Sắc trời đã tối.
Hách Nhân rất không cam tâm tình nguyện mà đi theo phía sau hai cô gái, Tiếu Thảo đi bên cạnh lại không có bất kỳ oán giận nào.
Hách Nhân nhìn cửa hàng bên đường, chợt cảm thấy chính mình như là đứa nhỏ bị cả thế giới này vứt bỏ vậy.
"Vẫn còn khó chịu vì chuyện vừa rồi?" Tiếng nói trầm thấp của Tiếu Thảo từ truyền đến bên cạnh anh ta, xuyên qua không khí mà tràn vào tai Hách Nhân.
Trong nháy mắt khi nhìn vào đôi mắt của Tiếu Thảo, Hách Nhân bỗng cảm thấy tâm tình của mình trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
"Không có, chỉ là đi hơi mệt thôi." Hách Nhân nói xong, lại chợt nhìn thấy trên đường đi có một cục đá nhỏ, vì vậy liền vung chân ra đá nó.
"A!"
Phía trước bỗng truyền đến tiếng thét chói tai, Hách Nhân ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa vặn nhìn thấy Quý Vi vì đứng không vững mà té ngã trên mặt đất.
Tưởng Ban Hoa vốn đang dắt tay Quý Vi an ổn đi về phía trước, bởi vì cô ấy té ngã mà bản thân cũng té theo, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn do cọ xát cùng mặt đất khiến cô nhận ra tình trạng lúng túng hiện tại của mình.
"Là ai vừa mới ném cục đá về phía tôi?!" Quý Vi nhanh chóng bò dậy, cơn giận bốc cao tận trời, nhưng cô ấy không đứng vững lại được một chút nào.
Tưởng Ban Hoa thầm may mắn giờ đang là mùa đông, cũng may là hôm nay cô mặc quần.
Cô nhìn xung quanh, thấy có rất nhiều người đang bị bộ đi ngang qua đang nhìn về phía bọn họ. Trong lúc cô không biết nên xử lý thế nào thì Tiếu Thảo đi đến phía sau, vỗ vỗ bả vai cô nói: "Cô không sao chứ?"
Tưởng Ban Hoa lắc đầu, sau đó đi qua chỗ Quý Vi đang có tâm trạng sắp bùng nổ đến nơi, hỏi: "Vi Vi, chân cậu không bị sao chứ?"
"Không được ổn lắm."
Quý Vi nhìn mắt cá chân mình, chưa được bao lâu mà đã có chút sưng lên.
Hách Nhân đi đến bên cạnh Quý Vi, anh ta có chút không dám đối diện với Quý Vi.
"Là anh!" Quý Vi vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Hách Nhân, cô ấy nhăn mày nói, trong giọng nói chứa đầy sự chắc chắn.
"Anh đường đường là người trưởng thành phải làm đến mức này sao?" Lúc Quý Vi nói những lời này, trong giọng nói mang theo lửa giận.
"Tôi cũng không cố ý mà." Hách Nhân vội vàng xua tay nói.
Dù cho anh ta không thích Quý Vi đến đâu đi nữa thì cũng không thể làm ra chuyện như thế này. Nhưng anh ta biết dù mình có giải thích thế nào thì cũng không được.
Quý Vi nhìn vào mắt Hách Nhân, lại nhìn vào mắt cá chân của mình, thở dài: "Tôi đúng là không nên đi chung với anh."
Hách Nhân tự biết mình đuối lý cho nên vẫn đứng một bên không nói gì cả.
Tiếu Thảo nói: "Trước mắt vẫn nên nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra đi đã."
Hách Nhân gật đầu, sau đó muốn đi đến đỡ Quý Vi lại bị cô ấy né tránh.
"Vi Vi, cậu muốn cởi giày ra không, như vậy sẽ đỡ hơn một chút đó." Tưởng Ban Hoa kiến nghị nói.
Quý Vi đưa tay vén tóc ra sau tai, thử cử động chân mình, nói: "Không sao, chỉ bị thương nhẹ mà thôi."
Ở trong mắt Quý Vi, chật vật không đáng sợ, đánh mất giày cao gót cùng đồ trang điểm của cô ấy mới đáng sợ.
"Cô còn đi được không?" Tiếu Thảo nói.
"Có hơi đau."
Tiếu Thảo vỗ vỗ vai Hách Nhân, sau đó nói: "Phát huy chút đi."
Hách Nhân có chút tâm không cam tình không nguyện mà đi đến trước mặt Quý Vi, hạ thấp cơ thể của mình xuống, muốn cõng cô ấy. Nhưng Quý Vi lại làm như không nhìn thấy, tự đi bộ về phía trước.
Chân cô ấy dẫm lên giày cao gót, hoàn toàn không có chút bộ dáng bị thương nào.
Hách Nhân bị cô ấy chọc tức không nhẹ, đứng lên, nói với Tưởng Ban Hoa cùng Tiếu Thảo: "Rốt cuộc tôi đã tạo nghiệp gì mà hôm nay lại đυ.ng phải cô ấy vậy."
Khóe miệng của Tưởng Ban Hoa cong lên, không hiểu sao cô lại cảm thấy Hách Nhân với Quý Vi thật buồn cười.
Vào lúc bọn họ đi ra ngoài, gần cuối con đường bỗng có tiếng chuông vang lên. Tưởng Ban Hoa liếc nhìn màn hình điện thoại của mình, giờ đã là 10 giờ tối.
"Đã khuya rồi." Cô nhủ thầm, không ngờ Tiếu Thảo vẫn luôn đi bên cạnh cô lại tiếp lời.
Cô nghe được tiếng nói của anh: "Đúng vậy, đã khuya rồi."
Giọng nói của anh trầm thấp dễ nghe, tràn đầy sự mê hoặc nhân tâm.
Editor: Trương Mạn Vi
Cập nhật 25/10/21