Chân Quý Vi không có vấn đề gì, chỉ là bác sĩ nói, trong thời gian ngắn cô ấy không thể mang giày cao gót nữa.
Điều này đối với người coi giày cao gót như mạng như Quý Vi mà nói, quả thật chẳng khác gì tuyên án tử hình cho cô ấy cả.
Cho nên khi cô ấy bước ra khỏi bệnh viện, cô ấy quyết định sẽ không bao giờ nhìn tới Hách Nhân nữa.
Trong không khí buổi đêm quanh quẩn mùi vị cây cối và hoa cỏ hô hấp. Tưởng Ban Hoa đứng ở cửa lớn bệnh viện, lấy điện thoại ra xem thời gian, đã gần rạng sáng rồi.
Hách Nhân đi tới, đứng song song với cô, sau đó nói: "Lát nữa chúng ta thuê xe về đi."
Tưởng Ban Hoa khẽ ừ, cô thấy hơi mệt, không muốn nói chuyện lắm.
"Nhà hai người gần nhau sao?" Tiếu Thảo đứng bên cạnh như lơ đãng hỏi.
Hách Nhân khẽ nhẹ gật đầu, sau đó nở nụ cười nói: "Hôm qua chúng tôi tình cờ biết hai nhà đối diện nhau."
Tiếu Thảo sáng tỏ gật đầu, không ai biết anh đang nghĩ gì. Một lát sau, anh mới lên tiếng: "Đã muộn rồi, tôi đưa Quý Vi về nhà, hai người cứ về trước đi."
Quý Vi lại phất tay nói: "Không cần đưa đâu, tự tôi thuê xe về nhà, về đến nơi báo bình an là được rồi."
Cô ấy nói xong đã cầm điện thoại lên, bắt đầu lên phần mềm đặt xe.
"Không cần thật sao?" Ban Hoa nhíu mày, cô cứ cảm thấy một cô gái ngồi xe về nhà lúc đêm khuya chẳng an toàn chút nào.
"Không sao đâu." Quý Vi nói không chút để ý.
Hách Nhân đứng cạnh lưỡng lự, còn Tiếu Thảo lại cầm điện thoại mình lên, mở mã QR wechat của mình, đưa tới trước mặt Ban Hoa và Quý Vi.
"Thêm bạn đi, khi nào về đến nơi thì nói với tôi một tiếng." Trong giọng nói anh có chút nhàn nhạt, trong đêm khuya thanh vắng lại khiến người ta thấy êm tai lạ thường.
Tưởng Ban Hoa ngẩng đầu nhìn anh, ánh đèn ven đường rơi xuống gương mặt anh để lại một tầng sáng, khiến cho gương mặt sắc sảo rõ nét đó có chút dịu dàng, cả người cũng không lạnh lùng như lúc mới gặp nữa, ngược lại còn trở nên ấm áp.
Tên wechat của anh chỉ có một chữ L cùng dấu chấm, ảnh avatar là ảnh đen trắng, vòng bạn bè cũng không đăng bất kỳ trạng thái gì. Tất cả đều vô cùng thần bí, tựa như con người anh đều xa cách với vạn vật.
Bọn họ nhìn Quý Vi lên xe, nhớ kỹ biển số, sau đó thì ai về nhà nấy.
Ý thức của Tưởng Ban Hoa bỗng thanh tỉnh lại kể từ khi ngồi vào xe. Bên cạnh cô có Hách Nhân, là cậu chàng mà lúc ban ngày làm việc cô sẽ luôn đau đầu mỗi khi nhìn thấy tên anh ta.
Ngồi chung khiến Ban Hoa có chút bối rối không biết làm sao. Mà Hách Nhân cũng không có suy nghĩ gì, từ đầu đến cuối anh ta xoắn xuýt mỗi chuyện hình như Thảo Thảo của anh ta thích Quý Vi.
"Quý Vi có thích ai không?" Anh ta đột nhiên hỏi.
Ban Hoa quay đầu nhìn về phía chàng trai bên cạnh, không biết tại sao anh ta lại hỏi vậy.
"Tôi cảm giác Thảo Thảo thích cô ấy." Hách Nhân thấy Ban Hoa không nói gì, vì vậy liền nói ra nghi ngờ của mình.
Ban Hoa suy nghĩ một chút, cũng không thấy Tiếu Thảo thích Quý Vi lắm, vì vậy cô lắc đầu nói: "Chắc không phải đâu."
"Lấy hiểu biết của tôi với Thảo Thảo, dưới tình huống bình thường, anh ấy sẽ không đồng ý đi dạo phố đâu."
"Hơn nữa cô không thấy anh ấy đối xử đặc biệt với Quý Vi hả?"
Ban Hoa vẫn lắc đầu.
Hách Nhân thở dài, sau đó tựa lưng vào ghế, tiếp tục nói: "Cảm giác của tôi luôn chuẩn xác."
Ban Hoa cảm thấy anh ta khá buồn cười, bạn của mình thích ai đó không phải là chuyện đáng mừng sao? Sao lại than thở như anh ta vậy chứ? Mạch não của cô đưa ra một khả năng, vì vậy cô liền hỏi: "Anh cũng thích Quý Vi à?"
Cô còn chưa hỏi hết, nhưng vừa dứt lời Hách Nhân thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "Ai lại đi thích cô ta!"
"Vậy anh để ý như vậy làm gì?"
"Bởi vì tôi thích Thảo Thảo."
Hả?!
Editor: Trương Mạn Vi
Cập nhật 25/10/21 tại dembuon