"Làm sao cậu lại biết anh ta là gay?"
Quý Vi trợn mắt, nói: "Cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được! Tớ còn biết, anh ta thích Lý Tiếu Thảo đấy."
Nhưng, việc đó đúng là dọa cô ấy sợ chết.
Tưởng Ban Hoa ăn một miếng cà chua nhỏ, sau đó nói: "Lúc trước, đúng là tớ thích anh ta, tớ còn cho rằng anh ta cũng thích tớ. Nhưng, Hách Nhân nói với tớ anh ta thích Lý Tiếu Thảo, khiến tớ không còn ảo tưởng gì cả."
"Cậu không suy xét việc uốn thẳng anh ta?" Quý Vi cười giỡn.
Hiện tại liền đến phiên Tưởng Ban Hoa trợn mắt trắng. Cô thở dài, nói: "Chuyện như thế rất khó, chỉ có mình cậu mới muốn đi khiêu chiến."
Quý Vi nhướng mày, đối với câu trả lời của Ban Hoa, cô ấy vô cùng vừa lòng.
"Vậy, hôm nay cậu mang bộ mặt ủ dột đó làm gì, ai chọc cậu?" Quý Vi tiếp tục hỏi.
"Chuyện này kể ra thì dài lắm, đợi tớ xác nhận lại rồi sẽ khai báo với cậu." Tưởng Ban Hoa vẫn không thể tháo gỡ nút thắt của bản thân. Quý Vi nhìn cô rồi bĩu môi, cô ấy cũng không tiếp tục truy hỏi nữa.
"Lát nữa cậu cùng tớ đi dạo phố đi." Quý Vi thả chân xuống khỏi bàn, cười khanh khách nói với Tưởng Ban Hoa.
Vốn Tưởng Ban Hoa còn muốn ngồi xem phim, vừa nghe Quý Vi nói xong, cô đã kinh ngạc hỏi lại: "Cậu chắc chắn chứ?"
Quý Vi gật gật đầu. Sau đó, cô ấy đứng lên trước ánh nhìn chăm chú của Ban Hoa, bảo:
"Tớ hồi phục tốt rồi, hiện tại có thể múa cho cậu xem luôn đấy!"
"Cậu sẽ không ngã luôn chứ?" Tưởng Ban Hoa nhìn Quý Vi, rồi cô tò mò hỏi: "Tại sao lại muốn đi dạo phố?"
Quý Vi nhìn chân mình, lại nhìn ánh sáng bên ngoài cửa sổ, nói: "Đi dạo phố có thể làm thể xác và tinh thần tớ phơi phới."
"Đi dạo phố chỉ có thể làm thể xác và tinh thần tớ mệt chết!" Mặc dù Tưởng Ban Hoa nói vậy, thế nhưng cô vẫn đứng lên chuẩn bị.
Quý Vi vỗ vai Tưởng Ban Hoa, bảo: "Tớ sẽ biến cậu thành người yêu đi dạo phố."
Tưởng Ban Hoa vẫy vẫy tay, nói: "Vẫn là thôi đi, quá mệt mỏi."
"Tớ đi trang điểm, cậu chờ tớ một lát."
Nói xong, Quý Vi liền chạy vào phòng, để lại Tưởng Ban Hoa một người đứng trong phòng khách. Ban Hoa nhàm chán xem TV, chốc lát lại ngẩng đầu quan sát phong cảnh bên ngoài.
Qua khoảng mười phút, Quý Vi bước ra từ trong phòng, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
Tưởng Ban Hoa liếc nhìn, sau đó chế nhạo cô ấy: "Người không biết, chắc chắn sẽ nghĩ cậu vừa tiêm một liều axit hyaluronic đấy."
"Tớ xem như cậu đang khen tay nghề trang điểm cao siêu của tớ." Quý Vi đáp lại, sau đó đưa tay lấy một đôi giày cao gót có phần gót thấp ra khỏi tủ.
"Cậu không sợ gót chân lại sưng lên à?"
Quý Vi khom lưng đi giày, đến khi đi xong, cô nàng vui vẻ dậm dậm chân, nói với Tưởng Ban Hoa: "Không sợ sưng, bởi vì đi giày cao gót mới là phong cách dạo phố chính xác."
Tưởng Ban Hoa im lặng lắc đầu. Cô cẩn thận đi theo bên cạnh Quý Vi, rất sợ cô ấy trượt chân ngã xuống.
"Có lẽ tí nữa tớ sẽ mua thật nhiều đồ, dù sao rất lâu rồi tớ chưa đi dạo."
Rất lâu trong lời Quý Vi, chẳng qua là mới hai ngày.
Tưởng Ban Hoa thờ ơ nhún vai, cô đã sớm chuẩn bị túi đựng đồ cho Quý Vi rồi.
"Tớ muốn mua đôi giày kia."
"Tớ thấy nó giống một đôi giày cậu từng đi."
"Đó không giống nhau."
"Tớ muốn mua lọ nước hoa đó."
"Nước hoa trong nhà đều dùng hết rồi?"
"Không có. Nhưng cái này thật sự rất thơm!"
......
Tưởng Ban Hoa thấy, giảng đạo lí lúc dạo phố với Quý Vi là hoàn toàn vô dụng, cô ấy sẽ chẳng nghe vào lời nào.
Tuy rằng cô cũng mua đồ, nhưng cô tuyệt đối sẽ không điên cuồng giống Quý Vi. Mỗi khi nhìn sang, Ban Hoa thấy Quý Vi mới là người có phong cách dạo phố chính xác của con gái. Bản thân Tưởng Ban Hoa cô, lại càng giống một thẳng nam hơn.
Ban Hoa bị ý nghĩ của bản thân làm cho buồn cười. Đến khi không nhịn được nữa, cô mới cười khẽ một tiếng. Tất nhiên, Quý Vi không phát hiện ra sự kỳ lạ của Ban Hoa, cô ấy vẫn đang đắm chìm trong việc mua sắm của bản thân.
Editor: Trịnh Tô Nguyệt (Tiểu Bạch)
Cập nhật 8/11/2021 tại dembuonvn