Chương 12
“Chúng ta nói chuyện một chút.” Vào lúc cô đưa thuốc cho anh trước khi đi ngủ rồi định rời đi, Thường Trọng Vĩ vươn tay kéo cô.
“Không cần thiết.” Quý Y Phàm rất nhạy cảm tránh qua, vung tay anh ra.
Thường Trọng Vĩ bất đắc dĩ nhìn cô, từ sau khi về nhà, cô lại căng thẳng giống như chim sợ cành cong. “Tôi xin lỗi em, được chưa?”
“Xin lỗi?!” Cô dè dặt nhìn anh, “Tại sao?”
“Bởi vì chuyện phát sinh ở trong phòng thay đồ.”
Nghe được lời nói của anh, tim Quý Y Phàm trầm xuống. Anh xin lỗi vì chuyện phát sinh ở phòng thay đồ, ý chính là, anh hối hận sao?
“Tôi hiểu.” Cô cương thân thể, khẽ gật đầu.
Tay anh vẫn giữ chặt tay cô.
Cô khó hiểu cúi đầu nhìn anh, “Tôi đã nói tôi hiểu, sao anh còn không buông tay?”
“Tôi hoài nghi em hiểu cái gì?” Tay anh dùng sức kéo, để cô ngồi ở bên cạnh anh, “Tôi thật xin lỗi chuyện ở phòng thay đồ, bởi vì nó khiến em rất khốn quẫn.”
Quý Y Phàm dò xét hỏi: “Anh xin lỗi là vì anh khiến tôi cảm thấy khốn quẫn.”
“Đúng vậy! Bằng không em cho rằng là cái gì? Bởi vì hôn em rồi sau đó hối hận sao?” Tròng mắt đen của anh lóe lên một tia sáng, “Đối với tôi mà nói, hôn em là chuyện cực kỳ đúng đắn.”
Lòng nặng trĩu bởi vì lời nói của anh đột nhiên tiêu trừ, cô lộ ra một nụ cười nhợt nhạt, “Nguy hiểm thật, anh nói như vậy, bằng không em thật sự rất muốn đánh anh.”
Anh cười cười, tay xoa nhẹ mặt cô, biểu lộ ra chiếm hữu của anh.
Thân thể của cô run lên, cẩn thận đưa tay vắt trên vai không bị thương của anh.
“Có thể ôm anh không?” Thường Trọng Vĩ kìm lòng không đậu lầm bầm nói, ôm ấp của cô tựa hồ khiến anh cảm thấy, hóa ra anh không quá trống rỗng, cô đơn.
Cô không chần chờ chút nào ôm lấy anh.
Cởi bỏ quần áo, họ cùng tiến lên giường. Cô biết mình thật sự yêu anh, giữa bọn họ vẫn có vấn đề, cô cũng biết, nhưng hiện tại đầu óc của cô nóng lên không cách nào đi suy nghĩ về mọi thứ…
*
* *
“Đây là cái gì?” Quý Y Phàm nhìn Lưu Chí Siêu đi theo sau lưng Thường Trọng Vĩ.
“Quất vàng.” Anh ta vội vàng lộ ra một nụ cười với cô, sau đó nhìn cấp trên, “Tổng giám đốc, quất vàng này nên để ở đâu?”
“Ban công.” Thường Trọng Vĩ dẫn đường ở phía trước, sau đó dùng tay trái mởi ra cửa sổ ban công.
Quý Y Phàm nghi hoặc đi phía sau bọn họ. Thường Trọng Vĩ làm việc điên cuồng như thế này, lại có thú thanh nhàn với đủ loại hoa đủ loại cỏ?!
“Để ở đây được chứ?” Lưu Chí Siêu hỏi.
“Được.” Thường Trọng Vĩ gật đầu.
“Vậy tôi đi trước đây.” Anh ta khẽ gật đầu với Quý Y Phàm, “Hẹn gặp lại, Quý tiểu thư.”
“Hẹn gặp lại.”
Cô đưa Lưu Chí Siêu ra cửa sau đó quay trở lại ban công, chỉ thấy Thường Trọng Vĩ còn đang nhìn chậu quất vàng.
“Sao anh muốn mua quất vàng?”
“Không phải mua.” Anh nhìn thấy phía trên đã nở hoa.
“Không phải mua?!” Quý Y Phàm đứng ở bên cạnh anh, cùng nhau nhìn quất vàng, càng nhìn càng thấy quen mắt, cuối cùng linh quang chợt lóe, “Ông Lý?!”
Thường Trọng Vĩ mỉm cười gật đầu, “Ông ấy tặng anh.”
“Sao ông ấy tặng anh?”
“Bởi vì hôm nay anh gặp ông.”
Vẻ mặt của Quý Y Phàm khó nén biểu cảm bất ngờ.
“Em đã nói đầu gối của ông không tốt, anh có một bạn học làm kỹ sư sinh học đúng lúc hôm nay tới tìm anh, anh nhắc tới chuyện này với anh ta, anh ta liền đưa cho anh một chai thực phẩm chăm sóc sức khỏe. Trước lúc anh trở về thì có đi gặp ông cụ một chút, nhân tiện lấy thứ đó cho ông, ai biết ông rất vui vẻ kiên quyết muốn anh ôm quất vàng ở ngưỡng cửa về nhà, anh chỉ được cung kính không bằng tuân mệnh.”
Lời nói của Thường Trọng Vĩ khiến giọng của cô mắc kẹt ở cổ họng, một sự ấm áp lướt qua trong lòng. Mặc dù anh thay đổi không nhiều, nhưng ít ra ngoại trừ công việc, anh đã bắt đầu quan tâm người xung quanh mình, hơn nữa ông Lý không có bất cứ quan hệ huyết thống gì với anh, vậy càng trở nên đáng quý hơn.
“Ông ấy tặng cho anh…” Cô đưa tay vén vén tóc đen của anh rơi rớt ở trên trán, “Anh có thời gian chăm sóc?”
“Sớm tối tưới nước, đúng giờ bón phân, lại không khó.”
“Tốt nhất là không khó, đừng có ba ngày không được anh chăm sóc thì bị chết rồi.”
“Anh hôn lên trán cô, “Dù sao cũng còn có em.”
“Đừng đổ lên trên người em.” Thân thể của cô dán sát vào anh, ngẩng đầu nhìn anh, “Ông ấy tặng cho anh, chính là trách nhiệm của anh.”
Anh cúi đầu không nói, cô nhắm mắt lại, để lời nói tan biến ở bên trong khi bốn môi chạm vào nhau.