Chương 2: Trạm xe cách nhà một đoạn nhỏ.

Tưởng Ban Hoa nhìn bầu trời đang mưa, lại nhìn đến quần áo của bản thân sớm đã ướt, cô không chút suy nghĩ mà vọt mình chạy vào màn mưa.

Dù sao thì ướt một lần cũng thế, mà hai lần cũng vậy thôi, đều là ướt cả.

"Hoa nhi, cô đừng chạy nhanh như vậy, đợi tôi với."

"Tôi mới phát hiện là tôi cùng đường với cô."

Hách Nhân đuổi theo, tay che trên trán, ngăn không cho nước mưa chảy vào mắt làm nhòe tầm nhìn.

Tưởng Ban Hoa không quay đầu nhìn anh ta, sao mưa hôm nay lạ thế, mưa càng lúc càng lớn.

"Hoa nhi, nhà cô ở đâu?"

"Gia viên Cẩm Tú."

"Trùng hợp vậy, nhà tôi cùng ở đó." Hách Nhân cười nói.

Hoa Ban không buồn quan tâm đến anh ta, giày của cô đã bị nước mưa làm ướt, bây giờ cô chỉ muốn nhanh nhanh về nhà.

"Uầy, không phải là chúng ta ở cùng một tòa nhà đó chứ?" Hách Nhân đột nhiên nói, sau đó dường như là nghĩ đến điều gì.

Hiện tại anh ta đang ở một tòa chung cư cũ, hiệu quả cách âm không tốt lắm, cơ sở vật chất cũng rất kém, chẳng qua chỗ này cách chỗ làm của anh ta không xa, tiền thuê nhà cũng khá rẻ, thế nên anh ta đã chọn nơi này.

Một buổi tối nọ anh ta say mê chơi game, chơi tới tận hơn một sáng, bởi vì vẫn luôn nói chuyện với người khác trong game nên anh ta không chú ý những âm thanh bên ngoài.

Mãi đến khi có người nói anh ta tại sao đang chơi game mà cứ xuất hiện tạp âm, anh ta mới ý thức được bản thân mình nửa đêm không ngủ, lại ồn ào chơi game đã làm phiền biết bao hộ dân xung quanh.

Đợi đến lúc anh ta mở cửa, hai cảnh sát đứng trước cửa nhà anh ta đã tức muốn hộc máu.

Hai người cảnh sát lúc 1,2 giờ khuya tức muốn hộc máu.

"Có người tố cáo cậu, nữa đêm làm ồn người khác." Cảnh sát dẫn đầu nói.

Hách Nhân gãi gãi sau ót, vội vàng nói lời xin lỗi và hứa từ nay về sau sẽ không thế nữa. Cảnh sát thấy anh ta nhận sai, thái độ cũng tốt thì không truy cứu nữa.

Từ đó về sau lúc chơi game Hách Nhân không bao giờ mở miệng nữa, mấy người động đội bảo anh ta sợ, nhưng đúng là anh ta sợ thật.

Nghe nói người tố cáo anh ta là một cô nhóc nhỏ, nhà đối diện anh ta. Anh ta cũng tự biết bản thân đuối lý, nhân nhượng cho khỏi phiền, cũng không nghĩ đến chuyện tìm xem người đó là ai. Chỉ là ngẫu nhiên lúc anh ta đi làm cũng sẽ nhìn về phía cửa nhà của cô nhóc kia, nhìn từ xa cũng không rõ lắm.

Hách Nhân nhìn Tưởng Ban Hoa đang chạy bên cạnh mình, càng nhìn càng thấy giống, bèn hỏi, "Cô sẽ không phải là người báo cảnh sát chuyện tôi nữa đêm làm ồn người dân chứ?"

Tưởng Ban Hoa vốn dĩ đang chạy chầm chậm, nghe được lời anh ta nói thì ngừng lại. Nghĩ kỹ vài giây, sau đó cô lắc đầu một cái, làm bộ không hiểu rõ anh ta đang nói cái gì, "Làm ồn người dân? Anh đang nói cái gì vậy?"

Hách Nhân nghi ngờ nhìn cô một cái, sau đó cho rằng người kia tuyệt đối là cô nàng này!

"Không phải cô, thì cô chạy nhanh như vậy làm gì?"

"Mưa lớn quá." Ban Hoa không quay lại nói.

Hách Nhân đuổi theo, bước nhanh đến bên cạnh cô.

Mưa vẫn cứ rơi, những chiếc xe ngoài kia vẫn cứ chạy, cùng những người cầm ô đang chầm chậm bước đi.

Duy chỉ có hai người bọn họ chạy vội trong màn mưa, tựa như con đường này không có điểm cuối.

Cuối cùng Tưởng Ban Hoa cũng chạy tới chung cư, Hách Nhân cũng đứng cạnh cô.

"Cô ở đây thật à?" Ban Hoa vẩy vẩy nước mưa trên người, không tin tưởng hỏi.

Hách Nhân đương nhiên gật đầu một cái, còn lấy thẻ dân cư ra.

"Tích."

Cửa mở ra, Hách Nhân bày ra tư thế mời vào.

Tưởng Ban Hoa bước vào hiên nhà trước, Hách Nhân bước theo sau, đóng cửa lại.

"Là cô, đúng không?" Hắn vẫn muốn nghe chính miệng cô thừa nhận.

Tưởng Ban Hoa thở dài, gật đầu một cái, "Là tôi."

Đúng vậy, cô đâu có sai. Nửa đêm rồi mà vẫn nghe người cách vách ồn ào la hét đánh đánh gϊếŧ gϊếŧ, quá ồn ào cô không thể ngủ được. Nếu chuyện đó xảy ra một lần nữa, cô vẫn sẽ tố cáo.

"Cô hại tôi thua một trận vô cùng quan trọng."

"Ảnh hưởng đến tôn nghiêm của tôi."

Hách Nhân bước trên hành lang hẹp, Tưởng Ban Hoa theo sau lưng anh ta.

"Vậy anh cũng không được phép nửa đêm quấy rầy người khác."

Hách Nhân gật đầu một cái, "Chuyện đó là tôi không đúng, nhưng thua trận đó tôi phải trả một tháng tiền cơm, cô phải bồi thường cho tôi."

Mắc gì cô phải bồi thường cho anh ta?

Dường như hiểu được sự khó hiểu của Tưởng Ban Hoa, Hách Nhân lấy chìa khóa mở cửa, nói, "Chú cảnh sát đã gây ra tổn thương về mặt tâm lý cực lớn cho tôi, vì vậy cô cần phải chịu trách nhiệm đối với tôi."

Anh ta nói xong, cũng không thèm xem Tưởng Ban Hoa đã đồng ý hay chưa, đã xoay người vào cửa, khóa lại.

Tưởng Ban Hoa đứng trên hành lang, có chút xốc xếch. Một cơn gió thôi đến, làm cô run cầm cập, sau đó mới xoay người vào nhà.

Hách Nhân nhìn xuyên quá mắt mèo, thấy cô đã vào nhà, mới thả túi xách xuống, chuẩn bị đi tắm.

Tất cả mọi chuyện đều diễn ra như bình thường, chẳng qua trong cuộc sống thường nhật dường như có thêm một điểm thú vị, loại cảm giác này sẽ khiến người ta không tự chủ mà nhếch miệng cười.

Editor: Linh Bư

Cập nhật 18/10/21