Tưởng Ban Hoa cảm thấy có chút đau đầu, loại việc lừa gạt người ta thế này thì một người quang minh lỗi lạc như cô sao có thể làm được chứ? Huống hồ còn là lừa gạt người lớn.
Quang minh lỗi lạc: Minh bạch rõ ràng, ngời ngời trong sáng.
Cô ra ngoài, gõ cửa nhà Hách Nhân, nhưng không có ai đáp lại. Cô áp sát vào cửa phòng lắng nghe bên trong phòng, bên trong giống như truyền đến tiếng kêu đánh gϊếŧ.
Anh ta lại đang chơi game à? Tưởng Ban Hoa nhìn lại thời gian, vừa về không bao lâu đã bắt đầu chơi game rồi à?
"Hách Nhân, mở cửa!" Cô gõ gõ cửa, tay gõ vào cửa có chút đau, nhưng người bên trong vẫn như cũ không chịu mở cửa.
Tưởng Ban Hoa tựa mình vào cửa, cau lại mày đẹp. Có lẽ ngày thường cô cho người ta cảm giác quá dễ gần cho nên Hách Nhân mới ảo tưởng rằng cô sẽ giúp đỡ miễn là anh ta đề cập tới.
"Tôi sẽ không giúp anh đâu." Cô nói xong liền xoay người mở cửa nhà mình.
Hách Nhân lúc này mới ló đầu ra khỏi cửa, thật ra anh ta vẫn luôn đứng sau cánh cửa.
"Hoa Hoa tốt, cô giúp tôi đi mà." Giọng điệu khi nói của anh ta làm người ta ngứa ngáy vô cùng, da gà cũng nổi lên.
Một thằng con trai thế mà so với con gái còn ỏn ẻn hơn ba phần.
Tưởng Ban Hoa dừng động tác mở cửa, cô xoay người lại nói: "Lừa cha mẹ anh như thế có thích hợp không?"
Hách Nhân đi từ trong nhà ra, thở dài: "Tất cả những gì tôi nghĩ ra cũng chỉ có cách này thôi. Tôi cũng không thể nói với bọn họ là tôi thích con trai được."
"Tôi cảm thấy đây là một lời nói dối thiện ý nha."
Tưởng Ban Hoa bắt gặp ánh mắt trong veo của anh ta, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, cô nghịch chìa khoá trong tay, nghĩ nghĩ rồi lại hỏi: "Vậy sau đó thì sao? Dù thế nào bọn họ cũng sẽ biết."
Hách Nhân ngây người một lát, sau đó lại khôi phục lại dáng vẻ bất cần đời, nói: "Việc của sau đó tôi sẽ nói sau, ngày mai cô chỉ cần đảm nhiệm tốt vai bạn gái của tôi thôi."
Tưởng Ban Hoa còn muốn từ chối thì nghe thấy tiếng bước chân truyền tới từ cầu thang. Cô quay đầu nhìn về phía chỗ rẽ, Lý Tiếu Thảo đang chậm rãi đi lên, cả người anh lộ ra một một vẻ thờ ơ lạnh nhạt cùng xa cách.
"Thảo Thảo." Hách Nhân nhìn thấy Lý Tiếu Thảo, đôi mắt xuất hiện ý cười chạy nhanh tới bên cạnh anh, sau đó nắm lấy cánh tay anh.
Hết thảy đều có vẻ tự nhiên, đúng là đẹp mắt đẹp lòng.
Tưởng Ban Hoa nhìn hai người họ đứng song song nhau, cảm thấy mình đứng đây có chút dư thừa, vì thế cô quyết định chào bọn họ xong sẽ đi vào nhà.
Nhưng Lý Tiếu Thảo đã nhìn thấy suy nghĩ của cô, anh nhìn thẳng vào cô và nói: "Cuối tuần hiếm khi chúng ta được gặp mặt, cùng đi ra ngoài ăn chút đồ ngon đi."
Tưởng Ban Hoa gãi gãi đầu liếc sang Hách Nhân lại nhìn Lý Tiếu Thảo, vừa định mở miệng nói không đói bụng thì dạ dày đã đánh trống sôi ùng ục.
Cô bất đắc dĩ gật gật đầu. Hách Nhân ở một bên bĩu môi nói: "Không phải cậu tới chơi game cùng tớ sao?"
"Ăn no rồi đánh." Lý Tiếu Thảo nhìn Hách Nhân đang dựa vào người mình liền nhíu nhẹ mày, nhẹ đến mức khó phát hiện.
Vừa rồi hình như anh nghe được từ "bạn gái", không biết có phải là anh nghe lầm hay không.
Tưởng Ban Hoa đi bên cạnh hai người bọn họ, cảm thấy mình như một cái bóng đèn lớn phát sáng, còn đặc biệt sáng ngời trong ngày trời đầy mây
Khi ở công ty, Hách Nhân còn bận tâm tới ánh mắt của người khác. Nhưng mà bây giờ, anh ta đứng ở hành lang kéo tay Tiểu Thảo như một cặp yêu nhau bình thường.
Nụ cười treo trên khóe mắt của Hách Nhân biến mất khi Lý Tiếu Thảo rút cánh tay của mình về.
Tưởng Ban Hoa cảm thấy Hách Nhân thật đáng thương, vốn là cô đi bên cạnh anh ta mà thấy thế nên chủ động khoác tay anh ta.
"Chúng ta tập trước một chút đi." Cô nói.
Hách Nhân liếc nhìn Tưởng Ban Hoa lùn hơn mình rất nhiều, sau đó nở nụ cười, chủ động cầm lấy tay cô.
Nhìn từ xa xa lại đây, hai người bọn họ cũng có một ít hương vị của cặp tình nhân.
Chẳng qua là Lý Tiếu Thảo ở bên cạnh hai người ngày càng lạnh nhạt hơn trước.
Editor: Alissa
Cập nhật 1/11/2021