Chương 7

“Vô dụng, một đám vô dụng, một người sống sờ sờ như thế cũng không tìm ra được?” Trong phòng làm việc to lớn, một loạt người đứng trước bàn làm việc, đối diện là người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế da liên tục trách mắng, tất cả đều cúi thấp đầu.

Đến khi người đàn ông mắng mệt nghỉ, nhịn không được nữa hét lên: “Cút, lăn, đều biến hết đi cho ông, nhìn thôi thấy phiền.”

Lúc mọi người chuẩn bị rời khỏi, thì nghe người nọ lại đột nhiên nói: “Lưu Vĩ, cậu ở lại.”

Người đàn ông dừng bước, hai tay bắt chéo để trước ngực, ngoan ngoãn chờ đợi dặn dò.

Chờ sau khi người cuối cùng đi ra khỏi đóng cửa lại, phòng làm việc trang trí màu vàng kim nguy nga lộng lẫy nhất thời yên lặng đến cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy.

“Lão Lưu, Cậu nói hắn không quen không thân ai trong nước, có thể chạy đi đâu được chứ?” Người đang nói chỉ nói một nữa, giọng nói đã sớm không còn tức giận như vừa rồi, trái lại là giọng nói bình tĩnh có phần trầm lắng.

Đoạn Hàn Tu một tay đang chống gò má, đột nhiên xoay người một cái, đối diện với cửa sổ lớn sát mặt đất. Phòng làm việc của hắn ở tầng 27, từ góc độ này nhìn sang, thì toàn bộ thành phố đều trong mắt hắn, giao thông bên dưới giống như một món đồ chơi.

“Người Thịnh gia quả nhiên không hề đơn giản,” Đoạn Hàn Tu đột nhiên cười khẽ một tiếng.

Có thể Hàn Tu hắn từ không có gì, cho đến bây giờ không phải là ngồi không. Hắn nhìn xa xăm, ánh mắt dần dần trở nên nặng nề, chuyện cũ cũng dần dần hiện lên trong đầu.

Mà lúc này Lưu Vĩ vẫn không nói gì, đột nhiên mở miệng nói: “Ông chủ, gia nghiệp Thịnh Gia ở Vân Thành rất lớn, chúng ta đắc tội như thế e . . .”

“Ông đây chả sợ, thì cậu sợ cái gì?” Hàn Tu nhẹ giọng nói.

Lưu Vĩ lập tức khép miệng lại, kiên định nói: “Chỉ là tôi suy nghĩ chuyện này đến tột cùng là có đáng giá không? Tránh cho đến cuối cùng, chúng ta lại làm tay súng cho người khác.”

“Vị phu nhân Thịnh Gia bây giờ cũng không phải là nhân vật đơn giản, Thịnh Đường lại là cháu đích tôn ở Thịnh Gia, thấy thế nào thì hắn cũng là cái đinh trong mắt của Thịnh phu nhân.” Đoạn Hàn Tu nói xong nhẹ giọng cười.

Đoạn Hàn Tu thời trẻ là một tên xã hội đen, mặc dù bây giờ tuy rằng đã tẩy trắng mình, nhưng những thói quen xã hội đen trong quá khứ của hắn vẫn không hề phai nhạt. Thêm vào đó, với những người anh em dưới quyền, dù người khác có nhìn thế nào đi chăng nữa cũng đều cảm thấy hắn vẫn chỉ là một tên xã hội đen mà thôi…

Người ngoài đều có thành kiến với người lăn lộn xã hội, chỉ cảm thấy bọn họ đều là một đám đầu óc tứ chi đơn giản, mà không biết trong giới này cũng có nhân tài ẩn dật. Đoạn Hàn Tu không chỉ an toàn lui ra khỏi giới, mà bây giờ còn tự mình sáng lập ra tập đoàn Chính Duy, đã trở thành ông chủ sở hữu công ty hàng tỷ.

“Nhưng tên tiểu tử họ Thịnh này có bối cảnh quá sâu, tôi chỉ sợ bọn họ gài bẫy chúng ta.” Lưu Vĩ là tâm phúc của Đoạn Hàn Tu, cứ cảm thấy lần này chỉ bằng vào một câu nói của đối phương, đã ra tay với Thịnh Đường, thì hết sức qua loa rồi.

“Ra tay là tài xế của Thịnh Gia, không quan hệ với ông đây.” Đoạn Hàn Tu nhếch môi, sau đó mặt lại khó coi nói: “Hắn bị thương nặng như vậy, có thể chạy chỗ nào chứ?”

Lúc này điện thoại trên bàn làm việc vang lên, Đoạn Hàn Tu ra hiệu Lưu Vĩ nghe điện thoại, một hồi thì thấy sắc mặt hắn khó xử: “Ông chủ, Thu tiểu thư đến rồi ạ, đang ở phòng khách dưới lầu đợi ngài.”

“Bình thường muốn mời cũng không mời được, hôm nay ngược lại tới nhanh thật.” Đoạn Hàn Tu cười khẽ một tiếng.

Hắn đột nhiên đứng dậy, dáng người hắn vốn to lớn trong nháy đứng dậy gây áp lực cho Lưu Vĩ trước bàn làm việc, chỉ nghe hắn nói: “Lẽ nào ông đây thật sự không sánh được với tên tiểu tử họ Thịnh kia sao, trừ cái xuất thân mạnh hơn ông ra, có cái gì lợi hại được hơn ông đây chứ?”

“Nha đầu họ Thu này, ánh mắt quá kém.”

Thu Tử Hi vừa thấy người tới, không hề khách khí đã tức giận chỉ vào mặt mắng: “Đoạn Hàn Tu, anh là cái đồ lưu manh, đến cuối cùng là anh muốn làm gì tới Thịnh Đường.”

“Làm gì là làm cái gì? Bảo bối tâm can của em lại làm sao?.” Đoạn Hàn Tu nhìn bộ dáng cô tức đến nổ phổi, mỉa mai hỏi.

“Anh đừng tưởng rằng anh có thể thoát khỏi, Thịnh Gia không dễ coi thường, lần này Thịnh Đường ăn của anh một miếng thiệt thòi, anh cho rằng anh có thể yên sao?” Thu Tử Hi thấy hắn vẫn không thèm quan tâm, lại không nhịn được tức giận nói.

Lúc này Đoạn Hàn Tu hiển nhiên cũng không muốn tiếp tục nghe cô nói vì người đàn ông khác, mà trở mặt với chính bản thân hắn, nhất thời đi lên, Thu Tử Hi sợ đến mức lùi về sau mấy bước.

“Đừng nói là tôi không làm việc này, cho dù thật sự là tôi làm, em cho rằng tôi rảnh rỗi ngồi không à, cái mặt trắng nhỏ của em tôi không để trong lòng.” Đoạn Hàn Tu nhìn cô khinh thường nói.

Thu Tử Hi thấy hắn không sợ trời không sợ đất, cũng nở nụ cười theo, lúc này tỉnh táo lại, nhìn hắn nói: “Hôm nay tôi đến là để nhắc nhở anh, coi như là chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy rồi, tôi cũng không muốn nhìn thấy gia nghiệp của anh vất vả tích góp cứ như thế mà lụi tàn.”

“Em cho rằng chỉ bằng Thịnh Đường hắn dám động vào ông đây sao?” Đoạn Hàn Tu nói ngông cuồng.

Đoạn Hàn Tu cũng cười lạnh, hoàn toàn không để lời nói Thu Tử Hi trong lòng, chỉ nhìn cô nói giễu cợt: “Ngược lại em biết hắn là ai, chỉ tiếc người ta hoàn toàn không xem em ra gì, em ở bên cạnh hắn bốn năm, ngay cả chút danh phận cũng không có được. Anh xem lần này tên Họ Thịnh kia gặp chuyện không may, chính là do hắn quá kiêu ngạo thôi. Vì thế em sớm chết tâm với hắn đi, đừng để đến cuối cùng khi em thật sự vào được cửa rồi, lại thành quả phụ.”

Lời nói của hắn như roi da nhúng vào nước muối, không chút lưu tình đánh thẳng vào trong lòng Thu Tử Hi, cô tức giận đến toàn thân run rẩy, môi run lên liên hồi, một câu cũng không nói ra được.

Đêm đến, hai mẹ con đã sớm tắm xong, đang nằm trên giường xem truyện tranh, Ninh Kha gần đây đọc Harry Potter cho Lạc Dịch. Nhà cũ cách âm hiệu quả không tốt, mặc dù giọng cô rất mềm và nhẹ, nhưng lúc nào cũng giống một trận thì thầm lọt vào tai Thịnh Đường.

Anh dựa lưng trên giường, hiển nhiên giường này đối với người một mét tám hơi nhỏ, hai chân anh đã chạm tới đầu giường. Không đến một lúc điện thoại của anh lại reo lên, tiếng nhạc hơi vang dội trong phòng đến mức dị thường, anh bắt máy, đã nghe giọng nói Lục Thanh ở đầu dây bên kia cung kính: “Đại thiếu gia, người đâm cậu bị thương, tôi đã có manh mối.”

“Bốn ngày,” Thịnh Đường phun ra hai chữ, lại làm cho gương mặt Lúc Thanh đối diện phát ngượng, đương nhiên Thịnh Đường sẽ không chú ý đến cảm thụ của Lục Thanh, chỉ nghe anh lười biếng tiếp tục nói: “Lục Thanh, cha tôi kỳ vọng rất cao đối với chú.”

Lục Thanh là trẻ mồ nhi, tuy rằng lớn lên ở trong trại trẻ mồ côi, nhưng từ nhỏ đã được Thịnh gia tài trợ. Mà người như vậy ở trong Thịnh Gia, không chỉ có một mình Lục Thanh. Những người giống như Lục Thanh được gửi đến bên cạnh Thịnh Đường, là những đứa trẻ mồ côi nổi bật nhất. Nhưng so với Bùi Húc bên cạnh Thịnh Hành, thì Thịnh Đường đối với Lục Thanh luôn mang theo một loại xa cách lạnh nhạt. Đại khái cũng bởi vì từ nhỏ Anh và Lục Thanh không phải cùng nhau lớn lên.

Mà Thịnh Đường lần này ở Vân Thành, lại xảy ra chuyện dưới mí mắt của Thịnh gia, Lục Thanh khó mà chối tội, vì thế lúc điều tra thủ phạm đã sớm dùng hết sạch thủ đoạn.

“Thịnh lão gia sẽ bay từ Hồng Kông về chuyến chín giờ ngày mai, lão gia đã biết chuyện cậu bị tập kích.” Lục Thanh cung kính nói.

Thịnh Đường đột nhiên cười khẽ một tiếng, anh nói: “Đừng trách tôi đã không cho cậu một cơ hội, trước chín giờ ngày mai là kỳ hạn cuối cùng của cậu. Chỉ cần cậu có thể tìm ra người, tôi sẽ bảo đảm bảo cho cậu.”

Khi Lục Thanh nghe thấy những lời này, trái tim kinh ngạc một phen. Phải biết rằng từ trước nay Thịnh Đường đối với anh xưa nay không lạnh cũng không nhạt, nếu lần này không phải Lục Thanh tách ra để Thịnh Đường một mình xuất hành, cũng sẽ không xảy ra chuyện như thế. Tưởng rằng sau khi Thịnh Kỷ Trạch trở về, đại thiếu gia nhất định sẽ mượn cơ hội chỉ trích và đuổi anh đi, cũng không nghĩ đến thế nhưng Thịnh Đường lại chọn cách bảo vệ anh.

“Nhớ kỹ, tôi chỉ cho cậu một cơ hội duy nhất.” Thịnh Đường muốn cúp điện thoại thì, lại nghe thấy Lục Thanh đầu dây bên kia nói ra một câu.

Chỉ thấy con ngươi anh rút lại, vốn đang lạnh nhạt tựa lưng trên giường cũng lập tức dựng đứng lên, anh nhẹ giọng hỏi: “Cậu chắc chắn chứ?”

“Đúng vậy, tôi đã điều tra.” Lục Thanh khẳng định nói, cuối cùng anh lại thêm một câu: “Tôi đang trên đường đến đón cậu.”

Thịnh Đường ngồi bên giường một lát không nói gì, bàn tay nắm điện thoại di động hơi căng lại, lúc ngẩng đầu ánh mắt trở lên nặng nề không rõ, cuối cùng anh chỉ nói một câu: “Lúc đến, mua giúp tôi một đôi giày trượt loại của trẻ em.”

“Đồ bảo hộ và mũ an toàn cũng đừng quên mua.” Giống như sợ Lục Thanh không tốt, anh lại thêm vào một câu.

Có điều sau khi anh cắt điện thoại, Lục Thanh đang ở đầu bên kia điện thoại tưởng mình đã nghe lầm. Nhưng cuối cùng anh vẫn quay đầu lại gọi người đang lái xe bên cạnh: “Cậu biết chỗ nào có bán giày trượt trẻ em không?”

Tài xế lái xe coi như mình đã nghe lầm, ồ một tiếng, Lục Thanh phất tay đánh xuống đầu hắn, không vui nói: “Đại thiếu gia muốn mua, mau đưa tôi đi mua.”

Lúc Lục Thanh đến nơi, Thịnh Đường mở cửa cho anh, anh còn chưa nói gì, đã thấy Thịnh Đường đặt một ngón tay trên môi, làm động tác cấm khẩu. Anh cũng không dám mở miệng, Thịnh Đường liếc nhìn đồ vật anh đang xách trên tay, đưa tay nhận lấy.

Anh để Lục Thanh đứng chờ ở cửa, rón rén cầm hộp đựng giày, đi tới đặt trên bàn ăn phòng khách. Liếc mắt nhìn cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt, cuối cùng vẫn xoay người rời đi.

“Thịnh tiên sinh.” Sau khi anh đóng cửa phòng, Lục Thanh kêu một tiếng, cũng nhìn đánh gia gian phòng.

Chỉ thấy ánh mắt Thịnh Đường lạnh lẽo nhìn anh, không khách khí nói: “Không cần phải nói cho bất cứ người nào biết.”

Thịnh Đường hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục nói nữa.

Chờ sau khi anh xuống lầu lên xe thì, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy căn phòng trên tầng ba sáng đèn, mà rèm cửa sổ hiện lên một bóng người rõ ràng. Anh có thể nhìn thấy rõ ràng rèm cửa bị kéo kín lại, người đứng phía sau rèm cửa yên lặng giống như hóa đá vậy, chẳng biết là vì sao, Thịnh Đường chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, bóng người yên lặng lại có thể làm cho anh kích động như vậy.

Cuối cùng anh vẫn quay mặt đi, giọng nói lạnh nhạt: “Chúng ta đi thôi.”