Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thời Gian Không Nói Anh Yêu Em

Chương 1: Gia Đình

Chương Tiếp »
- Lục Dịch! Đợi chút!

- À! Tạ Tiêu! Sao thế?

- Đuổi theo cậu cũng mệt! Tôi gọi không thấy cậu bắt máy!

Lục Dịch mở điện thoại, lắc đầu:

- Ngại quá! Vừa họp nên tôi tắt cả chuông lẫn rung! Sao thế?

- Quyết định về Chi nhánh làm thật sao? Tiền đồ của cậu ở Tổng còn dài mà!

- Gọi Sầm Phúc làm vài ly đi! Cùng nói chuyện!

- Được!

- Vậy tôi gọi xe cho chắc!

- Được!

Ba người cụng ly, Lục Dịch thấy màn hình sáng lên liền cười:

- Đó! Đâu có yên đâu!

Rồi gạt máy:

- Dịch Nhi! Ba đây!

- Ba ơi!!!! Sao ba chưa về!

- Ba đang ngồi với các chú một chút!

- Vâng! Ông nội đã đón con về rồi!

- Ngoan lắm! Ở nhà nghe lời ông, đừng nghịch! Lát ba về cùng con xếp Lego nhé!

- Vâng, con ra hồ cho cá ăn với ông đây!

Tạ Tiêu cười:

- Dịch Nhi lớn quá rồi nhỉ!

- Ba tuổi rồi! Cái gì cũng hỏi, hơi nhức đầu chút!

- Haha! Thôi uống ít ít, lát còn về chứ!

- Cụng ly!

Lục Dịch vừa về liền thấy hai ông cháu Dịch Nhi vui vẻ dưới hồ bơi:

- A! Ba về!

Dịch Nhi ngồi trên cái phao hình con vịt vàng nổi bật vô cùng dễ thương, anh cúi đầu chào ba rồi lại gần nựng nựng:

- Con ở đây với ông nội, ba lên thay đồ nhé! Con muốn ăn gì.

- Con muốn ăn tôm chiên ba làm.

- Được! Còn gì nữa!

- Cơm và rau ạ!

- Ngoan lắm! Đợi ba!

Lục Dịch nhanh chóng pha nước chanh uống cho bớt mùi men, sau đó thay đồ vào bếp nấu nướng. Anh bày ra bàn một chiếc khay hình con mèo, một tai đựng tôm chiên, một tai đựng trứng cút luộc, đầu đựng cơm, thân đựng rau đỗ, cà rốt, ngô ngọt, còn cái đuôi tròn tròn đựng nước chấm riêng cho Dịch Nhi, sau đó lấy nước dashi rau củ cho vào một chiếc bát hình con cá để Dịch Nhi uống riêng, còn anh và ba ăn phở gà. Ông cháu Dịch Nhi ngồi vào bàn tấm tắc khen:

- Chà chà, thật là ngon quá!

- Ông ơi! Ba cháu nấu vừa ngon vừa đẹp!

- Đúng vậy! Cháu mau ăn đi nào!

Cả nhà Dịch Nhi vui vẻ ăn uống, chợt ba anh hỏi:

- Lão Nghiêm vừa gọi cho ba, con quyết định về chi nhánh làm sao?

- Vâng, con mệt với mấy vụ đấu đá trên tổng rồi. Vả lại ba là Phó chủ tịch Hội đồng Quản trị rồi. Con cũng chẳng cần trên đó làm gì.

- Dù sao thì cũng không phải công ty gia đình, con làm đâu cũng được.

- Cảm ơn ba.

Dịch Nhi ăn xong, lon ton chạy ra bắc một chiếc ghế con, thả đồ của mình vào bồn rửa bát, Lục Dịch vui vẻ tiến lại, hai ba con cùng hát bài ca rửa bát thật vui.

Lâm Lăng lái xe đến đã thấy Trưởng phòng nhân sự cầm hoa đi vào sảnh liền vẫy lại:

- Anh Lục Đại Kiên!

- Ồ! Giám đốc!

- Hoa này là mua cho Phó giám đốc Lục sao?

- Vâng! Giám đốc thấy thế nào?

- Đẹp lắm! Chà chà, cháu trai anh về làm, thân là ông họ, anh cảm thấy sao?

- Còn cảm thấy sao nữa, chắc nó mệt mỏi với những chuyện trên tổng.

- Cậu ấy là nhân tài, sớm muộn gì cũng được gọi lại thôi.

- Cũng không hẳn. Chúng ta qua sofa ngồi đợi nhé.

- Được, đi thôi!

Sầm Phúc lái xe tới cổng liền xuống mang giấy tờ xuất trình, sau đó cùng Lục Dịch vào trong sảnh. Qua quầy Lễ tân liền thấy Lâm Lăng đi tới:

- Lục Dịch à!

- Chị Lâm Lăng!

Hai người vui vẻ bắt tay nhau:

- Phải cả năm nay rồi em mới gặp chị đấy nhỉ?

- Chào ông họ của em trước đi đã!

- Haha, ông họ, haha!

- Mọi người chắc chưa quên, Sầm Phúc, Trợ lý riêng của em.

- Nhân dịp em về, có bó hoa này tặng cho em. Hy vọng sau này chúng ta cùng nhau hợp tác đưa chi nhánh ngày một phát triển.

- Em nhất trí!

- Bây giờ chị đưa em đi thăm quan nhé!

- Vâng!

Lâm Lăng liền chỉ:

- Tầng 1 ngoài sảnh Lễ tân, thì có một gian đào tạo bên tay trái, một phòng kho nhỏ ngay bên cạnh.

- Tầng 2 và 3 sẽ bao gồm văn phòng của tất cả chúng ta. Phòng của em chị đã cho dọn dẹp sạch sẽ, là phòng 3.6

- Cảm ơn chị.

- Tầng 4 là của toàn bộ phòng Kỹ thuật, từ camera hình ảnh các thứ, cho tới hệ thống điện.

- Tầng 5 là phòng nghỉ cho đội ngũ nhân viên làm ca, bên trái là nam, bên phải là nữ.

- Toàn bộ tầng 6, 7, 8, 9, 10, là dành cho hệ thống Chăm sóc Khách hàng, hệ thống Call Center nằm hết ở đây, vào thăm nhé.

- Vâng, được chị!

- Tầng 11 là hội trường rồi em!

Lục Dịch bước vào, các điện thoại viên đang nghe liên tục các cuộc gọi, ống nghe áp vào tai một bên, tay gõ liên tục nhập thông tin, miệng thì trả lời khách hàng. Anh nhìn Lâm Lăng:

- Em tưởng lần trước đã đề xuất bỏ điện thoại bàn và dùng tai nghe hả chị?

- À, các bạn điện thoại viên cảm thấy tai nghe không thoải mái, có đôi khi âm lượng không kịp chỉnh, khách hàng nói quá to, các bạn ấy bị ù tai, với lại khó kiểm soát rớt cuộc gọi.

- Ra vậy! Em thấy cũng rất ổn, không khí làm việc rất tốt.

- Chắc em biết rồi, Trưởng ca điều hành và Giám sát trưởng làm việc là người chúng ta, còn toàn bộ đội ngũ Giám sát và điện thoại viên đều là thuê ngoài, vì thế họ rất chuyên nghiệp. Em xem, hôm nay các bạn ấy tổ chức mặc theo style Bảy sắc cầu vồng đó.

- Công nhận!

Anh tiến lại gần một bàn làm việc đề nhóm 28, hai mươi người ngồi vừa đủ ba dãy và một vị trí còn trống. Trên bàn có một lọ hoa khô màu tím nhạt, vài cuốn sổ sắp xếp gọn gàng và tai nghe. Trên màn hình là những dòng nhận xét còn đang viết dở về một cuộc gọi cũ đang được chấm điểm.

Chợt anh thấy một cô gái mắt hoe hoe đỏ đang đứng liền vòng ra xem. Ngồi ở vị trí đó là một cô gái khác, đang bình tĩnh giải thích thông tin trong cuộc gọi, khoảng một phút sau thì cúp máy. Cô ấy chuyển chế độ nghỉ cho máy rồi đứng dậy:

- Đừng khóc nữa, chị giải thích cho khách hàng hiểu rồi. Anh ấy đã gửi lời xin lỗi vì to tiếng với em. Đừng khóc nữa nhé!

- (Sụt sịt) Vâng ạ!

Cô ấy liền rút khăn giấy trong túi áo khoác ra thấm thấm:

- Thế giờ em đi rửa mặt đi! Chị để nghỉ năm phút. Cuộc gọi dài rồi vào nghe tiếp đi không thiếu năng suất.

- Vâng!

Cô bé kia đi rồi, Lục Dịch mới tiến lại gần:



- Có chuyện gì thế em?

Cô gái chưa kịp trả lời thì cuộc gọi đổ vào, nên phải ngồi nghe thay, chờ điện thoại viên vào tới nơi mới đứng dậy đi được. Thấy chị Lâm và người kia vẫn đứng chờ, bên cạnh có cả Trưởng ca nên tiến lại chào:

- Dạ, em chào anh chị!

- Chào em!

Dương Nhạc - Trưởng ca của ca trực hôm đó vui vẻ giới thiệu:

- Sếp Lâm thì chắc em không xa lạ gì rồi, còn sếp Lục mới về làm Phó giám đốc Chi nhánh.

- À! Vâng!

Lục Dịch nhìn bảng tên liền thuận miệng gọi:

- Viên Kim Hạ, Giám sát Outsource!

- Vâng!

- Vừa nãy em để chế độ nghỉ cho điện thoại viên, cuộc gọi vẫn đổ vào sao?

- Vâng anh, khi nãy là giờ cao điểm. Trưởng ca có quyền tắt chế độ ạ.

- Được. Vậy thì không dùng tai nghe là đúng, nếu không cuộc gọi đã rớt rồi.

- Điện thoại viên của em khi nãy bị khách hàng mắng, em ấy mới lên line được một tháng nên…

- Em xử lý cũng rất tốt!

- Dạ không có gì ạ! Đây là công việc của em!

- Dịch vụ của chúng ta có vấn đề gì sao?

- Thưa không, là khách bỏ quên điện thoại, video vẫn chạy liên tục nên lưu lượng data bị hết. Khách hàng không biết nên… Giờ không sao rồi ạ!

- À, được rồi! Em làm việc tiếp đi.

- Vâng!

Lục Dịch đi thăm từng tầng rồi quay lại:

- Em thấy hệ thống Tổng đài chăm sóc khách hàng rất tốt, còn hệ thống cửa hàng giao dịch để khi khác đi xem chị nhé.

- Em định làm khách hàng bí mật hả?

- Vâng! Như thế hay hơn!

- Chị cũng nghĩ thế, công ty viễn thông của chúng ta cũng rất có tiếng tăm ở đất nước này. Càng kiểm soát tốt thì càng nhẹ đầu.

- Vâng, thế em về sắp xếp phòng làm việc. Cảm ơn chị.

Lục Dịch ngồi xem tài liệu một lúc đã thấy Sầm Phúc sắp xếp tương đối ổn liền cười:

- Có khi khỏi tuyển Trợ lý!

- Không được đâu, em làm lái xe cho anh và cho cả Dịch Nhi nữa rồi đó, còn tuyển Trợ lý thì vẫn phải tuyển chứ haha.

- Văn vở! Chủ yếu là không muốn trí não mệt mỏi chứ gì.

- Phải! Mãi em mới thoát được. Haha. Ít tiền đi một chút, nhưng nhàn đầu. Ở trên Tổng làm Trợ lý cho anh em thấy mệt lắm rồi. Em hộ anh tháng đầu này thôi đấy!

- Cũng phải! Thôi giúp anh cốc cafe đi.

- OK! Đen đá không đường.

Gửi được một loạt các văn bản đi, Lục Dịch cũng mỏi người liền vươn vai đứng dậy. Đã 11 giờ trưa rồi, anh bèn mở camera lên xem, Dịch Nhi giờ này đã ngủ ngon ở trường mầm non. Ba anh thì chắc cũng đã rời văn phòng về ăn cơm. Chung một thành phố mà cách xa tới mấy chục cây số, anh không thể về nhà ăn trưa cùng ba, bèn gọi cho ông:

- Ba à!

- Ừ, ba đang về. Hôm nay sao con?

- Ổn ba ạ!

- Tốt rồi. Vậy chiều ba đón Dịch Nhi, về sớm ăn cơm nhé con!

- Vâng, ba đi cẩn thận.

- Có chú Vạn lái xe, con yên tâm!

- Dạ!

Mẹ Lục Dịch mất rồi, nhà chỉ có từng ấy người, nghĩ đến ba chợt anh thấy thương ông quá đỗi. Sầm Phúc gõ cửa đi vào:

- Anh có xuống căng tin ăn cơm không?

- Chị Lâm Lăng chuẩn bị bàn riêng rồi phải không?

- Vâng, chị ấy nói nhà bếp ở đây nấu hải sản rất ngon, đã xong xuôi rồi.

- Vậy chúng ta đi.

Lục Dịch ra khỏi thang máy thì nhìn thấy bóng dáng quen quen đi trước, đang đẩy xe lăn cho một điện thoại viên, vai cô đeo một túi cơm xinh xinh hình con mèo khá cute. Các điện thoại viên được cắt nhau đi ăn theo từng nhóm và theo ca hẳn hoi để tránh làm quá tải cuộc gọi. Sầm Phúc mỉm cười:

- Lâu lắm rồi em mới có cảm giác đi giữa rừng hoa anh ạ.

- Công nhận, toàn hoa là hoa! Công việc này thật nhân văn phải không?

- Em thấy đối tác tuyển rất nhiều những nhân viên có dị tật bẩm sinh.

- Nghề này chủ yếu là giọng nói, thế nên họ làm vậy cũng không sai. Ngược lại còn tốt cho những người không may như thế.

Điện thoại viên cùng nhau rẽ về nhà ăn bên trái, còn người đi hành chính rẽ sang phải. Vì đặc thù điện thoại viên ăn trong 40 phút, thế nên chia như vậy cho rõ ràng hơn, còn đồ ăn thì nấu như nhau cả. Lục Dịch đi vào đã thấy Lâm Lăng cùng các cộng sự chờ ở đó, vui vẻ mời ngồi. Bữa cơm rất thịnh soạn và vừa miệng. Lâm Lăng cười:

- Ở đây xa trung tâm, mọi người ăn xong đều ghế ai người ấy ngủ, cái ghế của em gập xuống là thành giường đấy.

- Cũng tốt chị ạ! Nhưng vẫn phải đăng nhập đúng giờ.

- Đúng vậy! Ăn thử một miếng gỏi này xem, ngon lắm đấy!

- Ồ, ngon lắm.

- Bữa ăn không nói công việc. Chiều lên phòng chị bàn chút chuyện nhé!

- Vâng!

Buổi chiều, Lục Dịch đang chuẩn bị thì thấy tin nhắn điện thoại của ba anh:

“Con tự tuyển đi, đừng để bị gài”

Anh nhắn lại cho ba rồi đi. Tới nơi đã thấy Lâm Lăng và Đại Kiên chờ đó:

- Sao hai người ở cả đây? Em tưởng chuẩn bị họp trực tuyến?

- Đúng! Này cháu họ, chuyện tuyển Trợ lý cháu định thế nào?

- Cháu sẽ tuyển nguồn ngoài!

Nhìn Lâm Lăng thở phào, anh không khỏi thắc mắc:

- Sao vậy ông?

- Chúng ta là đang lo trên Tổng sẽ điều một cô chân dài xuống đây, chỉ ăn và theo dõi mọi sự đấy!

- Có câu này của em thì được rồi! Mỗi Chi nhánh có các hoạt động riêng để phát triển. Chị ngại nhất là chuyện cài cắm người.

- Em hiểu mà.

Quả nhiên trong cuộc họp có phát sinh chuyện này, nhưng Lục Dịch thông minh, dễ gì để người ta nắm được gót chân Asin của mình.

Lại nói về công ty, vốn dĩ đây là một Tập đoàn viễn thông lớn trong nước. Lục Dịch mới đầu làm tại trụ sở chính, Phó phòng Kỹ thuật rồi. Nhân có chuyện điều động nhân sự, anh quay về Chi nhánh của một thành phố trực thuộc làm. Trợ lý của anh không do Tổng công ty quyết định, vì chi nhánh mới là nơi tiếp nhận. Lục Dịch thừa hiểu sẽ có rất nhiều người muốn thăm dò anh cũng như ba anh, vì thế đã đưa ra quyết định sáng suốt này.

Lục Dịch bàn với Lâm Lăng:

- Chị này! Em nghĩ nên tuyển một Trợ lý đã hiểu biết về dịch vụ rồi.

- Đúng! Nhưng không dễ đâu em! Nếu là đã có kinh nghiệm thì rất dễ gặp người mà đối thủ đã thải loại!

- Em định tuyển luôn trong hệ thống Outsource.

- Đội ngũ Tổng đài à?

- Vâng!

- Được đó! Vậy để anh Đại Kiên đăng tuyển nội bộ nhé!

- Chị đợi em chuẩn bị bài trắc nghiệm để sơ loại trước nhé.

- Đúng là Lục Dịch mà. Coi trọng EQ hơn IQ!

- Có một ông sếp thông minh như em và một bà sếp giỏi giang như chị rồi, Trợ lý của em không cần IQ vô cực đâu, haha!

Lục Dịch xuống sảnh Lễ tân thì thấy Kim Hạ tan ca đi về. Dương Nhạc đang đứng trao đổi gì đó liền thấy cô bé quay lại. Dương Nhạc nhìn thấy anh liền cười:

- Phó giám đốc Lục!

- Dương Nhạc, chuyện gì thế?

- À, có một Giám sát đang đi làm thì ngã xe, tôi vừa báo về đối tác, họ điều động Giám sát khác làm thay ca này.

- Mỗi một Giám sát phụ trách một nhóm, vậy sẽ phải chờ sức khỏe của bạn ấy sao?



- À, nếu trong chiều nay mà kết quả cho thấy bạn ấy chưa quay trở lại công việc được thì sẽ có Giám sát dự bị thay thế ngay. Đối tác luôn có đào tạo dư Giám sát anh yên tâm.

- Vậy tốt rồi! Chất lượng Tổng đài chi nhánh chúng ta luôn đứng top, vì thế sự nỗ lực của mọi người rất quan trọng.

- Cảm ơn Phó giám đốc đã quan tâm!

- Anh tan ca chưa?

- À, rồi ạ!

- Anh lên phòng tôi một chút, tôi muốn nhờ anh chút việc.

- Vâng!

Dương Nhạc đi vào, thấy phòng Lục Dịch gọn gàng, sạch sẽ. Lục Dịch rót trà vào chiếc chén sứ màu xanh ngọc trang nhã đưa cho anh:

- Anh Dương Nhạc, anh thấy trong hệ thống các Giám sát Outsource, ai là người khiến anh cảm thấy hài lòng nhất trong công việc?

- Giám sát là người của đối tác, về độ chuyên nghiệp thì ngang nhau, chỉ có người nhanh nhẹn hơn, có người tình cảm hơn, có người nghiêm khắc hơn.

- Ví dụ cho tôi được không?

Dương Nhạc rút trong balo chiếc máy tính bảng, mở file cho Lục Dịch xem:

- Cả Tổng đài có 29 nhóm, nhóm 28, 29 là hai nhóm mới nhất, tuổi lên line từ dưới 3 tháng. Giám sát phải cực kỳ kiên nhẫn và tốt bụng mới có thể đón hai nhóm này.

- Anh cứ nói đi!

- À, vì điện thoại viên mới lên line nghiệp vụ chưa vững, hơn nữa kỹ năng giao tiếp còn hạn chế. Ngoài ngoan ra thì Giám sát dễ nổi cáu lắm.

- Đúng thế!

- Thông thường các Giám sát nhóm đầu đã quen với điện thoại viên nghiệp vụ tốt, thế nên sự kiên nhẫn này cũng sẽ giảm đi. Nhưng các Giám sát nhóm cuối thì khác. Hiện tại có Viên Kim Hạ là Giám sát nhóm 28, Thượng Quan Hy là Giám sát nhóm 29. Đây có thể xem là hai Giám sát khiến tôi hài lòng nhất hiện nay.

- Thế này nhé, tôi muốn nhờ anh giao bài test này cho 29 Giám sát, khi nào tập hợp đủ thì gửi lại giúp tôi. Được không?

- Rất sẵn lòng giúp anh!

Lục Dịch quan sát thấy Dương Nhạc điềm đạm, cẩn trọng nên mới nhờ cậy. Quả nhiên chiều hôm sau đã thấy Sầm Phúc đưa cho một chiếc cặp cúc:

- Trưởng ca điều hành Dương Nhạc gửi cho anh.

- À, tốt quá anh đang mong!

Lục Dịch ngồi xem rất kỹ từng thông tin, từng chi tiết. Nét chữ viết tay được anh để ý rất kỹ. Quả nhiên như Dương Nhạc nhận xét, Thượng Quan Hy và Viên Kim Hạ đúng là làm anh phân vân. Lục Dịch chăm chú xem lại một lần nữa câu hỏi cuối cùng.

“Nếu có nhiều thời gian hơn 24 tiếng một ngày, bạn sẽ làm gì?”

Viên Kim Hạ viết nắn nót: “Ở bên mẹ tôi nhiều hơn, bóp chân tay cho mẹ, nấu cơm cho mẹ ăn và làm được tiền nhiều hơn để chăm sóc mẹ thật tốt.”

Thượng Quan Hy viết: “Nếu có thể, tôi sẽ xin Thượng đế gom số thời gian ấy lại, đưa ba mẹ tôi đi du lịch thật thoải mái.”

Cùng hướng về gia đình, đều rất tình cảm nhưng rõ ràng có sự khác biệt ở cách thể hiện và cả hoàn cảnh. Lục Dịch gật đầu mở mạng nội bộ, nhìn ngắm những tấm ảnh, cảm thấy rất hài lòng với suy nghĩ của mình.

Lục Dịch rời khỏi văn phòng khá muộn, đã gần 18h rồi. Sầm Phúc đưa cho anh một cặp tài liệu nhỏ:

- Em thấy anh bận nên không vào! Cái này chiều nay em đi thu gom thông tin cho anh rồi đấy!

- Cảm ơn nhé! Về thôi!

Hai người vừa đi ra cổng thì thấy Kim Hạ đứng ở nhà chờ xe bus. Sầm Phúc chợt nói:

- Cô bé Giám sát này nhìn dễ thương ghê, mắt to to, mặt bầu bĩnh, cute!

- Nghe nói trước Tạ Tiêu cũng từng theo đuổi!

- Hả? Sao anh biết?

- Chuyện tào lao ở chốn công sở thiếu gì! Các bà nói suốt ngày! Mình thì đau đầu vì công việc!

- Ừ nhỉ? Tạ Tiêu cũng từ chi nhánh này lên phòng Kỹ thuật trên tổng.

- Đúng rồi! Còn quen biết nhau từ nhỏ đó!

- Oào oào!

Lục Dịch có hơi phân vân, ca làm chỉ có 3 ca: 7h-14h, 14h-22h và một ca gãy từ 22h-0h30 rồi đi ngủ đến 5h dậy, sau đó làm tiếp tới 7h tan ca. Không hiểu sao Kim Hạ lại về giờ này.

Anh về tới nhà liền rủ Sầm Phúc vào cùng ăn cơm, Dịch Nhi thấy ba về lon ton chạy ra đòi bế, anh nựng con:

- Nhớ ba không nào!

- Có ạ! Thơm ba nè!

- Thơm cả chú A Phúc!

Kim Hạ trở về, chạy ào vào ôm mẹ:

- Mẹ ơi! Hí hí hí!

- Ái chà! Nay có gì mà vui thế con?

- Mẹ xem này! Thưởng KI (chất lượng) của con nè! KI xuất sắc nhaaa!

- Tốt quá! Mấy tháng nay mẹ thấy công việc của con có vẻ rất thuận lợi!

- Vâng! Từ lúc lên Giám sát, con cũng thấy hợp mẹ ạ! Ôi thịt bò xào khoai tây nè!

- Mau rửa tay còn ăn cơm con ạ!

- Vâng!

Kim Hạ đánh chén nhiệt tình, mâm cơm chỉ có hai mẹ con mà chẳng thiếu tiếng cười. Ăn uống dọn dẹp xong xuôi, Kim Hạ bóp chân tay cho mẹ rồi vui vẻ:

- Mẹ ơi! Hôm nay mẹ bán hàng thế nào!

- Mùa này lạnh rồi! Mọi người hay ăn lẩu, đậu phụ rất đắt hàng, phù trúc lại càng bán chạy!

- Thích thật mẹ ạ! À! Con đã gom tiền rồi! Mình sửa nhà mẹ nhé!

- Con để đó mà làm vốn riêng! Nhà cửa chẳng cần sửa đâu! Mẹ thích thế này hơn!

- À quên! Sáng mai con phải đào tạo Điện thoại viên rồi! Con đi chuẩn bị mẹ nhé!

- Đi đi con!

Lục Dịch ngồi trong phòng, bèn hỏi Dịch Nhi:

- Bảo bối! Sau này con muốn làm gì?

- Con muốn ở bên ông nội và ba! Ông nội đau chân, con bóp chân cho ông.

- Vậy sao?

- Con sẽ nấu cơm cho ba ăn!

- Dịch Nhi của ba ngoan quá!

- Ba đọc truyện cho con ngủ được không ạ?

- Được! Con nằm đây!

Anh chìa một cánh tay ra cho con trai gối lên, bình an ngủ bên con.

Trưa hôm sau, Lục Dịch cùng Giám sát trưởng Trác Lan Diệp cùng ghé qua nhóm 28 của Kim Hạ để kiểm tra việc đào tạo nghiệp vụ. Do đặc thù của nhóm mới, các Giám sát phải lập kế hoạch rõ ràng, đào tạo Điện thoại viên thật cẩn thận. Viễn thông là ngành đặc thù. Một Điện thoại viên trước khi ngồi nghe line đều được đào tạo tại công ty trước. Nhưng khi đã lên Tổng đài, bắt buộc phải được đào tạo theo những nghiệp vụ được update một cách chuẩn xác nhất - kể cả là theo ngày.

Kim Hạ mặc chiếc váy kẻ, sơ mi trắng, nơ đỏ, các điện thoại viên của cô cũng vậy, người khác nhìn vào có thể thấy cực kỳ có khí thế riêng. Lục Dịch ngồi dưới nhìn, Kim Hạ tuy là đào tạo nhưng buổi học sôi nổi, vui vẻ, anh cảm thấy hài lòng bèn nói với Lan Diệp:

- Cô gái này kỹ năng diễn đạt và đào tạo rất tốt!

- Vâng! Cực kỳ chuyên nghiệp! Cô ấy mới lên Giám sát 6 tháng, nhưng em đánh giá cô ấy rất cao! Bên đối tác nghe chừng cũng muốn cô ấy về làm chuyên viên đào tạo. Nhưng cô ấy thích ở Tổng đài hơn!

- Vậy sao?

- Hôm nào cô ấy dạy về Xử lý sơ bộ những Lỗi kỹ thuật thường gặp em sẽ gọi anh! Anh cứ qua xem thử! Bên Kỹ thuật còn bảo em, Giám sát đào tạo chuẩn mực thế này là họ bớt được nhiều áp lực lắm!

- Vậy Bài học về “Cuộc gọi nhỡ” hôm nay thì sao?

- “Cuộc gọi nhỡ” là một dịch vụ chúng ta cung cấp miễn phí, vì thế lỗi của nó rất ít, xử lý dễ!

- Được! Vậy khi nào đến phần đó thì gọi anh!

- OK!!!

Kim Hạ 13h45 đã cho Điện thoại viên đi lên tầng 6 xếp hàng chuẩn bị vào ca. Lục Dịch vẫy Nghiêm Phong:

- Chiều nay trực Trưởng ca điều hành à?

- Phải! Anh về cả tuần rồi em mới gặp đấy!

- Ừ! Em chuẩn bị cho anh nghe OA nhé!

- Anh muốn nghe điện thoại viên trực tiếp hỗ trợ sao?

- Ừ!

- Đơn giản! Qua bàn em nhé!

- OK!!!

Lục Dịch sở dĩ muốn quan sát cách làm việc của mỗi người, tìm Trợ lý nghĩa là tìm một người đồng cam cộng khổ trong công việc. Anh lại là người cầu toàn tỉ mỉ, để thích ứng được với anh thì quả thật rất khó. Từ trước tới nay bên cạnh anh chỉ có Sầm Phúc, nhưng người anh em này lại có ý định đi du học, vì thế mới cần tuyển Trợ lý cho anh.

Lục Dịch biết rõ, tương lai không xa, anh sẽ là Giám đốc của Chi nhánh này. Người Trợ lý anh cần nhất định phải là cánh tay đắc lực. Và nhất định, anh sẽ tìm thấy người đó trước khi Sầm Phúc đi du học.
Chương Tiếp »