Chương 17: Thật ra anh có chuyện muốn nhờ em
Rời khỏi sân khấu, điều đầu tiên Lục Tác Viễn nghĩ tới là đi xem điện thoại di động.
Quả nhiên, cô không nghĩ sai. Anh đã gửi tin nhắn cho cô, hơn nữa còn gửi tới hai tin.
-- Cố lên.
-- Vũ đạo rất đẹp, bông hoa sen thủy mặc đó cũng rất đẹp, tuyệt lắm.
Từ ngữ linh hoạt không quá cảm xúc, thậm chí cô có thể tượng tượng ra vẻ mặt thản nhiên trầm tĩnh của anh lúc gửi tin nhắn. Một người như anh khi thoải mái sẽ có thể cười lớn, hoặc khi tức giận sẽ biểu hiện ra ngoài sao?
Cầm chiếc điện thoại gắng nhìn xuống sân, cô không khỏi tự hỏi mình như vậy.
Phía dưới theo thường lệ lại tối sầm, một chút ánh sáng trên sân khấu khiến cô chỉ có thể nhìn thấy mặt của những vị lãnh đạo ngồi mấy hàng đầu. Chương Lễ đi tới từ phía sau, vỗ vai cô, kêu cô vào thay quần áo.
Từ phòng thay đồ đi ra, cô thừa dịp họ không chú ý, thì nhắn tin lại cho anh: anh đến rồi, vậy anh đang ngồi ở đâu thế?
Họ trở về chỗ ngồi cũ phải nhờ vào ánh sáng trên sân khấu mới nhìn rõ đường.
"Tiết mục của chúng ta không phải là cuối cùng rồi sao, sao vẫn còn âm nhạc nhỉ?" Khi xuống bậc thang, Khương Phương Phương tò mò hỏi.
Dư Mân mỉm cười: "Hiếm khi có được cơ hội này, cậu nghĩ trường mình sẽ không nhân tiện giới thiệu thêm à?"
"Sao lời này nghe khó hiểu thế?"Khương Phương Phương tỏ vẻ nghe không hiểu.
Dư Mân không giải thích nữa, nói thẳng: "Trở về chỗ ngồi xem đi rồi cậu sẽ biết."
Khi đã ngồi xuống, Lục Tác Viễn theo bản năng nhìn về hướng đó, nhưng vẫn tối om. Lấy điện thoại di động ra nhìn lại, vẫn không có tin nhắn.
"Thì ra là cảnh quan trường, như vậy cũng được hả?" Tầm mắt cô nàng bị hấp dẫn ở trên sân khấu, sau đó, Lục Tác Viễn mang theo vài tia thất vọng và lo âu trong ánh mắt, thoáng chốc đã chuyển sang lúng túng, ánh mắt cô lập tức mở to.
Ông trời ơi, ai có thể nói cho cô biết, những hình ảnh trên bưu thϊếp kia tại sao đột nhiên lại xuất hiện ở trên màn hình lớn chứ!
Bên tai, Khương Phương Phương và Chương Lễ đang hưng phấn bừng bừng suy đoán cảnh đẹp trên đó là nơi nào, còn cô, lôi điện thoại di động ra chỉ hy vọng ngàn vạn lần không được đưa tấm của cô ra.
Tự nhiên, cô hoàn toàn suy sụp vì định luật Murphy.
Định luật Murphy: "Nếu một việc có thể diễn biến xấu, nó vẫn sẽ diễn biến đúng như thế" (tiếng Anh: Anything that can go wrong, will go wrong.)
Mùa thu, mặt trời sáng chói bỗng chốc chiếu ánh nắng ấm áp xuống toàn trường, cô cùng với Dụ Hoài Húc đã xuất hiện trước mặt mọi người. Gần như ở xung quanh vào lúc đó, trong hội trường vang lên một tiếng "oa" không nhỏ gây xôn xao.
Không biết tại sao, Lục Tác Viễn tự nhiên nghĩ tới phản hồi trên link diễn đàn hôm đó, không khỏi lo lắng...
Lúc hiệu trưởng bắt đầu cảm ơn các vị khách quý, hội trường lập tức được mở đèn sáng trưng.
Lục Tác Viễn vội vàng quay đầu nhìn, ở chỗ đó vẫn không có người.
Anh tới, sau đó lại rời đi? Anh sẽ nhìn thấy những bức ảnh đó? Nếu như anh nhìn thấy, anh có nhận ra người đó là cô không? Nếu như anh nhận ra, anh có hiểu lầm hay không? Có không? Có không?
Càng về sau, Lục Tác Viễn hoàn toàn không nghe lời hiệu trưởng đang nói, trong lòng chỉ cố tự hỏi mình, anh có nhận ra không, có hiểu lầm hay không...
Sau khi tự hỏi hai vấn đề này lần thứ n, cuối cùng cô cầm điện thoại chạy ra khỏi hội trường.
Sân trường vào ban đêm vốn đã vắng vẻ, lại thêm tối nay còn có buổi lễ, ánh đèn ở khắp các dãy nhà cũng giảm đi thấy rõ.
Đi ra cửa chính hội trường, cô chưa nghĩ kỹ định nói gì với anh, liền vội vã nhấn gọi cho anh.
"Anh Trình, anh có điện thoại!" Giọng nói lớn hài hước, một tiếng nhạc chuông nước ngoài nhẹ nhàng sống động tự nhiên phát ra. Lục Tác Viễn giật mình, theo bản năng tìm nơi phát ra âm thanh đó.
Hai người đứng bên cạnh cột đá ngoài hội trường, một người hình như là hiệu phó trường, một người khác lại là... Trình Mặc!
Tắt cuộc gọi đi, tiếng chuông vui vẻ đó cũng dừng lại. Anh lại có thể dùng tiếng chuông điện thoại như vậy sao?
Lục Tác Viễn giả bộ nhìn bầu trời đêm, có tật giật mình làm như giơ tay vuốt vuốt mũi, sau đó, cái mũi chợt ngứa, "A -- Hắt xì"
Động tĩnh lớn như vậy đã khiến hai người đứng cạnh cột đá cùng nhìn về phía cô. Lục Tác Viễn khẽ gật đầu tỏ vẻ có lỗi, đi xuống hai bậc thang liền thoát khỏi tầm mắt của hiệu phó.
Gió lạnh thổi vào cổ áo, vào ống tay áo, hiệu phó đứng một bên lại tiếp tục lên tiếng. "Vừa rồi gặp anh từ hội trường đi ra, tôi còn tưởng rằng mình nhận lầm người. Chỗ ngồi ở hàng đầu cho anh vẫn trống không, tôi ban đầu còn nghĩ hôm nay anh có chương trình phát sóng trực tiếp."
Xem ra, hiệu phó và Trình Mặc có quen biết, lại có thể để dành chỗ ngồi cho anh ở hàng đầu. Lục Tác Viễn nghĩ, nếu như mình không nhớ nhầm, ngồi hàng đầu không phải là lãnh đạo nhà trường cũng là những nhân vật quan trọng trong giới chính trị, nếu không cũng phải là sinh viên có tiếng. Mà anh, hình như đều không phải như vậy!
"Thật ra tôi cũng có chương trình phải thu, chỉ là trước đó đã đồng ý với người bạn là đi tới xem cô ấy biểu diễn, cho nên tôi dời ngày lại. Về phần chỗ ngồi, khi ông nói với tôi, cô ấy đã đưa vé cho tôi rồi, cho nên tôi không nhận vé mà ông nhờ người đưa tới nữa. Lại nói, ông Ngô cũng hiểu cho tôi, chỗ ngồi hàng đầu quá cao cấp rồi." Từng câu từng chữ mà Trình Mặc nói đều truyền đến tai cô, cô nhìn đèn đường bỗng nhiên có cảm giác không chân thực.
Anh vì cô mà dời ngày thu chương trình, còn từ chối ngồi ghế hàng đầu.
Chuyện này thực sự khiến trái tim nhỏ của cô khó mà tiếp thu nổi.
"Đúng rồi, còn chuyện xin tranh Trung Quốc --" Hiệu phó Ngô lại lên tiếng.
"Tôi đã giải quyết xong."
"Vậy thì tốt quá, nếu có gì cần giúp đỡ, anh cũng không cần khách khí." Trong làn gió lạnh, bọn họ lại tán gẫu một hồi lâu...
"Dường như cũng nên chuẩn bị một bó hoa chúc mừng em biểu diễn thành công." Khi ánh sáng trước mặt bị che đi, giọng nói của Trình Mặc lại vang lên.
Lục Tác Viễn ngẩng đầu nhìn anh, lại nghiêng người nhìn, hiệu phó Ngô đã đi rồi. Quay đầu lại, cô nhếch miệng nở nụ cười với anh, trên gương mặt vẫn ra vẻ bình tĩnh như ngọn sóng lập lờ, nhưng trong lòng thì như đang dời sông lấp biển.
"Anh nói gì cơ?" Ý thức được câu nói kia của anh là nói với mình, cô mới hỏi lại.
Trình Mặc nhìn đôi mắt sáng ngời trong trẻo dưới ánh đèn đường, chỉ cảm thấy như có một thứ ánh sáng nhu hòa quanh quẩn trong đôi mắt ấy. Trái tim đột nhiên như bị một sợi chỉ sượt qua, mềm mại, mang cảm giác hơi nhột, cũng rất thoải mái.
"Đừng cử động." Anh giơ tay đưa về phía tai phải của cô, đầu ngón tay gần như đã chạm đến lông tơ trên vành tai, nhưng ngay sau đó, anh cẩn thận dừng lại.
"Hình như vừa rồi lúc khiêu vũ bị dính mực, em lau đi." Nói xong, anh lấy một chiếc khăn tay trong túi sách của mình, đưa cho cô, động tác vô cùng lưu loát.
Vành tai Lục Tác Viễn đã sớm đỏ lên khi bàn tay anh đưa tới, giờ phút này nhận lấy khăn tay dùng sức lau tai, rồi lau đến khi vành tai đã đỏ bừng một khoảng. Hai tai cô, một bên thì nóng rát, một bên thì lạnh lẽo, cảm giác thật rất kỳ lạ.
Sau khi cô hắt xì hai cái liên tiếp, cô bị Trình Mặc giục về ký túc xá mặc thêm áo.
Lúc rời khỏi hội trường đã có tiếng vang náo nhiệt truyền ra, dạ tiếc hình như đã bắt đầu tan cuộc rồi.
Đi theo đường mòn yên tĩnh trên sân trường, cô không nhịn được hỏi sau lưng Trình Mặc, "Khi anh ngồi ở đó có bị bạn em nhận ra không?"
"Anh đến khi chương trình mới bắt đầu." Tiếng động của lá cây truyền đến từ phía sau, anh tựa hồ giơ tay cản trở cành cây nghiêng ra.
Suy nghĩ một lúc, cô hỏi: "Sau đó anh vẫn xem đến khi kết thúc à?"
"Cũng không hẳn là xem đến kết thúc, phần giới thiệu photo album về trường anh không xem. Bởi vì có một cuộc gọi quan trọng, nên anh đã ra ngoài trước. Sau đó, liền rất khéo gặp được em." Khi anh trả lời, hai người vừa đi từ đường nhỏ ra đường lớn, ánh đèn đường chiếu tới đây, Lục Tác Viễn hơi nghiêng đầu nhìn bóng lưng của hai người sát gần nhau, sau đó, lại hoàn toàn dựa vào nhau.