Gió mát thổi nhẹ, sân bóng rổ cách đó không xa truyền đến tiếng đập bóng trên đất không ngừng, phía sau khán đài là nhà ăn học sinh, học sinh mặc đồng phục màu trắng xanh, ra ra vào vào.
Mắt cậu nhìn cô gái trước mặt, khoảnh khắc này.
Trong mắt, trong tim, tất cả đều là cô.
“Quý Quân Hành, cậu có thể giúp tớ giữ bí mật này không?” Lâm Tích nhìn cậu khẽ hỏi.
Thiếu niên vốn khóe miệng chân mày đều nhuộm ý cười, đột nhiên ngưng trệ.
Cậu thẫn thờ nhìn Lâm Tích, không hiểu hỏi: “Cậu đây là ý gì?”
Lâm Tích nhỏ giọng nói: “Quý Quân Hành, cậu chắc biết sau khi anh trai tớ mất, tớ chính là niềm hy vọng duy nhất của bố mẹ.”
“Tớ không thể để họ thất vọng được.”
Quý Quân Hành: “Cậu là sợ tớ ảnh hưởng cậu?”
Tâm trạng của cậu lúc này giống như tàu lượn siêu tốc, lúc cô nói ra lời thích mình, chợt dâng lê n đỉnh điểm, sau đó lại rơi xuống cái uỵch.
Cậu hơi lo lắng nhìn Lâm Tích.
Quý thiếu gia đã tham gia thi đấu máy tính rất nhiều lần, ngay cả giáo viên dẫn đội có kinh nghiệm nơi chiến trường cũng từng nói, chưa từng thấy học sinh nào mạnh mẽ hơn cậu. Trước khi thi đấu thần thái luôn tự nhiên, lúc thi đấu lại bình tĩnh trầm ổn.
Hoàn toàn không hề lo lắng.
Thế nhưng bây giờ, cậu lại chết tiệt lo lắng.
Cho đến khi cậu nhìn thấy Lâm Tích gật đầu, thiếu niên liền mím miệng, muốn nói chuyện.
Nào biết Lâm Tích lại thở dài, khẽ nói: “Thực ra không liên quan gì đến cậu cả, là nguyên nhân của chính tớ. Lúc không nhìn thấy cậu, sẽ nghĩ cậu đang làm gì, ở trong lớp cũng sẽ thất thần.”
Quý Quân Hành: “……”
Cho nên, cô ấy đây là đang tỏ tình với mình?
Sau khi nghe thấy lời của Lâm Tích, nụ cười của thiếu niên lại lần nữa nở ra.
“Vậy cậu cảm thấy chúng ta khi nào ở cùng nhau là thích hợp nhất?” Quý Quân Hành không nói, cậu muốn nghe Lâm Tích nói.
Lâm Tích nhìn cậu, khuôn mặt sáng sủa tuấn dật của thiếu niên, dưới hoàng hôn ấm áp, kiêu ngạo là thế.
Thời niên thiếu, gặp được người như thế này, là may mắn của cô nhỉ.
“Quý Quân Hành, cùng thi vào Thanh Hoa nhé.”
Cô không trực tiếp trả lời câu hỏi của cậu, thay vào đó là một lời hứa hẹn.
Cô nói như vậy, lại làm cho Quý Quân Hành thở phào.
Cùng thi vào Thanh Hoa chứ gì, không phải chỉ đợi thêm hai năm nữa thôi sao.
Trái tim cậu thả lỏng, ngửa mặt nhìn cô, cậu cố ý hỏi: “Nếu tớ không thi đậu Thanh Hoa thì sao? Có phải cậu sẽ không thích tớ nữa không?”
Lâm Tích ngẩn ngơ.
Vấn đề này, cô thật sự chưa nghĩ đến.
Sau đó cô lập tức lắc đầu, nghiêm túc nói: “Sao có thể, giáo viên nói trường chúng ta nằm trong top 50 đều có hy vọng thi đậu Thanh Hoa Bắc Đại.”
“Cho nên cậu là hy vọng tớ thi đậu đúng không.”
Lâm Tích không hề do dự gật đầu.
Cô hy vọng cậu thi đậu, hy vọng họ cùng đi đến trường học cao nhất mà tất cả học sinh mơ ước.
Cô hy vọng được ở cùng cậu.
Quý Quân Hành nhìn mái tóc dài mềm mại rơi bên tai, vẻ ngoan ngoãn và kiên định trên mặt cô, trong lòng sớm đã mềm nhũn. Cậu không nhịn được đưa tay xoa lê n đỉnh đầu cô, “Yên tâm đi, tớ sẽ thi đậu.”
Đến khi cậu định đứng dậy, vì ngồi xổm quá lâu, nên chân tê cứng không cảm giác, vừa đứng dậy mới phát hiện không thích hợp.
Quý Quân Hành muốn ráng chống đỡ đứng dậy, nào biết vừa cậy mạnh, cả người lại mất đi trọng tâm.
Lâm Tích cảm thấy không đúng, đưa tay kéo cậu, nhưng vóc thân thể cao lớn của thiếu niên đã ngã tới.
Cả người Quý Quân Hành đè lên, cho dù cậu cố dùng cánh tay chống lên lưng ghế cô đang ngồi, nhưng cơ thể vẫn không thể tránh nửa người đè lên người Lâm Tích.
Một cơn gió lướt nhẹ qua, bầu không khí bao phủ hương vị ngọt ngào không nói nên lời.
Quý Quân Hành dựa gần cô thế này, lại không biết đây là mùi vị trên người cô, hay là hương hoa trong vườn trường.
Chóp mũi Lâm Tích đυ.ng vào ngực cậu.
Đau đớn, làm cô suýt ch ảy nước mắt.
Cô cắn môi, giọng ồm ồm hỏi: “Quý Quân Hành, cậu không sao chứ?”
Thiếu niên cuối cùng chống người dậy, vịn ghế khán đài bên cạnh ngồi xuống. Trong nhất thời, hai người đều không nói chuyện.
Qua một lúc, thiếu niên lười biếng chống chân dài ở đó, khôi phục tri giác, cho đến khi cảm giác tê dại kia hoàn toàn biến mất, thì cậu sờ sờ chóp mũi, nghiêm chỉnh nói: “Tớ nói tớ không phải cố ý, cậu có tin không?”
Vừa mới nói muốn đợi người ta, kết quả xoay đầu lại bổ nhào vào.
Uhm, quả thực có hơi……
Lâm Tích có lẽ đoán được cậu là vì ngồi xổm quá lâu, nên chân mới bị tê.
Cô gật đầu, “Tớ tin.”
Quý Quân Hành nghiêng mặt nhìn cô, trên mặt treo vẻ lười biếng, khẽ phì cười, “Cậu đấy, sao lại ngoan thế chứ.”
Nói xong, cậu véo tai cô.
Mặt Lâm Tích thoáng đỏ ửng.
Lúc này, Quý Quân Hành đã thu tay mình về, xúc cảm nơi trái tai ấm áp mềm mỏng của cô gái vẫn còn lưu ở giữa ngón tay cậu.
Bầu không khí kì lạ, bao phủ giữa hai người.
Loại cảm giác nhìn không thấy, nhưng có thể cảm nhận được ấy quấn quýt lấy họ.
Cuối cùng, Quý Quân Hành phá vỡ im lặng, cậu khẽ nói: “Sau này tớ có thể ăn cơm cùng cậu không?”
Ánh mắt Lâm Tích liếc về phía cậu, Quý Quân Hành đúng lúc xoay đầu, tầm mắt hai người chạm nhau.
Cậu ho khẽ một tiếng, giọng điệu tùy ý nói: “Chính là kiểu bạn học bình thường cùng ăn cơm kia ấy, bọn Tạ Ngang còn có Giang Ức Miên đều có thể tham gia.”
“Được chứ.”
Nghe thấy câu trả lời chắc chắn của cô, Quý Quân Hành lại hỏi: “Xem phim thì sao?”
Tầm mắt cậu nhìn thẳng, nhưng dư quang lại liếc nhìn cô.
“Tớ chỉ là bình thường không tìm được người xem phim cùng, loại phim tớ thích, bọn Tạ Ngang lại chê quá nhàm chán.”
Hai tay Lâm Tích chống cằm, khẽ nói: “Tớ ngay cả phim mình thích là gì cũng không biết.”
Quý Quân Hành nhìn về phía cô.
Cô gái có hơi quẫn bách, giải thích nói: “Cậu biết chỗ bọn mình rồi đấy, ở huyện chỉ có một rạp phim thôi.”
Huống hồ cô chỉ luôn để ý học hành, cũng chẳng có sở thích gì.
Cô nhìn Quý Quân Hành, nói thật lòng: “Có đôi khi tớ lại hâm mộ những người có thứ mình yêu thích như cậu.”
“Cậu biết tớ thích gì?” Quý Quân Hành có chút hứng thú hỏi.
Gió mát thổi nhẹ, họ ngồi trên khán đài yên lặng tự do nói chuyện như thế này, dường như tự nhiên hơn bất cứ lúc nào.
“Máy tính đấy.” Lâm Tích nói, “Lúc ở nhà cậu tớ nhìn thấy cậu đã nhận được rất nhiều cúp và huy chương về máy tính. Nếu không phải thích, chắc chắn sẽ không kiên trì như vậy rồi.”
Quý Quân Hành không ngờ cô lại hiểu mình đến thế.
Hai tay cậu chống ở hai bên đùi, chân dài tùy ý để ở lối đi trước mặt, cong khóe miệng, “Uhm, phải, rất thích.”
Nếu không thích, sẽ không kiên trì lâu đến vậy.
Lâm Tích nghiêng đầu nhìn cậu, rất tò mò quá khứ của cậu, không nhịn được hỏi: “Vì sao cậu lại thích máy tính thế.”
“Là vì Toán học.” Cậu khẽ cười nói: “Từ khi tớ còn rất nhỏ thì đã mẫn cảm với Toán học, trong nhà đưa tớ đi học bàn tính ảo. Tớ rất thích, có khi nghỉ học làm xong bài tập thì bắt đầu làm bàn tính ảo, thậm chí ngay cả khi nghỉ hè cũng không thích ra ngoài chơi. Về sau có một lần bố tớ mời một người bạn là giáo sư Thanh Hoa đến nhà chơi, ông ấy thấy tớ đang giải đề, thì hỏi tớ có hứng thú không? Tớ nói rất hứng thú, thế là ông ấy nói cho tớ biết, còn có thứ hứng thú hơn.”
Lâm Tích nghe lời cậu nói, thiếu niên lúc này khóe môi hơi cong.
“Vị giáo sư đó dùng laptop đem theo, soạn một chương trình giải bàn tính ảo. Chính mắt tớ nhìn thấy ông ấy gõ xuống một chữ cái và chữ số trên máy tính, sau đó ông ấy dùng chương trình soạn tạm ra này, đánh bại tớ hoàn toàn. Lúc đó, tớ rất chấn động.”
Có lẽ là chấn động và kinh diễm lần đầu tiên gặp, đã khiến cho cậu thích máy tính.
Lâm Tích nghiêm túc nhìn cậu, mắt không chớp, dưới hoàng hôn ấm áp, quanh người cậu nhuộm lên một lớp sắc vàng nhàn nhạt, vẻ mặt mặc dù hờ hững, nhưng đôi mắt đen láy của cậu lại sáng rực rỡ, giống như có hàng ngàn ngôi sao đang bao phủ bên trong.
Ngay cả Lâm Tích cũng bị cậu cảm hóa, có lẽ, đây chính là nhiệt tình thật sự.
Vào lúc nhắc đến, trong mắt liền đầy sao.
“Vậy cậu từ bỏ máy tính, hối hận không?” Lâm Tích rốt cuộc vẫn không nhịn được.
Quý Quân Hành không nói chuyện, hai tay cậu vẫn tiếp tục chống ghế, nhìn xa xăm.
Cuối cùng Lâm Tích mở miệng nói: “Tớ đã nghe dì nói, tớ biết cậu là vì áy náy nên mới từ bỏ. Quý Quân Hành, nếu cậu vẫn thích, thì không nên từ bỏ như vậy. Huống hồ Trì Trì rất thích những chiếc cúp đó của cậu, ngày đó khi nó dẫn tớ đi xem, luôn rất kiêu ngạo nói với tớ, anh trai nó có bao nhiêu lợi hại.”
Lời của cô, làm cho thiếu niên bên cạnh hơi xúc động.
Cho đến khi cô mím miệng, khẽ nói: “Quý Quân Hành. Tớ còn chưa từng tận mắt nhìn thấy cậu đoạt giải quán quân đâu đấy.”
*
Thứ sáu đến trong sự mong đợi của tất cả học sinh.
Cả tuần này Tạ Ngang đều không đến trường, chị gái cậu sợ cậu tĩnh dưỡng không tốt, nên dứt khoát xin phép cho cậu nghỉ một tuần.
Hết tiết thứ ba của buổi chiều, Trần Mặc hỏi: “A Hành, tuần này cùng đi thăm Tạ Ngang đi. Thằng nhóc này ở nhà sắp nghẹn chết rồi.”
“Ngày ngày chơi game cũng sẽ nhàm chán hả?” Quý Quân Hành dựa vào tường, bút gel xoay xoay giữa ngón tay cậu.
Lúc cậu nói chuyện, mắt nhìn Lâm Tích ở phía trước.
Kể từ sau khi nói ra ngày hôm qua, cả ngày hôm nay đến giờ, cô ấy lại không nói chuyện với mình.
Trần Mặc bật cười, lại hỏi cậu lần nữa có đi hay không.
Quý Quân Hành gật đầu: “Đi chứ.”
Sau đó, tầm mắt của cậu chuyển đến phía trước, gọi: “Lâm Tích, Giang Ức Miên.”
Giang Ức Miên vốn đang nằm sấp trên bàn chơi đùa đề Toán, vừa nghe Quý thiếu gia ở phía sau gọi, lập tức xoay đầu lại: “Sao thế?”
“Cuối tuần cùng đi thăm Tạ Ngang đi.”
Cậu nói xong, khỏi nói Giang Ức Miên sửng sốt, mà ngay cả Trần Mặc bên cạnh cũng choáng váng.
May mà cậu không nhanh không chậm nói: “Lần trước không phải Tạ Ngang đánh cược thua cậu à, cuối tuần này đúng lúc tớ mời khách, cùng đi thăm Tạ Ngang, rồi thuận tiện ăn cơm luôn.”
Vừa nói như vậy xong, đầu Giang Ức Miên liền gật như trống bỏi, “Được, được.”
“Lâm Tích, đến lúc đó chúng ta cùng đi nhé.” Cô sợ Lâm Tích không đi, liền khoác tay Lâm Tích nói.
Mặc dù Lâm Tích không xoay đầu ra sau nhìn, nhưng có thể tưởng tượng ra được khóe miệng đắc ý của cậu lúc này.
Cô đành gật đầu, “Được rồi, cùng đi.”
Vì thế, lúc tan học, Quý Quân Hành giữ Lâm Tích lại, bảo cô về nhà cùng mình.
“Cậu cũng không biết nhà Tạ Ngang ở đâu, tối nay cậu đến nhà tớ ở, ngày mai bọn mình có thể cùng đi thăm cậu ấy.”
Cậu nói rất khí thế.
Vào lúc cậu đang đợi Lâm Tích trả lời, cô gái cuối cùng gật đầu.
Thế là, họ cùng ngồi xe về nhà.
Đến Quý gia, Quý Lộ Trì đương nhiên lại vui mừng một hồi, lúc ăn cơm cũng không cần người giục, cực kỳ ngoan ngoãn.
Ngày hôm sau, họ đã hẹn hai giờ chiều đến nhà Tạ Ngang.
Cho nên một rưỡi, Quý Quân Hành bào tài xế trong nhà đưa họ đi.
Nhà Tạ Ngang cách Quý gia không xa, nhà cậu ấy mặc dù không thể bì với biệt thư như Quý gia, nhưng cũng là tiểu khu cao cấp.
Lúc Quý Quân Hành và Lâm Tích đến nhà, Quý Quân Hành trực tiếp ấn khóa cửa, mở cửa đi vào.
Không ngờ, Giang Ức Miên và Trần Mặc còn có Cao Vân Lãng đều đã đến.
Mọi người không ngồi trên sofa, mà xếp bằng ngồi trên thảm.
Lúc họ đi vào, Tạ Ngang đang hét lớn, “Giang Ức Miên, cậu ăn khoai tây chiên rơi hết cả xuống đất rồi này, nếu chị tớ về mà phát hiện, sẽ đánh chết tớ đấy.”
“Vậy vừa hay, tớ rất muốn nhìn thấy cậu bị đánh chết đó.” Nói xong, Giang Ức Miên bắt đầu ăn khoai tây chiên răng rắc.
Còn hai thiếu niên kia, trước mặt mỗi người là một lon Sprite.
Tạ Ngang nhìn Quý Quân Hành ngạc nhiên nói: “A Hành, sao cậu đến cùng Lâm Tích?”
“Vừa khéo gặp ở dưới nhà.” Quý Quân Hành mặt không đổi sắc nói.
Tạ Ngang lại đứng dậy bưng nước trái cây và lấy đồ ăn vặt ra chiêu đãi họ.
“Các cậu cuối cùng cũng đến chơi cùng tớ rồi, mấy ngày nay tớ ở nhà ngột ngạt muốn chết.” Tạ Ngang oán hận nói.
Cao Vân Lãng cười khì, nhàn nhạt nói: “Bây giờ đã biết đi học tốt bao nhiêu rồi chứ.”
Tạ Ngang gật đầu đồng ý.
Mọi người tùy ý nói chuyện, bầu không khí rất hài hòa.
Cho đến khi Quý Quân Hành nhìn Giang Ức Miêng đang ăn khoai tây chiên răng rắc, vờ như không để ý nói: “Giang Ức Miên, tớ nhớ lúc cậu học lớp mười, từng tham gia cuộc thi hùng biện tiếng Anh thành phố Bắc Kinh đúng không.”
Miệng nhai đồ ăn của Giang Ức Miên dừng lại, sững sờ nhìn cậu, sau đó gật đầu.
“Vậy đúng lúc, lần này Lâm Tích cũng muốn tham gia, cậu bổ túc giúp cậu ấy đi.”
Quý Quân Hành lười biếng nói.
Giang Ức Miên trợn to mắt, nhìn về phía Lâm Tích, “Em yêu, cậu muốn tham gia thi hùng biện?”
Lâm Tích không ngờ Quý Quân Hành sẽ nói ra trước mặt mọi người, nên đành gật đầu thừa nhận.
“Không sao, tớ chắc chắn giúp cậu.” Giang Ức Miên vỗ ngực mình, kiểu cậu hãy ôm tớ đi.
Ngược lại Tạ Ngang ở bên cạnh sửng sốt, cân nhắc hồi lâu, nói: “Không đúng, A Hành à, Lâm Tích người ta tham gia thi đấu, sao cậu biết được.”
“Vừa rồi lúc ở dưới nhà, tùy tiện nói chuyện thì biết được.”
Trần Mặc và Cao Vân Lãng nghe xong lời này, đưa mắt nhìn nhau, chuyện xảy ra dưới nhà này cũng thật nhiều nha.
Sau đó Quý Quân Hành nhìn Giang Ức Miên lại nói: “Không phải cậu rất yếu môn Toán à, vừa hay Lâm Tích có thể bổ túc cho cậu, hai người các cậu giúp đỡ lẫn nhau đi.”
Giang Ức Miên mặc dù không có suy nghĩ không nên có gì với Quý Quân Hành, nhưng bị trai đẹp chỉ ra khuyết điểm trước mặt mọi người, thì cô giãy chết nói: “Tớ, môn toán tớ chỉ hơi yếu thôi, làm gì mà rất yếu chứ.”
“Được rồi, Đại Miên à, cậu cứ thừa nhận đi.” Tạ Ngang cười hì hì đả kích cô.
Giang Ức Miên liền trợn to mắt, hét: “Cậu cút ngay.”
“Có khuyết điểm thì phải sửa, A Hành nói rất đúng, cậu giúp Lâm Tích bổ túc khẩu ngữ tiếng Anh, Lâm Tích giúp cậu bổ túc môn Toán, hai người các cậu giúp đỡ lẫn nhau.”
Nói như vậy, Giang Ức Miên lại không tức giận nữa.
Cô mỉm cười nhìn Lâm Tích, hơi bĩu môi, nghiêm túc nói: “Đó đương nhiên rồi, sau này tớ phải thi vào Thanh Hoa cùng Lâm Tích.”
Lời vừa dứt, Quý Quân Hành bỗng xoay đầu nhìn Lâm Tích.
Ngay cả Lâm Tích cũng ngỡ ngàng, cô, cô chỉ giao ước với một mình cậu thôi.
“Lâm Tích, đúng chứ.” Nào biết Giang Ức Miên trong vô ý đã hại Lâm Tích, giây phút này, còn ngây thơ cầu xin Lâm Tích xác nhận.
Thiếu niên bên cạnh ánh mắt sáng quắc, nhìn chòng chọc lên người Lâm Tích, gần như sắp đốt thủng một lỗ trên da cô.
Lâm Tích đành cúi đầu, hàm hồ uhm một tiếng.
“Thế này đi, chúng ta lập một nhóm học tập, tên gọi là team Thanh Hoa.” Giang Ức Miên đầy hào hứng nói.
Cô còn cảm thấy rất tự hào, “Người tham gia team này của chúng ta, cần phải lấy thi vào Thanh Hoa làm mục tiêu.”
Cô hào hứng đề nghị như vậy, nhưng mấy chàng trai kia lại hoàn toàn không hứng thú, Giang Ức Miên đành phải xin Lâm Tích giúp đỡ: “Lâm Tích, cậu muốn tham gia team của tớ phải không?”
Lâm Tích do dự một chút, nhìn vẻ cầu xin của cô, gật đầu, “Uhm, tớ gia nhập.”
“Quá tốt rồi, chúc mừng cậu, trở thành thành viên đầu tiên của team.” Giang Ức Miên đảo mắt nhìn bốn chàng trai kia, hơi hất cằm, “Các cậu có muốn tham gia không? Lâm Tích đã tham gia rồi đó.”
Cuối cùng, giọng nói lười biếng của Quý Quân Hành vang lên, “Tính tớ một chân.”
Ba người khác đều không ngờ, Quý Quân Hành vậy mà chủ động nhảy vào hố lửa. Họ mờ mịt nhìn cậu, cái team ngây thơ như vậy mà cậu cũng muốn gia nhập.
A Hành đây là ngốc rồi sao?
“Các cậu không tham gia hả?” Vốn tưởng Quý thiếu gia khó thu phục nhất cũng đã thu phục được, Giang Ức Miên tiếp tục tiến lên.
Thế là ba người còn lại, miễn cưỡng đồng ý gia nhập vào cái team mà họ đều cảm thấy rất ngu ngốc này.
Cuối cùng Tạ Ngang giãy chết nói: “Tớ cảm thấy team Thanh Hoa này có phải quá hơi phách lối hay không, hay là chúng ta đổi tên đi.”
“Không được, mục tiêu của chúng ta là Thanh Hoa.” Giang Ức Miên kiên quyết bác bỏ.
Sau đó, Quý Quân Hành nhàn nhạt nói: “Vậy gọi là team trường kỹ thuật chuyên nghiệp Ngũ Đạo Khẩu* đi.”
(Ngũ Đạo Khẩu ở đây là tên gọi khác của trường đại học Thanh Hoa.)
Cái tên này vừa khiêm tốn lại có cảm giác kiêu ngạo, liền nhận được sự đồng ý của mọi người.
Giang Ức Miên giơ lon Sprite trước mặt lên, “Chúc mừng, team trường kỹ thuật chuyện nghiệp Ngũ Đạo Khẩu của chúng ta chính thức thành lập, chúng ta đã nói, nếu ai không thi đậu Thanh Hoa thì kẻ đó là chó.”
Lần này, đã khơi lên lòng hiếu thắng của Tạ Ngang.
Cậu giơ chai Sprite lên, “Ai không thi đậu thì kẻ đó là chó.”
Mặc dù bốn người khác dưới sự nửa ép buộc của hai quỷ ngây thơ này, giơ lon Sprite lên.
Nhưng lúc Giang Ức Miên hô ra tiếng cố lên, thì những vui đùa lúc trước, lại có mấy phần nghiêm túc.
Lâm Tích rất hiếm khi tâm trạng dâng trào như vậy, cô nhìn bạn bè xung quanh, cho đến khi tay cô để dưới gầm bàn, được một bàn tay nắm chặt.
Hai bên đều còn trẻ, tương lai còn dài.
Trên con đường tương lai mà mỗi người trong số họ đều đang theo đuổi, đang nỗ lực, đang phấn đấu.
Không uổng phí năm tháng thanh xuân này.