Biết được bí mật lúc còn nhỏ của em, anh rất vui nhưng lại càng đau lòng hơn.
Về sau khi sự việc được tiết lộ, thì liên tục mấy ngày sau đó đều có chút gì đó không được tự nhiên.
Thật giống như bản thân vốn đang được mặc quần áo, sau đó lập tức bị lột sạch.
Làm cho về sau mỗi khi xem Tây Du Ký, mỗi lúc thấy Tôn Ngộ Không hỏi yêu quái đang trốn ở chỗ nào, Lâm Lục đều sẽ thay bằng cô cùng Lương Tích.
Thật sự là không nói nên lời sự ngớ ngẩn này của cô.
Cũng may những lời này cũng chỉ là trong nội tâm Lâm Lục, Lương Tích cũng không biết, bằng không thì anh cũng sẽ nghĩ rằng đầu óc cô có vấn đề.
Trên thực tế, Lâm Lục thật sự cảm thấy mình có vấn đề.
Nếu không thì tại sao Lương Tích ngược lại càng ngày càng đối xử với cô tốt như vậy?
Lẽ nào thật sự là bị cô làm cho cảm động đến mức đó à?
Nếu như mà là cô, ngay lúc đó mà biết được nửa kia của mình ngay từ khi mình còn nhỏ đã bắt đầu có mưu đồ làm loạn, thì cô khẳng định sẽ rất hoảng sợ đó.
Cô không muốn thừa nhận là mình đã xem kịch quá nhiều, cũng không muốn thừa nhận cô suy nghĩ quá nhiều. Nhưng cho dù không phải như vậy, lúc sau khi biết được cô thích anh, không phải anh nên hoảng hốt sao?
Mấy ngày nay Lâm Lục đều từng li từng tí cẩn thật quan sát biểu hiện của Lương Tích, sau khi xác định không có gì khác mới tạm thời hạ quyết tâm.
Cô gọi điện nói cho Chương Vũ chuyện này, Chương Vũ suy nghĩ một hồi, bỗng nhiên nói với cô, "Cậu vẫn không cảm thấy Lương Tích thật sự thích cậu à?"
Trong nháy mắt, Lâm Lục lập tức im lặng.
Không phải là Lâm Lục không tin, mà là cô không dám tin.
Cho dù cô có tự tin như thế nào, cũng sẽ không đem khả năng này đặt ở trên người Lương Tích.
Bọn họ rõ ràng là gặp nhau ở buổi xem mắt đó.
Trong tiềm thức, Lâm Lục cũng không cảm thấy có phần tình cảm nào trong việc xem mắt, chỉ có điều trong phương diện giải quyết chuyện gia đình thì nếu như hai bên khi gặp mặt không ghét nhau thì đã có thể kết hôn được rồi.
Lâm Lục vẫn luôn nghĩ như vậy.
Cộng thêm Lương Tích là người không thích phiền phức, đại khái là cảm thấy dù có đi xem mắt mấy lần thì cũng không khác mấy.
- ------------------
Thời điểm lúc Lâm Lục đi làm, trong đầu cô vẫn chất đầy y nguyên những phỏng đoán như vậy, mỗi cái đều là dấu chấm hỏi mà cô không xác định được.
Được rồi, cũng lắm thì kéo Lương Tích ra hỏi là được.
Nghĩ là nghĩ như thế, nhưng lúc sau khi nhìn thấy Lương Tích, Lâm Lục lại không có dũng khí. Cô thật sự sợ khi mọi chuyện rõ ràng rồi thì bọn họ đều không khác nhau lắm.
Lâm Lục không phải là một người hồ đồ, nhưng cô lại cảm thấy cùng Lương Tích hồ đồ mà sống hết một đời thì cũng là chuyện rất tốt.
Lúc cắn miếng táo mà Lương Tích gọt cho cô, Lâm Lục chăm chú xem kịch.
Khóe mắt liếc nhìn Lương Tích, anh một chút cũng không chăm chú xem vở kịch này mà là nhìn điện thoại.
Lâm Lục canh chuẩn thời gian liền cố hết sức nâng mông dịch về bên cạnh Lương Tích.
Sau đó, thoáng cái Lương Tích liền cách xa cô một chút, nhích về bên phải.
Lâm Lục tiếp tục di chuyển.
Cuối cùng không còn chỗ, Lương Tích đành phải đứng dậy đi vào phòng ngủ.
....
Không có Lương tiên sinh ở bên cạnh, Lâm Lục không xem được vở kịch này nữa. Cô hấp tấp đi theo sau lưng anh, người mới vừa đi vào phòng, cô liền nở ra nụ cười thô bỉ, tiếp đến khóa trái cửa.
Lương Tích quay đầu lại, vè mặt khó hiểu.
"Sinh bảo bảo thôi." Lâm Lục mặt dày mày dạn nói.
"Hôm nay em tới kì mà."
Cô ngược lại là quên mất chuyện này, liền trợn mắt há hốc mồm nhưng vẫn duy trì tư thế ngả ngớn.
Lương Tích cúi người xuống, nói: "Hôm nay không sinh được bảo bảo, nhưng anh có thể gọi em là bảo bảo."
Lâm Lục lúc này xấu hổ nên mở cửa chạy ra ngoài.
Bị Lương Tích chọc như vậy liền hoàn toàn quên mất lời thề son sắt vừa rồi.
Ban đêm trước khi đi ngủ, Lâm Lục cái gì cũng không làm, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm Lương Tích.
Lương Tích cũng không cảm thấy không thoải mái mà để mặc cho cô nhìn.
Cô liền lại gần anh, cố gắng để cho mình có chút ngượng ngùng rồi hỏi, "Anh có phải là thích em hay không?"
"Ừ." Lương Tích trả lời.
Lâm Lục giật mình, cố ý cười hì hì hỏi, "Vậy anh thích em bao nhiêu hả, có phải là thích đến mức chỉ muốn ngủ cùng em, chỉ muốn sinh bảo bảo với em không?"
"Anh cũng không biết anh thích em bao nhiêu nữa, "Lương Tích đặt điện thoại di động để ở một bên, nhìn vào mắt cô, nói vô cùng nghiêm túc: "Anh chỉ biết là anh thích em, thích đến mức đau lòng cho em. Em đã bỏ ra thời gian lâu như vậy để thích anh, anh đau lòng nhưng lại thấy cảm kích."
"Cho nên là anh nghĩ có qua có lại à?" Lâm Lục vẫn không đứng đắn.
Lương Tích lấy tay nâng cằm cô, để Lâm Lục ngẩng đầu lên nhìn anh rồi nói tiếp, "Nếu như mà là người khác, cho dù có thích anh mấy chục năm cũng đều không liên quan gì đến anh. Anh vốn dĩ có loại cảm xúc phức tạp này, chỉ bởi vì người đó là em."
Cho nên ý tứ là bởi vì thích nên mới đau lòng đúng không?
Lâm Lục không xác định, nhưng lại vô cùng khẳng định.
Cô gõ gõ đầu mình, hết sức ảo não: "Em còn tưởng anh kết hôn cùng em là do bố mẹ thúc ép anh, em còn tưởng rằng anh không thích em."
"Không thích em thì sao lại kết hôn cùng em được?" Lương Tích hiển nhiên là không hiểu đầu óc cô.
Lâm Lục không có lời nào để nói, tiếp theo dào dạt cõi lòng mong đợi được xác nhận: "Cho nên anh là vì thích em nên mới cùng em kết hôn?"
Lương Tích không còn tình nguyện trả lời vấn đề siêu cấp nhàm chán này của cô, anh gác chân dài đặt trên đùi cô, thấp giọng nói "Ngủ đi."
"Anh còn chưa trả lời anh có thích em hay không đâu?" Lâm Lục không buông tha.
"Thích, nếu như em kế đến còn muốn hỏi anh thích em bao nhiêu, vậy hiện tại anh nói cho em, là anh chỉ thích em, cái loại thích đó đó."
Quái, làm sao Lương tiên sinh còn có thể đoán được cái mà cô muốn hỏi?
Lâm Lục cười đặc biệt ngọt ngào, cô dỗi, "Vậy anh thích đúng là nhanh đó, nói đi, có phải anh coi trọng ngực lớn với mông của em không?"
"Lâm tiểu thư, em rốt cuộc là tồn tại hiểu lầm gì với dáng người của mình vậy?" Lương Tích nghẹn họng hỏi cô.
Lâm Lục tức giận đến mức nhảy lên trên người anh, nhìn anh chằm chằm.
Được rồi được rồi, không có dáng người thì không có dáng người, điều này nói rõ là Lương Tích là nhìn trúng phẩm chất tốt đẹp của cô.
Dù sao thì chuyện Lương Tích thích cô cũng đã để cô cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Sau khi cưới, hai người càng thêm ngọt ngào khiến cho hai bên thông gia đều cảm thấy vui mừng. Mẹ Lương Tích bắt đầu vô tình hay cố ý nói ra chủ đề sinh em bé, nhưng Lâm Lục vẫn một mực đắm chìm trong sự cưng chiều của Lương tiên sinh nên đã sớm quên đi chuyện này.
Cô về nhà cùng với Lương Tích nói chuyện này, thật ra Lương Tích không có thái độ gì, tất cả đều lấy cô làm chủ.
Nhìn đi nhìn đi, việc gì cũng đều dựa theo cô, trừ khi cô không có chủ ý gì thì Lương Tích mới có thể nói suy nghĩ của mình.
Thật ra thì Lâm Lục là đang chất chứa tư tâm. Về sau khi biết Lương Tích thích cô, cô bỗng nhiên không nghĩ sẽ có con nhanh như vậy mà chia nhỏ tình yêu của Lương Tích. Cô hy vọng Lương Tích cứ chiều cô như vậy, chỉ chiều một mình cô.
Nhưng mà cân nhắc đến tuổi tác của hai người bọn họ, Lâm Lục vẫn là quyết định nên sớm có em bé.
Dù sao đây mới là một nhà ba người ngọt ngào nha.
Lương Tích đặc biệt nghiêm túc thực hiện, đem hết áo mưa (*) đã mua trước đó đều ném đi. Lâm Lục ngồi trên ghế sofa, nhìn anh bận bịu hết chuyện này đến chuyện khác, nghĩ tới sinh hoạt của mình sau khi mang thai, quả nhiên, nhất định càng sẽ tốt đẹp hơn.
(*) BCS Tốt nhất là đừng nuông chiều người khác quá, nhất là kiểu người càng về sau càng quen càng phóng túng như Lâm Lục. Cô cùng Lương Tích kết hôn mới mấy tháng mà đã suy nghĩ không muốn đi làm.
Thật đáng sợ.
Vợ chồng Lương Tích cứ việc đặc biệt cày cấy, nhưng mà qua một tháng, Lâm Lục vẫn không mang thai.
Cô có chút lo lắng có phải bản thân xảy ra vấn đề hay không, muốn đi bệnh viện kiểm tra. Nhưng Lương Tích lại không cho cô đi, còn cười cô xem nhiều phim truyền hình, không phải cứ nghĩ đến sinh em bé là sinh ra được.
"Thế nhưng mà là đã một tháng rồi đó, có người một lần là có thể mang thai." Lâm Lục lo âu.
"Anh cũng không cần nói cho em xác suất một lần liền mang thai ít cỡ nào." Lương Tích vuốt ve mặt cô, "Cứ từ từ là được, loại chuyện này gấp không được đâu."
Gấp không được, gấp không được,
Nhưng cô rất gấp đó, Lâm Lục sợ là bởi vì cô. Nếu thật là như vậy thì cô cũng không dễ chịu.
Có vài người có tâm tư lớn, rất nhiều chuyện cũng sẽ không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng tính cách của Lâm Lục lại không giống như vậy, tâm tư cô đặc biệt nhỏ, lâm vào một tình huống nào đó thì sẽ liên tục suy nghĩ, thậm chí não còn gán ghép đủ loại chuyện.
Ví dụ như bị mẹ Lương Tích buộc phải ly hôn cùng anh hay là anh muốn ly hôn với cô.
Lâm Lục hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh tỉnh dậy từ trong mơ, cô lắc đầu, xuống giướng lấy nước uống.
Lại cảm thấy suy nghĩ của mình thật sự kì lạ, âm thầm vỗ vỗ đầu. Ngày mai cô lén lút đi bệnh viện kiểm tra, nếu như không có vấn đề thì càng tốt, còn nếu quả thật mà có, cô liền...
Được rồi, cô vẫn là đến lúc đó nhìn lại đi.
Không thể cứ như vậy mà không hề làm gì, kế tiếp suy nghĩ tưởng tượng dồi dào của cô là vấn đề sinh hoạt, nghĩ làm sao thế nào cũng đều là bi kịch.
Lâm Lục vừa leo lên giường thì Lương Tích liền dựa tới gần cô.
Cơ thể cô run lên một cái, Lương tiên sinh trở mình dậy, dùng tay xoa xoa nước mắt trên mắt cô, nhẹ nhàng hỏi: "Mơ thấy ác mộng à?"
Cô không biết trả lời làm sao liền dứt khoát không nói gì.
Một giây sau góc áo liền bị xốc lên, Lương Tích nhẹ nhàng cắn xương quai xanh của cô, tựa như lại thở dài, thấp giọng hỏi: "Anh không cho em đầy đủ cảm giác an toàn sao?"
"Không phải, không phải như vậy." Lâm Lục vội vàng phủ nhận.
"Anh không nên để em cả ngày lẫn đêm đều xem phim truyền hình gia đình lung tung lộn xộn như vậy được, em ngốc như thế, cần phải đọc nhiều sách hơn." Lương Tích cởi nút áo cô, khẽ hôn hướng lên trên.
Lâm Lục cảm thấy cả người đều run rẩy, cô bất an nói: "Hiện tại đã là hai giờ sáng rồi."
Lúc này mà còn có tình thú thì có phải là có điểm quá kì lạ hay không?
Nhưng Lương Tích nào có tình thú gì, còn không phải là anh nhìn thấy gương mặt kia của Lâm Lục có nước mắt. Anh đối với cô không có yêu cầu gì, nhưng vấn đề ở đây là Lâm Lục đối với bản thân có yêu cầu quá cao.
Không còn cách nào, chỉ có thể làm cho cô nhanh một chút không cần phải lo lắng như vậy.
Lâm Lục vốn đang buồn ngủ thì bị Lương Tích điều khiển, một chút cô cũng không bối rối.
Cô chỉ nhớ rõ là bên trong có một mảnh đen kịt, cùng với mồ hôi trên trán của Lương Tích nhỏ ở trên môi cô.
Kìm lòng không được mà liếʍ một cái.
Cũng không muốn cái gì khác, trong đầu cô chỉ có suy nghĩ duy nhất, cả người Lương Tích, đều là vị ngọt.
Ngày hôm sau, Lâm Lục cũng không có đi bệnh viện. Giống như là sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, hiểu ra việc Lương Tích nói thuận theo tự nhiên.
Vậy thì thuận theo đương nhiên là tốt.
Suy cho cùng thì là phu xướng phụ tùy.