Tưởng Ban Hoa cảm thấy đầu có chút đau, cô nghĩ chắc là di chứng của say rượu...
Hôm nay, cô khó có dịp không bị Quý Vi ban cho ân huệ phải đi dạo phố cùng cô ấy, cho nên vừa tan tầm cô liền chạy ra cửa, an tĩnh chờ chuyến xe của mình đến.
Lý Tiếu Thảo đang lấy xe ở gara, anh cầm di động gọi cho Tưởng Ban Hoa.
Tưởng Ban Hoa vừa mới lên xe, nghe thấy điện thoại reo.
"A lô?"
Ống nghe truyền đến âm thanh mềm mại, Lý Tiếu Thảo nuốt nước miếng, sau đó nói:
"Chờ tôi ở cửa!"
"Nhưng..."
Cô muốn đi làm về nhà đúng giờ nha.
Tưởng Ban Hoa chưa kịp thốt ra những lời này thì điện thoại đã tắt.
Cô nhìn vào số điện thoại của Lý Tiếu Thảo, từ trên xe đi xuống.
Bác tài quan tâm hỏi cô không ngồi sao? Cô gật đầu, sau đó bước ra khỏi xe.
Chỉ chốc lát sau, một chiếc xe phong cách xe thể thao dừng lại trước mặt cô, người bên trong liền hạ cửa sổ xe xuống, sau đó nói:
"Lên xe!"
Tưởng Ban Hoa mở cửa ngồi lên, thắt dây an toàn xong, sau đó mới hỏi:
"Thế này là thế nào?"
Lý Tiếu Thảo nghiêm túc lái xe, nhàn nhạt nói:
"Đón cô tan tầm."
Lúc này đây, Tưởng Ban Hoa không biết nên trả lời với anh như thế nào, vì thế cô lựa chọn trầm mặc, nhân tiện ngáp một cái, sau đó nhắm hai mắt lại.
Khóe mắt của Lý Tiếu Thảo còn đọng hình ảnh cô ngồi bên cạnh, ý cười dạt dào trên khóe miệng. Anh chỉ đơn thuần mà hy vọng, cô có thể chậm rãi tiếp thu sự tồn tại của anh.
Tưởng Ban Hoa vốn thật sự muốn ngủ, trong đầu đột nhiên xuất hiện hình ảnh của Lục Cẩn Diệp, vì thế cô mở mắt, sau đó hỏi Lý Tiếu Thảo:
"Lục Cẩn Diệp có bạn gái chưa?"
Anh không nghĩ đến tư duy của cô sẽ nhảy lên như thế, khi cô nhắc tới Lục Cẩn Diệp, anh cảm giác tâm tình của mình có chút không tốt.
Chẳng lẽ cô coi trọng cái thằng nhóc kia? Ánh mắt không đến mức kém như vậy đi.
"Có. Rất nhiều."
Anh trả lời mà mặt không đỏ, tim không nhảy, nhưng trong lòng đã sớm đem tên Lục Cẩn Diệp này đánh xuống mười tám tầng địa ngục.
"Hả?"
Tưởng Ban Hoa nhíu mày, cảm khái nói:
"Hóa ra anh ấy cũng thuộc dạng đàn ông bay bướm nha!"
Cái này cô phải nhắc nhở Quý Vi, để đừng đến lúc rơi vào đó, muốn nhổ cũng không nhổ ra được.
"Ừ."
Lý Tiếu Thảo nghiêm trang trả lời, anh muốn đem tình cảm của cô đối với Lục Cẩn Diệp bóp chết từ trong trứng nước.
Tưởng Ban Hoa không có truy hỏi nữa, cô nghĩ đến mình đã lâu chưa gặp Hách Nhân, liền hỏi:
"Hách Nhân đang làm gì? Đã lâu chưa thấy anh ta."
"Ra nước ngoài rồi."
Đi công tác?
Không phải đêm qua còn bên nhau ở quán bar, hôm nay liền đi công tác?
Lý Tiếu Thảo nhìn vẻ mặt khó hiểu của Tưởng Ban Hoa, nên giải thích:
"Trò chơi của công ty con bị bug* đột ngột nên phái cậu ta đi xem."
*Bug: Thường dùng trong tin học, nghĩa là bị lỗi (phần mềm).
Khó có khi anh nói nhiều như vậy, Tưởng Ban Hoa cảm thấy đúng là hiếm lạ, hận không thể cầm di động đem lời anh nói mà ghi âm lại.
Lý Tiếu Thảo dừng xe lại, tháo dây an toàn, thấy Tưởng Ban Hoa đang nhìn chằm chằm vào mặt mình, liền hỏi:
"Trên mặt tôi có cái gì sao?"
Tưởng Ban Hoa lắc đầu, sau đó nở nụ cười, nói:
"Lần đầu tiên anh nói nhiều như vậy, tôi cảm thấy thật thần kỳ!"
Sao? Đây là chê mình nói quá ít?
Lý Tiếu Thảo im lặng chờ cô tháo dây an toàn xong, sau đó nói:
"Tới rồi, tôi đưa cô lên lầu."
Sao anh ta đối với mình tốt như vậy?
"Lý Tiếu Thảo."
Tưởng Ban Hoa ra khỏi cửa xe, kêu anh một tiếng.
Anh quay đầu, bắt đầu nghi hoặc mà nhìn về phía cô, hỏi:
"Như thế nào?"
"Không có gì."
Tưởng Ban Hoa vốn dĩ muốn hỏi, có phải hay không anh thật sự thích cô. Nhưng cô nhớ tới lần đó anh từng nửa thật nửa giả trả lời, ngẫm lại liền từ bỏ.
Lý Tiếu Thảo là một thẳng nam, tất nhiên không biết tâm tư loanh quanh lòng vòng nhỏ nhoi của con gái.
Chẳng qua là anh bước đến bên cạnh cô, sau đó cầm giúp cái túi trong tay cô, không cần nhiều lời, hành động thay thế hết thảy.
Editor: Phương Chân
Cập nhật 29/11/2021 tại dembuonvn