- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điền Văn
- Thời Gian May Mắn
- Chương 39
Thời Gian May Mắn
Chương 39
Editor: Vườn Rau Củ Tươi Mát Ngọt Lành
“Không cần nhắc đến chứng rối loạn tự kỷ của em với người khác.” Anh của Đào Tư Trĩ từng nói với cậu như vậy: “Quy tắc của xã hội loài người chính là như vậy, em có thể là một người kỳ lạ, nhưng tốt nhất đừng thực sự có bệnh”.
“Đương nhiên là em không có bệnh.” Lúc cậu dò hỏi anh xem có phải cậu thật sự có bệnh hay không, anh cậu ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhìn vào mắt cậu, nói thêm: “Nhưng người khác lại không cho rằng rối loạn tự kỷ không phải là một loại bệnh. Thế nên em đừng nói”.
Đào Tư Trĩ là một em trai nhỏ rất nghe lời, cậu gìn giữ bí mật của cậu, không nói cho bất cứ ai.
Sau khi quen Tưởng Kha, Đào Tư Trĩ lại càng không muốn Tưởng Kha phát hiện ra bí mật này. Có thể là bởi vì theo như suy luận quy tắc xã hội của anh cậu, Tưởng Kha có thể thích một người kỳ lạ, nhưng không có nhiều khả năng thích một người có bệnh. Vừa tưởng tượng đến Tưởng Kha sẽ rời bỏ người có bệnh là cậu đây, Đào Tư Trĩ liền cảm thấy buồn đến khó chịu.
Giờ đây Tưởng Kha nói bản thân hắn không bận tâm, Đào Tư Trĩ mới thở dài nhẹ nhõm. Cậu ôm lấy Tưởng Kha, hôn một cái lên cằm hắn, học Tưởng Kha nói: “Tôi yêu cậu.”
Tưởng Kha yên lặng nhìn cậu một lúc, hỏi cậu: “Có ăn kem nữa không?”
Đào Tư Trĩ nhìn Tưởng Kha, nói: “Muốn ăn.” Tưởng Kha liền giúp cậu mở nắp ra, bóc lấy thìa, đưa cho cậu.
Cậu nhận lấy, ăn một lúc, phát hiện Tưởng Kha đang nhìn cậu, hỏi Tưởng Kha: “Cậu muốn ăn không?”
Tưởng Kha nói “Không muốn.” Đào Tư Trĩ liền dịch lại gần Tưởng Kha, vui vẻ mà dựa đầu vào vai Tưởng Kha, cúi mặt tiếp tục ăn kem ly.
Một lúc sau, Tưởng Kha vươn tay ôm vai cậu, ôm cậu vào lòng. Đào Tư Trĩ ngửi được mùi hương ấm áp dễ chịu trên người Tưởng Kha.
Đào Tư Trĩ ăn hết nửa hộp kem, cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nói với Tưởng Kha: “Tưởng Kha.” Rồi ngẩng đầu hôn một cái lên môi Tưởng Kha.
Tưởng Kha nhìn cậu, giống như khiếu nại mà nói: “Đào Tư Trĩ, môi cậu lạnh quá”. Chỉ có điều cũng không thể hiện ghét bỏ gì, ngược lại còn ngậm lấy môi Đào Tư Trĩ, hôn cậu không buông.
Đào Tư Trĩ vẫn còn mặc áo khoác, ở trong phòng được sưởi ấm đầy đủ nên cảm thấy hơi nóng một chút. Cậu đặt cốc kem lên bàn, muốn cởϊ áσ khoác ra.
Tưởng Kha giúp cậu một tay, áo khoác của cậu rơi xuống đất. Cách một lớp áo ngủ rất mỏng, Đào Tư Trĩ cảm nhận được Tưởng Kha đang chọc vào cậu.
Tưởng Kha mặc áo sơmi, cổ áo để mở hai nút. Hắn nhìn Đào Tư Trĩ, vẻ mặt hắn không rõ ràng, khó có thể phân biệt, bỗng nhiên làm Đào Tư Trĩ nhớ đến tình huống khi cậu lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ cùng Tưởng Kha.
Đào Tư Trĩ 18 tuổi, Tưởng Kha 19 tuổi.
Trong phòng của Đào Tư Trĩ, Tưởng Kha chống tay ở phía trên cậu, cúi đầu nhìn thân thể Đào Tư Trĩ. Bả vai và cánh tay của Tưởng Kha rất có cảm giác của đường cong cơ bắp.
Bọn họ đều không mặc quần áo. Áo khoác và quần của Tưởng Kha đều ném trên sàn gỗ trong phòng Đào Tư Trĩ.
Tưởng Kha dùng ngón tay căng Đào Tư Trĩ ra, bôi gel bôi trơn đầy nơi giữa hai chân Đào Tư Trĩ, xé bαo ©αo sυ mà hắn đã mua và đem theo bên người từ rất lâu, hôn Đào Tư Trĩ, đè lên bắp đùi Đào Tư Trĩ xâm nhập vào trong thân thể cậu, khiến cho Đào Tư Trĩ rất đau, sau đó thần trí không còn tỉnh táo, tinh thần rã rời, rồi đạt cao trào. (đoạn này là throwback nha)
Đã từng có mấy lần, Đào Tư Trĩ nhớ đến chuyện này liền tự vuốt ve thân thể mình giống như Tưởng Kha vuốt ve cậu.
“Tưởng Kha.” Đào Tư Trĩ vươn tay chạm vào Tưởng Kha.
Tưởng Kha “Ừ.” một tiếng, nhẹ nhàng bắt lấy cổ tay cậu, đặt lên trên khóa thắt lưng của mình.
Các đốt ngón tay của Đào Tư Trĩ chạm phải kim loại lạnh lẽo. Cậu cúi đầu cởi khóa thắt lưng của Tưởng Kha, rút thắt lưng ra, sau đó mở khóa quần.
Tưởng Kha không nói gì nhưng lại cứng thêm một chút, qυầи ɭóŧ bó sát phồng lên thành hình dạng rõ ràng.
“Không ăn kem nữa hả?” Tưởng Kha hỏi cậu.
Đào Tư Trĩ không nói chuyện, nhìn Tưởng Kha. Không nhìn nhau lâu, Tưởng Kha vươn tay bế cậu lên, ôm ngồi ở trên bàn làm việc.
Cơ bắp ở cánh tay Tưởng Kha hơi căng lên, Đào Tư Trĩ túm lấy tay Tưởng Kha, kéo hắn chạm vào mình, vươn người đến hôn hắn, mυ"ŧ lấy đầu lưỡi Tưởng Kha, nói: “Tưởng Kha, tôi muốn làʍ t̠ìиɦ.”
Người Tưởng Kha phát nóng. Đào Tư Trĩ đưa tay vào trong qυầи ɭóŧ Tưởng Kha thăm dò, sờ khí quan cương cứng của hắn. Của Tưởng Kha rất lớn, Đào Tư Trĩ dính sát vào hắn, Tưởng Kha hơi dùng sức siết eo cậu, tạm ngừng vài giây, kéo quần của cậu xuống.
Tưởng Kha lấy nửa cốc kem Đào Tư Trĩ chưa ăn hết lại đây, nói: “Dùng cái này đi”. Ngón tay hắn chấm vào kem, duỗi vào giữa hai chân Đào Tư Trĩ, khuấy động ra vào, trong phòng tràn ngập hương vani cùng sữa tươi ngọt ngào.
Ngón tay mà Tưởng Kha chấm vào kem rất lạnh, cử động một lúc lại nóng lên, hắn làm rất cẩn thận, chất lỏng tan chảy màu trắng được hắn đẩy vào trong thân thể Đào Tư Trĩ bị chảy ra một ít, chảy ra bàn làm việc.
Đào Tư Trĩ cảm thấy trống rỗng, nâng đầu gối lên cọ vào eo Tưởng Kha, nói: “Tưởng Kha.”
Cậu kéo qυầи ɭóŧ Tưởng Kha xuống, Tưởng Kha đâm vào cậu, cậu cúi đầu, nhìn Tưởng Kha từng chút từng chút một tiến vào.
Nói thật thì Đào Tư Trĩ thấy rất đau, Tưởng Kha vừa cử động, khoang bụng của cậu tựa như bị khuấy lên. Nơi liên kết đều là bơ kem, nhìn có vẻ rất quái lạ.
Nhưng hình như Tưởng Kha không thấy có gì kỳ lạ, hắn nhẹ nhàng ấn vào chân Đào Tư Trĩ, đâm sâu vào bên trong, nói bên trong Đào Tư Trĩ thật mềm mại.
Một lát sau, thần trí Đào Tư Trĩ đã trở nên mơ hồ. Cậu thở dốc ôm cổ Tưởng Kha, nhắm mắt lại, hai chân bủn rủn. Chất lỏng bị động tác của Tưởng Kha làm chảy ra, nhỏ giọt lại một chỗ.
Tưởng Kha làm rất lâu. Lúc Đào Tư Trĩ đến cao trào, cậu cắn vào môi Tưởng Kha, bắn ra đứt quãng. Cậu cắn nát môi Tưởng Kha, nếm được hương vị của máu, mơ màng mở mắt ra, muốn nói xin lỗi với Tưởng Kha.
Tưởng Kha nhìn gương mặt cậu, dùng sức rất lớn mà ra vào trong thân thể cậu, cho nên Đào Tư Trĩ mở miệng chỉ phát ra được tiếng rêи ɾỉ yếu ớt.
Tưởng Kha không vì bộ dáng yếu đuối của cậu mà nhẹ nhàng hơn, ngược lại còn càng mạnh bạo hơn nữa.
Tưởng Kha bắn vào bên trong Đào Tư Trĩ, sau khi rút ra hắn không ôm Đào Tư Trĩ xuống ngay. Hai chân Đào Tư Trĩ vẫn còn mở rộng, hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙ và kem nhỏ xuống, đọng lại thành một vũng nhỏ trên mặt bàn đen.
“Tưởng Kha, tôi muốn tắm rửa.” Đào Tư Trĩ gập chân lại, nghỉ ngơi một lúc, phát hiện Tưởng Kha vẫn đang nhìn cậu, liền vô lực ấn vào vai Tưởng Kha, nói với Tưởng Kha như vậy một lần nữa.
Quần áo Tưởng Kha đều chưa cởi, hắn dịu dàng cười với Đào Tư Trĩ, nói: “Được” Sau đó tiến lại gần, hôn Đào Tư Trĩ rồi lại đè vào eo cậu.
Đào Tư Trĩ cho rằng Tưởng Kha chuẩn bị ôm mình xuống, tín nhiệm mà ôm lấy lưng Tưởng Kha, nhưng hắn lại dựa vào chỗ mà tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn còn chưa chảy ra hết, chậm rãi đỉnh vào trong lần nữa.
“Tưởng Kha…” Đào Tư Trĩ thở dốc, ấn vào vai Tưởng Kha, hơi tránh xa hắn ra một chút, có chút oán trách mà hổn hển hỏi hắn: “Cậu làm gì thế?”
Tưởng Kha nói làm thêm một lần nữa, hắn lại cử động, Đào Tư Trĩ ngồi ở trên bàn cũng không vững nữa. Cậu bị Tưởng Kha đâm thẳng vào, chỉ có thể vươn tay ôm cổ Tưởng Kha, nói: “Vậy cậu làm xong phải ôm tôi đi tắm rửa đấy.”
Không biết là hắn nghiêm túc hay là cho có lệ, Tưởng Kha vừa giữ chân cậu, động tác rất nhanh, vừa hôn cậu vừa nói: “Được”.
Lúc Tưởng Kha ôm Đào Tư Trĩ đi tắm đã gần 7 giờ.
Đào Tư Trĩ ngủ trong bồn tắm, lúc Tưởng Kha ôm cậu ra ngoài cậu mới tỉnh lại.
Tưởng Kha giúp cậu gọi cho trưởng bộ phận để xin phép nghỉ. Trưởng bộ phận nghe nói cậu không khỏe liền cho phép cậu nghỉ 3 ngày, dặn dò cậu nghỉ ngơi cho thật tốt.
Nói chuyện điện thoại xong, Tưởng Kha rót một cốc nước ấm mang đến cho cậu, bón cho cậu uống, hắn cũng đã gửi xong tin nhắn xin nghỉ phép.
Đào Tư Trĩ có chút lo lắng mà hỏi hắn: “Không phải hôm nay cậu có nhiều việc lắm sao, vốn còn phải tăng ca nữa mà?”
Tưởng Kha dừng một chút, giống như muốn để cậu yên tâm, cười cười: “Hôm qua sau khi từ chỗ cậu về, khách hàng gọi điện cho tôi nói là tạm thời có việc nên cuộc gặp bị hủy.”
“Ồ, vậy thì được.” Đào Tư Trĩ cảm thấy thật may mắn.
Uống xong một chút nước, Đào Tư Trĩ lại ngủ tiếp. Mê mệt ngủ một lúc lâu, cậu cảm thấy Tưởng Kha đang đẩy cậu, gọi tên cậu. Cậu mở to mắt, cảm thấy đầu rất đau.
Tưởng Kha sờ trán cậu, mày nhíu lại rất chặt: “Hình như cậu sốt rồi.”
“Hả?” Đã rất lâu rồi Đào Tư Trĩ không bị ốm, cậu nói: “Sao có thể chứ?”
Tưởng Kha nhìn cậu, hôn lên mặt cậu, thấp giọng nói “Xin lỗi” và “Tại tôi” Hắn cầm lấy một cái nhiệt kế thủy ngân ở bên cạnh, bảo Đào Tư Trĩ ngậm vào, lại nói: “Chỉ tìm được cái này trong hộp y tế thôi.”
Đào Tư Trĩ choáng váng đầu mà hé miệng, Tưởng Kha đặt nhiệt kế dưới lưỡi cậu, đợi vài phút rồi lấy ra xem: “38 độ 4”.
“Tôi đi mua thuốc hạ sốt cho cậu, sẽ quay lại ngay” Tưởng Kha đặt nhiệt kế sang một bên, nói: “Vừa nãy tôi đã nấu cháo cho cậu, nhưng mà bây giờ còn hơi nóng, chờ cho nguội bớt rồi tôi về sẽ bón cho cậu ăn”.
Hắn hôn lên trán Đào Tư Trĩ, lại cẩn thận dém lại góc chăn cho cậu rồi mới ra khỏi phòng.
Sau khi Tưởng Kha rời phòng, Đào Tư Trĩ không ngủ ngay, cậu hơi thất thần mà nằm trên giường một lúc, cảm thấy vẫn còn khát nước, mà nước ở đầu giường lạnh mất rồi. Cậu đành đứng lên, bước rất chậm đi ra ngoài rót nước.
Hai chân cậu mềm nhũn đến mức như không còn là của mình nữa, cẳng chân dường như còn bị Tưởng Kha nắm, đau tê rần.
Đào Tư Trĩ mặc áo của Tưởng Kha, che đến giữa đùi. Cậu đi đến phòng khách, cầm lấy một cái ly, cổ tay hơi run rẩy tự rót cho mình một ly nước.
Uống được vài ngụm, Đào Tư Trĩ bỗng nghe được sau lưng có tiếng động, cầm ly nước quay đầu lại nhìn.
Bà Tưởng đang đứng ở huyền quan, trên tay cầm thẻ chìa khóa, ngơ ngác mà nhìn cậu.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Điền Văn
- Thời Gian May Mắn
- Chương 39