Chương 6

Lạc Thụy tìm mãi mà không thấy áo len, Tiêu Dĩ Quyết bưng chén trà ở cạnh nhìn cậu, Lạc Thụy nhướn mày “Có phải anh nhớ nhầm không, anh làm gì có cái áo len màu xanh nào? Không tìm nữa không tìm nữa, cũng đâu có mặc ngay!”

“Vậy được, không tìm nữa.” Tiêu Dĩ Quyết nhanh chóng đồng ý, Lạc Thụy vẫy vẫy tay đi ra cửa, thấy Thư Hạ đỏ bừng cả mặt thì xoa nắn mặt cậu “Sao mặt cậu đỏ thế?”

“Nóng quá, tôi sắp chín rồi.” Thư Hạ chỉ chỉ đĩa trái cây “Hết rồi, cậu cho thêm chút đi.”

“Một mình cậu ăn hả?” Lạc Thụy ngạc nhiên, cả một cái đĩa dâu tây đầy ụ của cậu “Còn muốn ăn? Lát nữa ăn tiệc nướng ngoài sân thì cậu ăn kiểu gì?”

“Tôi dùng một cái dạ dày khác để ăn hoa quả mà! Cậu tin tôi đi.” Thư Hạ rung đùi, cũng không biết là đang vênh váo cái gì “Lúc nào ăn đồ nướng? Tôi cũng muốn chơi!”

“Sắp rồi, đồng nghiệp anh ấy đến gần đủ rồi.”

Một đám người đi ra sân, Thư Hạ quay lại trong nhà lấy nước, vừa hay nhìn thấy Tần Tiêu và đối tượng của anh đi ra, ngốc nghếch đứng tránh sang bên cạnh, giống như cố ý nhường đường, đầu lại cúi thấp như một đứa trẻ phạm lỗi, không còn sự đắc ý vênh váo của một lúc trước. Tần Tiêu không chào hỏi với cậu, nhưng người cạnh anh lại nhìn chằm chằm Thư Hạ mấy lần.

Chờ người đi rồi, Thư Hạ mới len lén nhìn về phía bọn họ.

Cậu vừa lén nhìn, vừa so sánh. Người kia cao hơn cậu, nhìn qua, bóng lưng hai người rất hợp nhau.

Thư Hạ chớp chớp mắt, lại đi ra.

Lạc Thụy giơ xiên nướng vẫy cậu “Thư Hạ, mau tới đây! Cái này vui lắm!”

Tiêu Dĩ Quyết ở cạnh mắng cậu “Em cẩn thận không bỏng bây giờ! Đừng giơ cái đầu nhọn kia về phía mình! Đừng có chưa chín đã ăn!”

Lạc Thụy ngại anh phiền, không buồn để ý anh, hai tay cầm xiên nướng ngoáy mông với Thư Hạ, Tiêu Dĩ Quyết đỡ trán “Em vui là được!”

Thư Hạ chạy đến cạnh Lạc Thụy “Cho tôi mấy xiên đi, tôi cũng muốn nướng.”

Lạc Thụy đưa cho cậu hai cái cánh gà “Cậu biết nướng sao?”

“Nói đùa!” Thư Hạ vẻ mặt khó tin “Tôi không nói với cậu lúc tôi ở nước ngoài, cái ông bạn Hàn Quốc của tôi chuyên lôi kéo tôi đi nướng đồ với anh ta à? Sao tôi lại không biết đây?”

Lạc Thụy cẩn thận suy nghĩ một chút, sau đó vui vẻ “Ha ha ha ha ha nhớ rồi, sau đó bác gái Nhật Bản ở cạnh suốt ngày đòi báo công an bắt các cậu!”

“… Đây là thù dân tộc, hết cách rồi!”

“Hai người nướng cẩn thận chút đi, bị hai người nướng hỏng hết thì còn ăn gì nữa hả?” Tiêu Dĩ Quyết nhìn không nổi nữa, xắn tay áo ra trận, hai người đứng cạnh anh, giống như học sinh bị phạt nhìn anh nướng đồ. Cuối cùng cũng có xiên ăn được, nhưng lại bị đồng nghiệp của anh lấy đi mất, Thư Hạ cướp mãi mới cướp được hai cái cánh gà, đang định chia cho Lạc Thụy một cái thì đối tượng của Tần Tiêu đi tới.

Người nọ tủm tỉm cười, hỏi “Có gì ăn được không?”

Thư Hạ nhìn cánh gà trên tay một chút, lại nhìn cái đống bên cạnh không biết bị cậu với Lạc Thụy nướng thành dạng gì, yên lặng đưa ra “Chỉ còn cái này thôi, lát cậu quay lại nhé.”

“Cảm ơn.”

Lạc Thụy chờ người đi khỏi, mới tấm tắc khen “Tôi còn tưởng cậu sẽ đưa cái đống này cho cậu ta.”

“Tôi xấu xa vậy hả?” Thư Hạ nhỏ giọng lầm bầm, sau đó nhìn về phía Tần Tiêu bĩu môi “Cậu ta tên gì?”

“Lục Nghiêu.”

“Ồ.”

“Thật ra con người cậu ta tốt lắm, tôi có ăn cơm với cậu ta mấy lần rồi.”

Thư Hạ lại ồ một tiếng “Trước đây tôi hỏi cậu, sao Tần Tiêu không quan tâm tôi, cậu còn giấu tôi.”

“Anh ta không cho nói, một mình cậu ở nước ngoài, không dễ gì, sợ cậu buồn.”

Thư Hạ nghĩ, sao lại giống y như cha mình vậy? Đều vì sợ cậu buồn mới gạt cậu, nhưng có tác dụng không? Giờ biết rồi cũng đâu có dễ chịu, một người hai người, đều là giả vờ hết!

“Dù sao thì Lục Nghiêu cũng rất tốt, cậu ta còn chưa biết chuyện của cậu với Tần Tiêu đâu, cậu có muốn dằn vặt cũng đi mà dằn vặt Tần Tiêu, đừng dằn vặt người ta.”

Thư Hạ không lên tiếng, Lạc Thụy chạy đến cạnh Tiêu Dĩ Quyết đòi ăn, Thư Hạ nhìn người xung quanh không tụ lại thành một nhóm nhỏ thì cũng là tình nhân với nhau, chỉ lẻ ra một mình cậu, vô cùng thê lương.

À, trừ cậu ra còn một người cũng cô đơn khác đang ngồi ở trên ghế phía xa xa, khuôn mặt ra vẻ vật sống chớ gần khiến cho mấy em gái bên cạnh hoảng sợ.

Tiêu Dĩ Quyết đột nhiên bắt chuyện với Thư Hạ “Thư Hạ, cậu đem mấy cái này cho Thích Phỉ Nhiên giúp tôi với.”

Lạc Thụy xấu hổ xung phong nhận việc “Em mang qua giúp anh.”

“Em vào trong tủ lạnh lấy ít đồ đến đây đi, anh sợ chỗ này không đủ.”

Lạc Thụy vui vẻ nhận lời, xoay người đi vào trong nhà, Thư Hạ không còn cách nào, tiến lên nhận lấy xiên nướng “Đúng là kiêu căng, nướng xong cho anh ta rồi còn phải mang đến cho anh ta! Có cần tôi đút anh ta ăn luôn không!”

Cậu đặt đồ xuống trước mặt Thích Phỉ Nhiên “Này!”

Thích Phỉ Nhiên khó hiểu ngẩng lên nhìn cậu, không nhận lấy, Thư Hạ bĩu môi “Không phải tôi nướng, yên tâm, không hạ độc đâu.”

Thích Phỉ Nhiên nghe cậu nói thế thì nhíu mày “Cảm ơn.”

Thư Hạ nhỏ giọng đáp “Không có gì!”

Cái tên này ỷ vào mình đẹp trai còn nhướn mày! Nếu không phải cậu đã hiểu rõ tính tình anh ta từ sớm, nhất định sẽ bị vẻ ngoài của anh ta mê hoặc! Đúng là vẻ đẹp gϊếŧ người mà!

Thư Hạ lầu bầu đi tìm Lạc Thụy, nhưng thấy Lạc Thụy bình thường nhe nanh múa vuốt như một con mèo lúc này lại ngoan ngoãn xoay quanh Tiêu Dĩ Quyết đòi ăn thịt, cậu lại buồn bực không qua nữa.

Ngồi xuống một chiếc bàn cạnh đó, không biết ai đặt mấy miếng bánh gato phía trên, Thư Hạ nhìn xung quanh, có vẻ như nó không chủ, liền yên tâm đánh chén, một lát đã không còn lại bao nhiêu.

“Cái đó, bánh gato…”

Thư Hạ sửng sốt quay đầu nhìn người nói chuyện, xong, cậu chỉ muốn chôn mình vào bánh gato chết luôn cho xong.

“Ngại quá, tôi không biết đây là của cậu, tôi thấy không có ai, lại hơi đói, tôi đi lấy cho cậu miếng khác.”

“À, không sao đâu.” Lục Nghiêu gãi cằm hỏi “Ăn ngon không?”

Thư Hạ rầu rĩ gật đầu, nhìn thoáng qua Tần Tiêu, trên mặt anh không lộ ra biểu cảm gì, nhưng Thư Hạ lại cảm thấy như mình bị ghét bỏ, nhìn Tần Tiêu xin lỗi một tiếng, Tần Tiêu nhìn sang hướng khác, Thư Hạ hiểu anh, liền nhịn không được. Cậu đứng lên, nhỏ giọng nói “Lát tôi lấy cho cậu một miếng.”

“Không cần nữa!”

Thư Hạ nhìn Tần Tiêu.

“Anh đi lấy giúp em.” Tần Tiêu nói với Lục Nghiêu, Lục Nghiêu cười như một đứa trẻ “Được, em muốn nhiều kem.”

“Trẻ con.” Tần Tiêu nhỏ giọng, mỉm cười.

Thư Hạ đứng cạnh, ngại ngùng cười với Lục Nghiêu, sau đó nhếch miệng đi tới cạnh Lạc Thụy “Thụy Nhi, tôi muốn đi mua chút đồ uống.”

“Mua gì chứ, trong tủ lạnh có đấy, vào mà lấy.” Lạc Thụy lật lật một xiên nướng, đút cho cậu “Ăn ngon không?”

Thư Hạ cắn một miếng “Không.”

“Cái rắm!” Lạc Thụy không tin nhìn cậu, tự mình cắn một miếng “Ngon mà!”

Lại đưa cho Tiêu Dĩ Quyết “Chú Tiếu, ăn thử đi.”

Tiêu Dĩ Quyết chau mày cắn một miếng “Cũng được.”

Một người xoi mói như Tiêu Dĩ Quyết còn nói được thì nhất định là ngon rồi, Lạc Thụy vênh váo, định mắng trình thưởng thức của Thư Hạ kém cỏi liền phát hiện người đã chạy ra đến cửa, Lạc Thụy đoán cậu đi mua đồ uống, không để ý nữa.

Thư Hạ vừa ra khỏi cửa liền hổn hển thở, sau đó thì dụi mắt, mắt bị cậu dụi đến phát đau, tầm nhìn cũng trở nên mơ hồ.

Gì chứ!

Sớm biết sẽ thế này thì không tới, không tới sẽ không thấy.

Tự mình làm tội mình!

Cậu đi bộ bên ngoài, nơi này nói hẻo lánh không hẻo lánh, nói sầm uất cũng không sầm uất, mấy tiệm tạp hóa mở ra cũng không nhộn nhịp.

Thư Hạ mua một lon Coca, móc ra hai xu còn lại trên người, bên cạnh liền có một cánh tay thò tới lấy một bao thuốc, giọng nói trầm thấp theo khuôn khổ quý tộc ngày xưa “Bao nhiêu tiền?”

Thư Hạ liếc mắt nhìn, giật móc kéo, bọt nước nhanh chóng trào ra.

“Sao anh cũng ra đây?”

Thích Phỉ Nhiên theo cậu ra đến cửa, thấy cậu hỏi mình thì lắc lắc bao thuốc trong tay.

Thư Hạ hai mắt hồng hồng, nghẹn giọng nói “Sao anh không nói sớm, tôi mua hộ anh.”

“Cậu đồng ý mua hộ tôi à?”

Thư Hạ thật thà trả lời “Không biết.”

Thích Phỉ Nhiên không nói chuyện, Thư Hạ lầm bầm hai tiếng “Vài năm không gặp, lớn rồi, còn biết hút thuốc.”

Thích Phỉ Nhiên nhìn cậu, trong mắt là một màu đen sâu thẳm “Cậu không biết sao? Trước đây còn trốn sau quầy quà vặt hút trộm mà?”

Thư Hạ đảo mắt “Tôi thấy mới mẻ thì hút chơi thôi.”

Đột nhiên Thư Hạ đảo mắt lại “Tôi còn thắc mắc sao lúc ấy lại bị chủ nhiệm bắt, có phải anh đi mách lẻo không?”

Thích Phỉ Nhiên không nói chuyện, trên dưới quét mắt nhìn cậu một lượt, ý là tôi không có trẻ con như vậy!