- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thời Gian Không Nghe Lời
- Chương 24
Thời Gian Không Nghe Lời
Chương 24
Tp.HCM, 27/08/19
Editor: Xiao He
Chỉ trong vài phút Mẫn Lộ cảm giác như mình vừa mới ngồi một chuyến tàu lượn siêu tốc trở về, chuyến tàu này không hề bình yên mà vô cùng mãnh liệt dữ dội như trên sóng biển.
Trên mặt biển mây đen bao trùm, gió lớn gào thét, từng đợt sóng mạnh mẽ tiếp nối nhau.
Không cách nào bình tĩnh như cũ.
Nếu Đào Đào chính là con gái bảo bối của Úy Minh Hải, vậy vì lí do gì mà lúc trước cô bé bị bỏ rơi.
Suy nghĩ trong đầu Mẫn Lộ loạn cào cào, nhất thời không nghĩ ra được, Úy Minh Hải vẫn chưa hoàn hồn, sắc mặt ông căng chặt, cũng không phản ứng giống người bình thường, nếu biết con mình còn sống, sẽ hưng phấn kích động không ngừng được.
Thế nhưng ông lại vô cùng bình tĩnh, tạo cho người khác một cảm giác áp bách. Tựa như sắp có bão táp ập tới.
Mẫn Lộ nhìn ông trước sau vẫn chưa nói lời nào, thật cẩn thận gọi "Úy Minh hải."
Ông vẫn không đáp lại.
Ánh mắt sâu thẳm sắc bén, lập lòe không che giấu được sự hung ác nham hiểm bên trong.
Mẫn Lộ cũng quen thuộc với Úy Minh Hải, thế nhưng nhìn ánh mắt ông lúc này, làm cô không khỏi rét run.
Biểu hiện duy nhất khiến Mẫn Lộ cảm thấy ông yêu thương con gái chính là đôi mắt ông đang ửng đỏ, ướt nhòa.
Sự tàn nhẫn cũng ôn nhu của người đàn ông này đều thể hiện qua ánh mắt, đồng thời cũng thể hiện được tâm trạng ông lúc này.
Mẫn Lộ vẫn luôn duy trì sự im lặng, cô nhìn chằm chằm Úy Minh Hải một lúc lâu, trong lòng ông suy nghĩ như thế nào cô cũng không thể nào nhìn thấu.
Mười mấy phút sau, Úy Minh Hải rốt cuộc cũng mở miệng, liền nói một câu "Bảo bối của ta còn sống."
Mẫn Lộ "Có lẽ."
Đối với sự việc này, ai cũng không có khả năng khẳng định chắc chắn được, chỉ có thể nói là khả năng cao.
Úy Minh Hải giật giật ngón tay, vừa rồi toàn thân đều không nghe lời ông.
Ông muốn nói chuyện nhưng lại nói không nên lời, muốn cầm di động, nhưng tay lại không thể cử động.
Biết Đào Đào là con rơi, lại có khả năng chính là con gái mình, tâm can ông như bị dằn xé.
Cổ họng Úy Minh Hải như bị nghẹn lợi, cảm giác không thể hô hấp như bình thường được, "Đào Đào cũng biết là con bé được nhặt sao?"
Mẫn Lộ gật đầu, "Từ nhỏ đã biết chuyện này rồi, cô bé tưởng cha mẹ ghét bỏ không cần mình."
Úy Minh Hải lầm bầm nói "Sao có thể được?"
Ông lấy di động ra gọi một dãy số, chờ đợi bên kia nghe máy, ông không khỏi dùng sức nắm chặt di động, trái tim như bị thít chặt.
Điện thoại bên kia rốt cuộc cũng có người nghe, là giọng nói của một phụ nữ trung niên, âm thanh mơ hồ mông lung "Trễ như vậy rồi, chú gọi có chuyện gì không?"
Âm thanh bên kia có vẻ là bị điện thoại làm cho thức tỉnh.
Úy Minh Hải "Con gái của em năm đó không chết."
Ông lạnh băng, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào truyền qua ống nghe.
Người phụ nữ trung niên giật mình một cái, cả người tỉnh táo hẳn, hoảng loạn mấy giây, nhanh chóng che giấu "Chú uống rượu phải không?"
Úy Minh Hải "Một giọt rượu em cũng chưa uống, con gái em tìm thấy rồi."
Người phụ nữ há hốc mồm, nói không nên lời, sắc mặt trắng bệch.
Phản ứng của đối phương đã giải thích hết mọi việc, con gái ông thực sự không chết, là bị người nhà bên đó vứt đi.
Úy Minh Hải đổi điện thoại cầm qua bên phải, tay trái cầm chiếc đũa tiếp tục gắp đồ ăn trong nồi lẩu.
Súp lơ đã chín rục, ông vẫn ăn.
Đào Đào thích ăn món này nhất, ông vẫn không chấm tương.
Trong điện thoại duy trì sự tĩnh mịch, im lặng.
Người phụ nữ vừa rồi bị dọa mất mật, không biết phải nói gì.
Bà vốn chột dạ, mấy năm nay lấy biết bao nhiêu là tiền từ Úy Minh Hải, hiện tại không biết làm sao mới tốt.
"Chị cũng không biết rõ, để chị đi hỏi kĩ rồi gọi lại cho em."
Âm thanh bà run rẩy.
Bà chạy nhanh tới đánh thức người đàn ông "Là em rể, không biết sao tìm được con gái rồi, phải làm sao bây giờ?"
Người đàn ông rùng mình, đột nhiên ngồi dậy, sau lưng một thân mồ hôi lạnh.
Bọn họ đều hiểu Úy Minh Hải, đối với người nhà vô cùng tốt, lúc cần phải tàn nhẫn khi đó người thân cũng không nhận.
Người đàn ông sờ soạng trên đầu giường, lấy một điếu thuốc, lòng bàn tay cũng bắt đầu ra mồ hôi. Ông nói:
"Đứa bé là mẹ tôi ném, bà cũng chết nhiều năm, Úy Minh Hải có muốn kiếm chuyện, cũng không tới lượt chúng ta, chỉ cần một mực khẳng định, chúng ta không biết chuyện đó, hắn cũng không có biện pháp xử lí mình đâu."
Phụ nữ trung niên "Giờ phải nói sao với Úy Minh Hải."
Người đàn ông "Tôi cũng không biết, em gái tôi sinh con lúc đó mẹ trong bệnh viện, đứa bé ấy là bà mang về, sau này chỉ nghe bà nói, thân thể đứa bé không tốt, bệnh mất rồi."
Người phụ nữ gọi lại cho Úy Minh hải, nói đúng hoàn toàn những gì người đàn ông dặn dò, một chữ cũng không đổi, còn giả bộ khóc lóc hai tiếng "Tìm được đứa nhỏ ấy thì tốt rồi, đứa nhỏ chịu khổ quá nhiều."
Úy Minh Hải a một tiếng, "Mấy người các người không muốn nuôi, cũng không ai trách cứ gì, thế mà lại ném đứa bé ấy ngoài đường vào mùa đông, các người làm vậy có cảm thấy ác độc quá hay không?"
Khi nói ông cũng không kiềm chế được cảm xúc của mình.
Tháng 1 là thời điểm lạnh nhất, vậy mà một đứa bé lại nằm ngoài đường lúc giá rét, lúc bị nhặt được, chắc cũng được một đêm rồi.
Ông lại gắp một miếng súp lơ, không nhai mà trực tiếp nuốt xuống.
Người phụ nữ há mồm, im lặng. Khi đó thực sự không muốn nuôi, cũng chẳng có tiền nuôi.
Đưa cho người khác lại sợ người trong thôn nói xấu, nói bọn họ vô tình vô nghĩa, đành phải dùng hạ sách này.
Giọng Úy Minh Hải lạnh lùng truyền tới, "Mười mấy năm nay, mỗi lần các người tới đòi tiền, ban đêm cũng không mơ thấy nếu cô ấy biết các người đối xử với con mình dùng mạng chết để đổi lấy như vậy, cô ấy nhất định sẽ bóp chết các người."
Lòng ông đau không tả được, cũng không muốn lãng phí thời gian nói chuyện với bọn họ.
"Để xem tôi trừng phạt mấy người như thế nào."
Trực tiếp tắt máy.
Mẫn Lộ cũng đại khái đoán được đầu bên kia là ai.
"Ngài vẫn duy trì mối quan hệ với người nhà bên kia?"
Úy Minh Hải "Ừ."
Mười năm trước, ông biết cô ấy mất rồi, liền tìm về quê cô. Ông chỉ biết là huyện nào trấn nào,trước kia cũng chưa từng tới, quanh co nhiều ngõ hẻm mới thấy được.
Hỏi thăm nhà cô ở nơi nào, một ông lão nhà ở ven đường vô thôn nói cô gái ấy mệnh khổ, người đi rồi, đứa con mới sinh cũng bệnh, không được chữa trị tốt nên cũng không còn.
Còn nói đối tượng kết hôn của cô gái ấy cũng không đáng tin cậy, ăn nhậu chơi gái cờ bạc, mới vừa nhận giấy đăng kí kết hôn liền vô tù rồi.
Cô ấy làm gì có đối tượng kết hôn, đăng kí kết hôn lúc nào.
Là người nhà cô sợ người khác nói ra nói vào, cố ý thêu dệt như vậy.
Hỏi nhiều người ai cũng nói đứa bé không còn, tới nhà cô, mẹ cô sau khi biết ông là cha đứa trẻ, đầu tiên là đánh chửi, lúc sau liền thất thanh khóc rống.
Trước giờ ông chưa từng nghi ngờ rằng con mình còn sống. Cũng không hề hoài nghi tất cả chỉ là diễn xuất đau khổ, tuyệt vọng, bi ai của mẹ cô ấy.
Từ đó về sau, ông thay cô ấy phụng dưỡng người nhà, bao gồm cả người mẹ mới qua đời, ông cũng lấy phận con rể đi đưa tiễn.
Ông còn mua nhà trong tỉnh cho nhà anh trai cô ấy, cháu gái cháu trai đều cho ra nước ngoài du học, hiện tại cũng sống cuộc sống sung sướиɠ hơn người bình thường.
Kết quả không ngờ chỉ là một sự giả dối nực cười.
Úy Minh Hải đem đồ ăn trong nồi lẩu gắp ra ăn hết, dạ dày căng lên khó chịu.
Mẫn Lộ hiện tại cũng bình tĩnh lại, "Ngài còn ăn được, sao không vội đi tìm Đào Đào sao?"
Úy Minh Hải khàn giọng "Ta đứng dậy không nổi."
Mẫn Lộ từ trước đến giờ vẫn luôn không tim không phổi, chừng này tuổi rồi nhưng chưa rớt nước mắt bao giờ, vậy mà chỉ một câu nói của Úy Minh Hải lại có thể làm nước mắt cô không ngừng rơi, cô nhanh chóng ngăn dòng nước mắt lại.
Mười mấy phút sau, Úy Minh Hải cảm giác như đã trải qua mấy kiếp rồi.
Vui buồn lẫn lộn. Đa phần là đau khổ.
Mẫn Lộ rót cho Úy Minh Hải một ly nước ấm "Tiếp theo ngài định làm gì bây giờ?"
Bây giờ có thể khẳng định 80-90% Đào Đào chính là con gái của Úy Minh Hải.
Úy Minh Hải gọi điện cho thư kí Trần, "Lão Trần, bây giờ ông liên hệ cho bên giám định ADN, tôi muốn làm xét nghiệm với Thời Quang, cô bé chắc chắn là con gái của tôi."
Thư kí Trần "Úy tổng, ngài.." say rồi?
Úy Minh Hải "Con gái tôi vẫn chưa chết, Thời Quang được người trong đại viện nhặt được ở Giang Huyện."
"Cô bé khẳng định là con của tôi."
"Hiện tại tôi phải làm giám định, thật ra cũng không cần thiết, nhưng nếu không làm, người nhà Thời Quang chắc chắn sẽ không cho tôi dắt con bé đi."
"Đúng rồi, ông nói với bên luật sự, nếu Thời gia không muốn đưa Thời Quang cho tôi, liền khởi kiện."
Mẫn Lộ chua xót nhìn người đàn ông trước mặt, mười phút sau khi biết tin ông mới thể hiện cảm xúc của mình ra ngoài một cách mãnh liệt.
Thư kí Trần cũng bị xoay vòng vòng hồ đồ, Đào Đào đã qua mười tám tuổi, không cần phải khởi kiện để tranh quyền nuôi dưỡng.
Trong điện thoại Úy Minh Hải lặp lại "Ông tìm mấy cơ quan giám định ADN đi, miễn cho Thời gia không tin."
Mẫn Lộ im lặng nhìn ông điên cuồng, thật ra ông không biết, Tần Minh Nguyệt đã sớm không cần Đào Đào, sẽ không ai giành nuôi Đào Đào với ông.
Nhưng lúc này cô nói không nên lời, mấy năm nay ông vô cùng sủng ái cháu chắt trong nhà, nhất là cháu gái cưng tận trời, nhưng Đào Đào thì ở đâu?
Nếu cô giờ cô nói lúc trước Đào Đào sống không được dễ dàng, như thế không phải là muốn lấy mạng ông sao?
Úy Minh Hải phân phó cho thư kí Trần xong, tiếp theo gọi điện cho Thời Quang.
Dãy số kìa vừa gạt qua trong chớp mắt ông liền khẩn trương.
Điện thoại vừa thông, ông phải nói gì giờ.
Nếu Thời Quang biết ông là ba của con bé, liệu có vui mừng?
Rốt cuộc thì hiện tại cô có cha mẹ, gia thế tốt như thế, tiền cũng không thiếu.
Cùng ông một chút cảm tình cũng không có.
Trong lúc thất thần, tiếng chuông kết thúc, không ai nghe máy.
Úy Minh Hải tiếp tục gọi lại, như cũ không ai bắt máy.
Mẫn Lộ "Để em gọi cho Thời Cảnh Nham."
Gọi hai lần, kết quả giống nhau, không ai trả lời.
"Có khả năng đang đón giao thừa, nên không ai nghe."
Úy Minh Hải "Cô lái xe tới đây?"
Mẫn Lộ gật đầu
"Dẫn ta đi gặp bọn họ đi, Thời Cảnh Nham thường đi nhà hàng, cứ tìm từng cái là được." Ông không đợi qua giao thừa được, một giây cũng không thể đợi nổi.
Ông đấm đấm chân của mình, cùng không phải mềm nhũn. Vừa rồi hai chân không nghe lời, thân thể liền không cử động như ý muốn.
Thời Quang với Thời Cảnh Nham lúc này vừa tới nhà hàng, trong phòng đặc biệt yên tĩnh, có thể nghe được dù là âm thanh nhỏ nhất, chỉ là bọn họ đã tắt chuông điện thoại.
Thời Cảnh Nham dắt Thời Quang đi xem phim trước, rạp chiếu phim cách nhà hàng khoảng mấy bước, lúc vô rạp điện thoại vẫn luôn có người gọi tới, anh liền tắt chuông.
Thời Quang nhìn Thời Cảnh Nham tắt chuông điện thoại, cũng bấm nhỏ âm lượng của mình xuống.
Thời Cảnh Nham chọn một phim điện ảnh nổi tiếng, series phim này cô đã coi rồi, thế nhưng nội dung phim hôm nay như thế nào cô một chút cũng không nhớ.
Từ lúc ngồi xuống tới khi âm thanh kết thúc vang lên, trong đầu cô đều là những khoảnh khắc với Thời Cảnh Nham.
Bộ phim kết thúc, bọn họ liền đi qua nhà hàng đã sớm đặt gần đó.
Hiện tại là 11 giờ 50, cách năm mới còn mười phút.
Thời Quang hỏi "Nhà hàng này mở đến mấy giờ vậy?"
Thời Cảnh Nham "Là nhà hàng của Úy tổng, mỗi ngày đều mở tới 3 giờ sáng."
Thời Quang gật đầu, hóa ra là nhà hàng của Úy Minh Hải.
Rất nhanh, phục vụ đẩy lên một cái bánh kem sáu tầng tiến vào.
Mỗi một tầng bánh kem cũng không quá lớn, thế nhưng lại điêu khắc vô cùng tinh xảo.
"Tiên sinh, bánh kem của ngài."
"Cảm ơn."
Phục vụ hơi khom khom người, rời khỏi phòng.
Thời Quang bị bánh kem hấp dẫn, một lúc sau mới phản ứng lại "Hôm nay là giao thừa, anh đặt bánh kem nhiều tầng như thế làm gì?"
Thời Cảnh Nham đứng dậy, đem từng ngọn nến cắm lên: "Mừng sinh nhật em."
Anh lấy bật lửa ra, thắp lửa lên, nói với cô "Nghĩ điều ước thật kĩ đi, mười hai giờ đúng sẽ thổi nến."
Thời Quang không biết nên cao hứng hay thương tâm, ngày mai không phải sinh nhật cô mà, ước làm gì, cũng đâu cần bánh kem.
Cô uyển chuyển nói "Có phải anh nhớ nhầm sinh nhật của chị nào rồi không?" anh nhớ nhầm nhưng cũng không được nha, lúc trước sinh nhật cô mỗi năm anh đều sẽ gọi điện cho cô.
Thời Cảnh Nham "Chính là sinh nhật em, anh nhớ rõ ngày này mè, mười sáu tháng một."
Thời Quang nghe xong càng không hiểu, nếu nhớ sinh nhật của cô, tại sao còn muốn tổ chức vào đêm nay.
Thời Cảnh Nham "Anh không biết mấy năm trước em chỉ ăn một bữa cơm đơn giản để mừng sinh nhật."
Chỉ tới khi thím tư đóng gói hành lý của cô đem tới đây, anh mới biết cô có ít đồ đạc tới vậy, sau này anh mới hỏi người trong khu của chú tư ở để tìm hiểu tình hình.
Lúc nhỏ cô thường xuyên bị đánh, lớn lên một chút, thím tư trước sau vẫn luôn không quan tâm tới cô.
Sinh nhật không ai tổ chức cho cô, chú tư cũng không phải lúc nào cũng có thời gian để chạy về nhà ăn sinh nhật cùng, có khi bảo mẫu nhớ rõ sẽ nấu cho cô chén mì để ăn.
Mấy năm nay anh vẫn luôn nhớ rõ sinh nhật của cô, trước khi cô vô cấp ba, anh đều gọi qua số bàn nhà chú tư để chúc mừng, sau này cô có di động rồi, số lần anh gọi điện liền nhiều hơn một chút.
Mỗi lần sinh nhật cô, anh có thói quen hỏi cô, sinh nhật có ăn bánh kem không.
Cô đều trả lời là có, thiếu chút nữa là no bể bụng.
Anh liền tin.
Sau đó cũng không có gì để nói chuyện, cô luôn nói anh có việc thì làm đi, em phải làm bài tập.
Vài câu ít ỏi, cuộc trò chuyện đã kết thúc.
Anh cho rằng cái gì cô cũng không thiếu, thím tư nhất định mua đầy đủ cho cô.
Những năm đó anh ở nước ngoài, cũng không đi dạo phố, nên không mua đồ cho bé gái, thế nên mỗi lần sinh nhật cô, anh đều gửi mấy quyển sách.
Lúc cô còn nhỏ, anh mua truyện cổ tích, sau này thì mua bản tiếng Anh cho cô.
Nhiều sách như thế, cô đều giữ lại kĩ càng.
Lúc trước thím tư nhờ người đưa tới một túi sách, toàn là sách mấy năm nay anh mua cho cô.
Thời Cảnh Nham nghĩ mấy năm nay cô đều không được mừng sinh nhật vui vẻ, nhìn cô "Bà Đào nói, em có thể sinh trong khoảng ngày 4 tháng 1, lúc ấy ở quê bà có người quen là bà đỡ, kiểm tra thân thể cho em, nói em cũng được mười ngày tuổi, thế nhưng không chính xác. Từ năm nay, ngày một đến ngày mười sáu, chọn một ngày làm sinh nhật của em."
Anh nhìn đồng hồ, còn ba phút nữa là tới 0 giờ.
"Lại đây, chuẩn bị thổi nến đi."
Thời Quang chưa bao giờ thể hiện mặt yếu ớt nhất trước mặt anh, cô nhanh chóng quay mặt qua chỗ khác nhìn về hướng ngoài cửa sổ, liếc mắt liền thấy pháo hoa được bắn hồng lập lòe.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thời Gian Không Nghe Lời
- Chương 24