Cô ngẩng đầu lên, Phí Minh Nghị đang ngồi trên bàn tiệc đối diện, mặc một bộ vest đen sắc sảo, đang cười âm trầm nhìn cô.
Trên bàn là bình hoa bách hợp rực rỡ, gương mặt anh trở nên phi thường tuấn tú.
Ngồi bên cạnh có mấy người đàn ông, tất cả đều là những người trẻ tuổi, tài năng và giàu có, đột nhiên Mạnh Dao nhớ đến những người cô gặp ở tiệm hớt tóc Tây Thành năm đó.
Mạnh Dao vội đưa mắt đi chỗ khác.
Ánh mắt mong đợi của cô dâu khi nhìn thấy cô ngày hôm đó, cách giao tiếp trôi chảy vô song sau đó và kiểu chăm sóc khác biệt dành cho cô hôm nay, mọi việc đều đã có thể giải thích.
Vẻ ngoài thẳng thắn, không che đậy của Phí Minh Nghị đã nói lên tất cả.
Trong lòng có cục đá rơi xuống, nổi lên gợn sóng.
Mạnh Dao không biết Phí Minh Nghị có dụng ý gì.
Cô đã từ chối một lần trong studio, vậy mà anh lại bí mật sắp xếp một công việc khác cho cô.
Nhưng ngay sau đó cô đã ổn định lại suy nghĩ của mình.
Dù bắt đầu như thế nào đi chăng nữa thì từ khi đứng ở đây, cô cần phải làm tốt công việc của mình.
Cô dâu đi từng bước đến bên chú rể, chú rể đứng quay lưng về phía cô, hai tay chắp lại, đầu hơi nghiêng, mắt đỏ hoe.
Cô dâu đi dần về phía sau, vươn tay vỗ vai chồng.
Chú rể quay lại, nhìn thấy cô dâu đứng trước mặt, mím môi cười, đôi mắt đã ươn ướt.
Cô dâu nhìn chú rể chằm chằm, nụ cười vẫn trên môi nhưng nước mắt đã rơi.
Cặp đôi mới cưới ôm nhau thắm thiết, khán giả đồng loạt vỗ tay vì khoảnh khắc xúc động này.
"Mạnh tỷ, em cảm động quá." Tiểu Điềm lén lau nước mắt, đứng ở một bên không nhịn được nói.
Biết bao cô gái háo hức được kết hôn với người mình yêu, mong muốn có được một đám cưới trong mơ như vậy.
Mạnh Dao không đáp, chỉ quan sát tất cả qua camera, lặng lẽ chụp ảnh.
Hiện trường cưới luôn là điểm nhấn quan trọng nhất, cô phải thu hết vào những bức ảnh.
Cô không thể bị phân tâm.
Buổi lễ tiếp tục.
Chú rể đưa cô dâu lên sân khấu chính, Mạnh Dao cũng chuyển sang bậc thang trước sân khấu để quay phim.
Lời nhận xét hóm hỉnh của người dẫn chương trình vang lên, đoạn video clip của hai người bắt đầu được phát trên màn hình lớn.
Từ gặp gỡ đến quen biết, từ chia tay đến tái hợp, và cuối cùng là từ đồng phục học sinh đến váy cưới, quá trình mười năm đều được ghi lại.
Mạnh Dao nhìn xem, vẻ mặt luôn bình tĩnh.
Mọi cảm xúc đều ẩn chứa trong đôi mắt sau ống kính mà khó ai có thể nhìn thấy được.
Trong những năm qua, cô đã chụp quá nhiều tiệc cưới và chứng kiến
hạnh phúc của quá nhiều người.
Có vẻ như từ lâu cô đã quen với việc này, nhưng thực ra, là vì cô không dám mong đợi.
Từ trên bàn khách mời, Phí Minh Nghị cũng đang nhìn về phía sân khấu chính.
Anh hơi nghiêng người sang một bên, ánh mắt tập trung.
Dưới ánh đèn mờ ảo, dáng người anh nhu hòa hơn một chút.
Nhưng chỉ một lúc, ánh mắt anh lại rơi trên người Mạnh Dao.