Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thời Gian Cùng Anh, Vừa Hay Đúng Lúc

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sáng sớm, trong trường đâu đâu cũng là học sinh mặc đồng phục xanh trắng, không biết có phải vì là ngày đầu tiên đi học sau lễ Quốc khánh hay không, mà mắt thấy tiết học buổi sáng đã sắp bắt đầu, mà còn có không ít học sinh mới vừa vào cổng.

Cho đến khi tiếng chuông vang lên khắp khuôn viên trường.

Thôi chết, muộn rồi.

Không ít người đeo ba lô, co cẳng chạy như điên.

Ngay cả lớp 11/1 rất hiếm khi học sinh đến trễ, hôm nay cũng ngoài ý muốn có hơn mười học sinh bị ghi tên.

Trần Mặc và Cao Vân Lãng vào lớp đúng giờ.

Lâm Tích nhìn xung quanh trống trơn, Giang Ức Miên bên cạnh chưa đến, hai chỗ ngồi phía sau cũng trống.

Một mình cô ngồi ở chỗ, yên lặng đọc từ đơn tiếng Anh.

Không bao lâu, Giang Ức Miên thở hồng hộc đi vào từ cửa sau, Lâm Tích đứng dậy nhường đường cho cô ấy. Cô ném ba lô lên bàn, thấp giọng: “Giáo viên còn chưa đến hả?”

Giờ tự học buổi sáng sẽ có giáo viên ngồi trong lớp, nhưng hôm nay không những học sinh đến muộn, mà ngay cả giáo viên cũng đến muộn.

Lâm Tích lắc lắc đầu.

Giang Ức Miên vội vuốt ngực, bình ổn lại hơi thở của mình.

“Hôm nay học sinh đi trễ rất nhiều. Cổng trường bị học sinh trực nhật bắt hết, thẻ học sinh của tớ cũng bị ghi lại rồi.” Giang Ức Miên nói xong, thở dài một hơi.

Lâm Tích an ủi cô: “Không sao, hôm nay trong lớp có không ít bạn học đều đến trễ mà.”

Nói xong, phía sau lại đi vào một nam sinh.

Giang Ức Miên vội mở ba lô, lấy sách bên trong ra. Nhưng lúc cô ấy cầm sách, thì nhìn thấy hai chỗ ngồi phía sau đều trống. Chuyện Tạ Ngang vì chơi bóng rổ ngã đến chấn động não, tối qua chủ nhiệm lớp đã nói với cả lớp.

Đương nhiên Tôn Lệ Như là lấy cậu ấy để làm gương, cảnh cáo nam sinh thích chơi bóng rổ trong lớp.

Dù sao chuyện chấn động não này không lớn không nhỏ, mỗi người trong số họ đều là hạt giống của lớp trọng điểm, thật sự ngã hỏng, thì giáo viên và phụ huynh đều phát điên.

“Quý thiếu gia hôm nay sao cũng không đến nhỉ?” Cô ấy hỏi Lâm Tích.

Lâm Tích lắc đầu, cô cũng không biết, vốn cô tưởng cậu chỉ đến trễ giống những bạn học khác.

Bây giờ xem ra, cậu là xin nghỉ rồi?

Cô nhìn sang bên cạnh, trước mặt hai người Trần Mặc và Cao Vân Lãng đều để sách giáo khoa, nhưng hai người đang thì thầm nói chuyện riêng. Cô không có di động, cũng không có số điện thoại của Quý Quân Hành, căn bản không biết cậu ra sao.

Lúc này, Lâm Tích lại có chút trông mong Tôn Lệ Như đến.

Dù sao tối qua chuyện Tạ Ngang chấn động não xin phép, cô đã nói ở lớp một lần.

Nếu cậu ấy thật sự xin phép, thì giáo viên cũng sẽ nói chứ nhỉ?

Giang Ức Miên dọn dẹp sách vở xong, liếc nhìn ra phía sau, thở dài nói: “Lâm Tích, cậu nói xem Tạ Ngang có bị ngã ngu đi không?”

Bình thường cậu ấy ở phía sau, thỉnh thoảng chọc tức cô, bây giờ bỗng nhiên không đến, Giang Ức Miên thật sự cảm thấy không quen.

Đương nhiên, cô ấy cảm thấy mình chỉ sợ cậu trở nên ngu ngốc nên mới sẽ hỏi như vậy.

Lâm Tích mím môi, thấp giọng nói: “Ức Miên, vấn đề này, tối qua cậu đã hỏi rồi.”

Hơn nữa không chỉ một lần.

Bọn Trần Mặc chỉ còn thiếu nước bảo đảm với cô ấy, Tạ Ngang sẽ không ngốc, chỉ là ngã hơi chấn động não mà thôi.

Giang Ức Miên sửng sốt, trên mặt lộ ra nụ cười lúng túng, “Thế à.”

Lúc này, giáo viên Ngữ văn kẹp sách chậm rãi đi vào lớp.

Lâm Tích hơi thất vọng, đoán chừng chủ nhiệm lớp tiết tự học buổi sáng này cũng sẽ không đến.

Cho đến khi kết thúc tiết tự học buổi sáng, người ngồi phía sau cũng không xuất hiện.

Tiếng chuông vang lên, Lâm Tích lại nhìn về phía bọn Trần Mặc, trong lòng khích lệ rất lâu, nhưng lại ngại mở miệng hỏi họ, sao hôm nay Quý Quân Hành không đi học.

Dường như càng để ý cậu, thì càng sợ bị người khác phát hiện sự để ý của mình.

Trong lòng rõ ràng muốn biết vì sao cậu không đi học, nhưng vẻ mặt vẫn biểu hiện vân đạm phong khinh.

Lâm Tích cầm quyển sách trong tay, suy nghĩ rất lâu, vào lúc cô hạ quyết tâm xoay đầu, thì Giang Ức Miên bên cạnh đột nhiên xoay đầu sang hỏi hai nam sinh phía bên kia lối đi: “Trần Mặc, sao Quý Quân Hành không đến vậy?”

“Không biết.” Trần Mặc lắc đầu, cậu bất đắc dĩ nói: “Điện thoại cho cậu ấy cũng không nhận, không biết làm sao nữa.”

“Sẽ không phải cậu ấy cũng bị ngã hỏng đầu đó chứ?” Giang Ức Miên hồ nghi nói.

Lâm Tích ngạc nhiên mở to mắt, vội cắt đứt lời của cô ấy, “Đừng nói bậy.”

Giang Ức Miên cười hì hì, ôm vai Lâm Tích, còn tiếp tục chọc cô nói: “Nếu Quý Quân Hành thật sự ngã hỏng đầu, thì sau này không có ai tranh hạng nhất với Lâm Tích cậu rồi.”

Giọng cô ấy không nhỏ, nên Trần Mặc và Cao Vân Lãng đều nghe thấy rõ ràng.

Vẻ mặt Trần Mặc nhăn nhó, hồi lâu, nói: “Giang Ức Miên, bình thường A Hành đâu có đắc tội cậu, cậu mong cậu ấy không tốt đến vậy hả.”

“Loại lời này không thể nói bậy được đâu.” Lâm Tích cũng không đồng ý nói.

Thấy cô nghiêm túc, Giang Ức Miên lập tức xin lỗi: “Được rồi, tớ đùa thôi mà. Để một mình Tạ Ngang ngốc thôi.”

Cô nhìn sang chỗ ngồi của Tạ Ngang, thì thầm: “Dù sao cậu ấy vốn chính là một tên ngốc.”

Trần Mặc bên kia nghiêng đầu nhìn Cao Vân Lãng, hỏi: “Điện thoại A Hành vẫn không gọi được?”

Cao Vân Lãng lắc đầu.

“Tớ phát hiện cậu ấy gần đây thật sự càng lúc càng thần thần bí bí. Giờ tự học tối qua một mình chạy ra ngoài không biết đi đâu, lúc trở về, tớ thấy quần áo cậu ấy ướt gần hết. Cậu nói cậu ấy có phải bệnh rồi không?”

Trong lòng Lâm Tích căng thẳng.

Cô không nhịn được bắt đầu nhớ lại chuyện tối qua, câu cuối cùng cậu nói kia lúc này lại xuất hiện rõ ràng trong đầu cô.

Chúng ta không thể yêu nhau sao?

Cậu nhìn cô, lúc hỏi ra câu này, tim Lâm Tích đập như sấm.

Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy trái tim mình như sắp vọt ra khỏi cổ họng.

Chỉ là vào lúc cô ngơ ngác nhìn cậu, thì một hồi chuông đột ngột vang lên, giờ tự học tối đã hết tiết.

Rất nhanh, học sinh của lớp bên cạnh cầu thang trật tự đi ra, cả tòa nhà dạy học giống như thức tỉnh, nhất thời trở nên ồn ào.

Vì thế, vấn đề này được ém lại trong lòng cô, hai người lên lầu về lớp.

Sau khi họ về đến lớp, không bao lâu thì tiếng chuông vào tiết lại vang lên, cho đến khi giờ tự học tối tan học, cô cũng không có cơ hội nào nói chuyện với cậu nữa.

Thậm chí còn không có cơ hội hỏi một câu rằng, lời cậu nói này là có ý gì.

Lâm Tích không biết người khác thích một người là thế nào, nhưng cô thích Quý Quân Hành, thì có loại cảm giác thấp thỏm.

Giống như cô sợ cậu không thích mình, rồi lại sợ cậu sẽ thích mình.

Nếu cậu không thích cô, vậy thì sẽ có một ngày, người đứng bên cạnh cậu ấy sẽ là một cô gái khác.

Chỉ là suy nghĩ này, đã đủ để cô khổ sở còn nghiêm trọng hơn gấp trăm lần thi toán không đạt yêu cầu.

Nhưng nếu cậu ấy thật sự thích mình thì sao, Lâm Tích không nhịn được nắm chặt cây bút trong tay.

Yêu đương. (谈恋爱: Tiếng Trung là ba chữ nhưng dịch ra Tiếng Việt chỉ có hai chữ thôi nha mấy men.)

Ba chữ này giống như mang theo phép thuật, vững vàng chiếm cứ trong lòng cô.

Thực ra bắt đầu từ cấp hai, giáo viên đã nói rõ ám chỉ, dặn dò tất cả mọi người, hậu quả của việc yêu đương.

Lâm Tích cũng không phải chưa từng gặp ví dụ tiêu cực.

Cô nhớ hồi cấp hai, có một nữ sinh thành tích đứng trong top mười, bộ dạng cũng rất xinh đẹp. Nhưng vì yêu đương, mà thành tích trượt xuống, thậm chí đêm trước kì thi tuyển sinh trung học phổ thông, cô ấy đã biến mất khỏi trường với cậu trai kia, khiến trường học và phụ huynh tìm kiếm một trận.

Nghe nói, cuối cùng nữ sinh đó đã đi học trường nghề.

Lâm Tích nhìn quyển sách trước mặt mình, cô luôn tập trung ý chí, mục tiêu rõ ràng.

Thanh Hoa, đây là mục tiêu chưa từng thay đổi của cô.

*

Quý Quân Hành cả buổi sáng đều không đến, bọn Trần Mặc cũng không thể liên lạc được với cậu, gọi điện thoại vẫn không có người nhận. Còn điện thoại nhà cậu, thì hai người cũng thật sự không có.

Cho đến giờ nghỉ giữa tiết buổi chiều, di động Trần Mặc vang lên.

Cúi đầu xem, vậy mà là Quý thiếu gia gọi đến.

Cậu vội nghe máy, “Alo, A Hành, hôm nay sao cậu không đi học?”

Lâm Tích vốn đang làm vài tập vật lý, nghe thấy tiếng Trần Mặc nói chuyện điện thoại, chợt dựng đứng lỗ tai.

“Bệnh rồi?” Cho đến khi Trần Mặc nói ra miệng, trái tim cô bỗng treo lên.

Cậu ấy bệnh rồi?

Lâm Tích cắn môi, nghĩ đến tối qua cậu ngược gió đạp xe, mũ áo mưa căn bản không đội được, tóc và quần áo trên người đều ướt gần hết. Khó trách cậu sẽ bệnh, cô sớm nên nghĩ đến.

Lúc này, sau lưng Lâm Tích bị người đập nhẹ một cái, quay đầu nhìn, thì Trần Mặc đưa di động tới, vẻ mặt cực kì kỳ lạ nói: “A Hành nói muốn nói chuyện với cậu.”

Vẻ mặt Lâm Tích vốn lo lắng, chợt trở thành kinh hỷ, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.

Cô nhận lấy điện thoại, đầu dây bên kia không có tiếng động, cô alo trước một tiếng.

Sau đó, đối diện truyền đến một giọng nói biếng nhác: “Cậu không bệnh chứ?”

“Không.” Lâm Tích nghe giọng cậu khàn khàn, lo lắng hỏi: “Cậu sốt sao?”

“Uhm, đúng.” Cổ họng cậu dường như rất không thoải mái, nói vài chữ, đều phải tằng hắng.

Lâm Tích muốn nghe cậu nói chuyện, nhưng lại sợ làm phiền cậu nghỉ ngơi, nào biết đối diện bỗng nhiên hỏi: “Hôm nay giáo viên lên lớp dạy cái gì?”

“Thầy vật lý dạy nội dung bài mới, giảng về cảm ứng điện từ……”

Quý Quân Hành đang nằm trên giường nghe cô nghiêm túc giảng kiến thức cho mình, suýt nữa cười ra tiếng, cậu nhìn cười, thấp giọng nói: “Trong điện thoại nói không rõ.”

Lâm Tích sững sờ, sự thực là, sắp phải vào tiết rồi.

Quý Quân Hành thờ ơ nói một câu: “Nếu không giờ tự học tối, cậu đến nhà dạy bù cho tớ đi.”

Cậu nói xong câu này, nghe thấy đầu kia điện thoại truyền đến tiếng chuông rõ ràng.

Quý Quân Hành xoay đầu nhìn đồng hồ ở tủ đầu giường, uhm, đến giờ vào học rồi.

Cậu khẽ cười nói: “Cậu vào học trước đi, cúp đây.”

Lâm Tích uhm một tiếng, giáo viên Toán đã từ cửa trước đi vào. Cô vội cất di động vào hộc bàn, ấn phím kết thúc. Đến khi giáo viên Toán xoay người viết bài lên bảng, thì cô trả di dộng cho Trần Mặc.

Sau khi hết tiết thứ tư của buổi chiều, phần lớn học sinh trong lớp đều đi ăn cơm.

Giang Ức Miên vốn gọi Lâm Tích đi cùng, nào biết cô lại lắc đầu, nói muốn đi tìm chủ nhiệm lớp có chút việc.

Lúc Lâm Tích đến, Tôn Lệ Như đúng lúc ở văn phòng.

Cô thấy Lâm Tích đến, liền hỏi: “Lâm Tích, có việc sao em?”

“Cô ơi, em muốn xin nghỉ giờ tự học buổi tối ạ.” Lâm Tích nắm chặt bàn tay, có hơi căng thẳng.

“Sao thế?” Thái độ của Tôn Lệ Như rất ôn hòa, học sinh có thành tích tốt dường như luôn có đãi ngộ tốt trước mặt giáo viên.

Lâm Tích nói: “Bụng em đau, cho nên muốn xin nghỉ tự học buổi tối ạ.”

Tôn Lệ Như nhìn cô, quan tâm nói: “Bụng rất đau sao?”

Lâm Tích từ trước đến nay chưa từng nói dối giáo viên, đây là lần đầu tiên. Cho nên cô cứng đờ gật đầu, sợ bị Tôn Lệ Như nhìn ra.

Nào biết Tôn Lệ Như trực tiếp kéo thọa bàn ra, từ bên trong lấy ra một đơn xin phép, viết lý do xin nghỉ lên trên, rồi ký tên mình vào. Lúc đưa đơn xin phép cho Lâm Tích, cô còn quan tâm nói: “Có cần cô ra ngoài khám bác sĩ cùng em không?”

“Không cần đâu cô, tự em đi là được rồi ạ.”

Lúc Lâm Tích cầm đơn xin phép đi ra khỏi văn phòng, lòng bàn chân đều lơ lửng.

Cô về lớp, nói với Giang Ức Miên một tiếng rằng mình không đi học giờ tự học buổi tối, rồi xách ba lô đi. Trước khi đi, cô nhìn bài tập để trên bàn Quý Quân Hành, đây đều là bài tập phát xuống hôm nay.

Cô cuộn lại, bỏ vào trong ba lô của mình.

*

Quý gia bên này, đêm qua Quý Quân Hành đột nhiên sốt cao, cậu rời giường tìm thuốc hồi lâu, kết quả không tìm được. Cho đến khi đánh thức người giúp việc, cuối cùng đã kinh động đến cả Quý Tuyển Hằng và Ôn Toàn.

Bởi vì cơ thể Quý Lộ Trì không tốt, Ôn Toàn luôn rất lo lắng đến tình trạng sức khỏe của anh em họ.

Cho nên buổi sáng vừa thức dậy, lập tức điện thoại cho Tôn Lệ Như xin phép.

Lúc này Quý Quân Hành đã đỡ hơn nhiều, cậu nằm trên giường một ngày, thực sự rất nhàm chán, nên dứt khoát đứng dậy lấy máy chơi game tới.

Cúi đầu bắt đầu chơi game.

Cho nên lúc cửa được đẩy ra, cậu vẫn chuyên tâm nhìn giao diện trò chơi, đầu cũng không ngẩng lên.

Quý Lộ Trì lên tiếng gọi, “Anh ơi.”

“Uhm.” Quý Quân Hành tiện miệng đáp một tiếng.

“Anh ơi.” Quý Lộ Trì lại gọi một tiếng, Quý Quân Hành vẫn không ngẩng đầu.

Cho đến khi Quý Lộ Trì bổ nhào lên giường cậu, lắc cánh tay cậu nói, “Anh xem là ai đến kìa.”

Quý Quân Hành bị cậu kéo, ngón tay ấn nhầm nút, nhân vật trên màn hình liền chết.

Cậu bực bội vò tóc, không kiên nhẫn ngẩng đầu.

Thì nhìn thấy cô gái đứng bên giường cậu, ngoan ngoãn xách ba lô.

“Lâm Tích.” Cậu ngạc nhiên kêu lên.

Lâm Tích nhìn cậu khẽ cười, giơ giơ ba lô, “Tớ đến dạy bù cho cậu đây.”

Chỉ là nói xong, cô nhìn máy chơi game cậu tiện tay ném trên chăn, rất không đồng ý nói: “Sao cậu không ngoan tí nào thế, đã bị bệnh thì phải nghỉ ngơi nhiều lên chứ.”

Quý Quân Hành ngồi trên giường, hơi ngửa đầu nhìn cô.

Gương mặt anh tuấn trắng nõn, dần phủ lên ý cười, những khó chịu trên người kia, giống như biến mất không thấy trong nháy mắt.

“Vậy cậu phải quản tớ nhiều một chút.” Giọng cậu nghiêm túc nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »