Chương 4

Thường Mặc xốc chăn lên, ánh mắt vẫn còn có chút nhập nhèm: “Em hẹn gặp ai mà cứ như lửa cháy đến mông vậy?”

“Một vị khách lớn, có nói anh cũng không biết đâu.” Hạnh Phúc chỉ lo thúc giục anh. “Nhanh đứng lên đi! Anh loay hoay nửa ngày mới cạo được cái râu, em liền nửa ngày không ra khỏi nhà được, nhanh lên đi!”

Thường Mặc chầm chạp xoa xoa cái mũi: “Anh trước hết đi lau máu mũi đã…”

Hạnh Phúc không hiểu gì nhìn anh, Thường Mặc liền xấu xa cười với cô, thế là Hạnh Phúc nhìn theo ánh mắt của anh, cúi đầu liền thấy hóa ra mình đã đem áo sơ mi của anh mặc thành áo ngủ, tuy rằng nó rất rộng, rất dài so với cô nhưng mà cũng chỉ kéo đến bắp chân, miễn cưỡng mới che khuất được nội y bên trong. Cặp chân trơn bóng cứ thế bại lộ trước mắt Thường Mặc, quả thực là cảnh xuân phơi phới.

Hạnh Phúc hét lên một tiếng, chạy vào phòng rồi “rầm” một tiếng khóa trái cửa lại, tức giận mắng to: “Con sói háo sắc!”

Thường Mặc đứng ở bên ngoài liên tiếp gõ cửa: “Này, đừng có keo kiệt như vậy chứ, dù gì anh cũng đâu phải chưa từng thấy qua đâu.”

Hạnh Phúc tức giận đến mức ngay cả gân xanh trên thái dương cũng đều nổi lên.

Thường Mặc vẫn còn cố tình không chịu thức thời, đập cửa nói: “Hạnh Phúc, em mau mở cửa ra đi.”

“Cút!”

“Này, Tương Hạnh Phúc, anh muốn tắm rửa. Nhà tắm ở bên trong, phòng cất quần áo cũng ở bên trong nốt, em không mở cửa chứ gì? Anh đây quay về sô pha ngủ cũng được…” Anh làm bộ định quay đi, Hạnh Phúc liền hung tợn mở cửa: “Cho anh 30 phút!”

“30 phút sao có thể đủ?” Anh khoanh tay tà tứ dựa vào cạnh cửa, khóe môi cong lên nụ cười tà ác: “Em cũng đâu phải không biết thực lực của anh…”

“Thường Mặc!” Hạnh Phúc rốt cục chịu không được. “Anh cảm thấy chơi vui lắm có phải hay không?”

Cô không chịu nể mặt mình, Thường Mặc cũng không dám lỗ mãng nữa, không ba hoa tiếp mà quay đi tìm quần áo để tắm rửa.

Cuộc hẹn bắt đầu vào lúc mười giờ sáng, may mắn là khách sạn ở gần khu mua sắm, buổi sáng vừa mở cửa, khách hàng không có quá nhiều người. Hạnh Phúc đến một quầy bán hàng quen thuộc tìm mua một bộ quần áo để thay, sau đó mua thêm một thỏi son môi và vài món đồ trang điểm để đánh sơ qua. Thường Mặc thấy thế liền nói: “Được rồi, dù sao em có thoa hay không thoa phấn cũng chẳng ai nhìn ra được mà.”

Điều này cũng đúng, Hạnh Phúc nghĩ đến làn da đáng tự hào của mình, màu sắc của nó gần như trắng ngần, thi thoảng lại đỏ ửng đôi chút, tinh tế đến mức khiến người ta phải sợ hãi kêu than cái gì gọi là trắng nõn ngọc ngà. Lúc còn học cấp hai, bạn bè đều có một hai cái mụn trên mặt, chỉ có mình cô là băng cơ ngọc cốt, thanh lương vô hãn[3]như thế này. Đến lúc vào đại học, các bạn đều tò mò hỏi cô đã dùng loại phấn lót trang điểm nào, kỳ thật cô căn bản không hề dùng phấn lót.

Thường Mặc hỏi: “Có muốn mua một cái túi không?”

Thường Mặc là người phụ trách việc quẹt thẻ, dù sao bây giờ trên người cô không một xu dính túi. Nếu anh là người quẹt thẻ, cô còn ngần ngại làm gì: “Mua!”

Chờ mua xong mọi thứ rồi đi ra, Thường Mặc đưa cô đến chỗ khách sạn. Hạnh Phúc kì quái hỏi: “Anh đi theo em làm cái gì?”

“Làm chân trợ lý cho em, gặp khách hàng lớn mà em không mang theo trợ lý sao?”

“Được rồi, nhớ đừng quấy rối, còn đâu anh muốn làm gì thì làm.”

“Em không sợ bị quấy nhiễu tìиɧ ɖu͙© sao? Anh nói cho em biết, nhiều người giờ hay lạm dụng chức quyền lắm.”

“Trước công chúng?” Hạnh Phúc vừa tức vừa buồn cười: “Trừ anh ra thì còn ai quấy rầy em nữa.”

“Anh quấy rầy em lúc nào chứ, nói chuyện cần phải có chứng cớ đấy nhé…”