Vài ngày sau, tôi đến tập đoàn của Lăng gia để xem giúp Lăng Bạch Ngôn tư liệu về khách hàng VIP ở phương tây và bức thư đặc biệt được một trong số vị khách ấy gửi đến. Đã lâu rồi tôi mới đến tận tập đoàn của Lăng Bạch Ngôn bàn bạc công việc. Một phần vì công việc của tôi nên chúng tôi thường xuyên dùng phòng họp online hoặc tại quán coffee riêng của cậu ấy.
Xe tôi vừa đến, thư ký Hà đã đứng đợi sẵn ở cổng để nghênh đón.
" Cô Lãnh, chủ tịch đang đợi cô. "
" À được. "
Tôi mỉm cười với thư ký Hà rồi cùng anh ấy đi vào trong sảnh. Đi được vài bước, tôi liền nhận ra rằng ánh mắt của tất cả mọi người đều chú ý đến tôi. Tôi chắc rằng sau buổi gặp mặt hôm nay, đề tài về tôi có thể sẽ phủ khắp các trang báo lá cải. Điều đáng nói ở đây đó là ngay cả những lúc tôi ở cạnh Lăng Bạch Ngôn, Cố Tư Vũ hay Hàn Phong Thần, những tay viết báo hoàn toàn không có hứng thú viết về 3 người họ, tất cả đều nhắm vào tôi cả. Ngay cả những tin đồn truyền miệng cũng thế. Tuy bọn họ đều biết rõ chúng tôi chỉ là bạn thân nhưng chỉ cần tên tôi hiện diện ở đâu thì đều mang hàm ý không tốt.
Văn phòng của Lăng Bạch Ngôn cách văn phòng của đội ngũ nhân viên cấp cao bởi một dãy thư viện dài được cậu ấy xây dựng riêng. Trong lúc tôi cùng thư ký Hà đi đến văn phòng của Lăng Bạch Ngôn thì trông thấy một cô gái vừa bước ra từ văn phòng cậu ấy. Có vẻ như cô ấy làm việc ở văn phòng kia vì trên thẻ có màu sắc của nhân viên cấp cao. Khi chúng tôi lướt ngang nhau, có thể thấy được cô ấy được nhìn tôi với vẻ khó chịu, nhưng tôi căn bản không để tâm đến.
" Cô Lãnh đã đến thưa chủ tịch. " thư ký Hà vừa gõ cửa văn phòng vừa nói.
" Đưa cô ấy vào. " giọng Lăng Bạch Ngôn vọng ra.
Thư ký Hà đợi tôi vào trong sau đó từ tốn đóng cửa.
" Cậu ngồi đi. Trên bàn đã có sẵn tách trà oải hương mà cậu thích. Tôi sẽ mang tài liệu ra ngay. " Lăng Bạch Ngôn vừa nói vừa cúi người tìm tập tài liệu trong ngăn kéo bàn làm việc.
Tôi nhâm nhi một ngụm trà, quả nhiên rất thanh và thơm, mùi vị không quá nồng và trà cũng không quá đậm.
Lăng Bạch Ngôn cầm tập tài liệu đến ngồi đối diện tôi. Cứ như vậy, chúng tôi cùng bàn bạc công việc xuyên suốt hai giờ đồng hồ. Theo thông tin Lăng Bạch Ngôn cung cấp, vị khách người Đan Mạch có sở thích rất lạ nhưng cũng rất phong phú. Bức thư ông ấy gửi đến thật sự không dễ để đọc và hiểu ngay. Hóa ra là một họa sĩ dày dặn kinh nghiệm. Ông ấy muốn tự tay pha chế một loại cà phê cho riêng mình. Nhìn những dòng chữ trong thư thể hiện rằng ông ấy không muốn mọi thứ quá phô trương. Cuối thư là lời yêu cầu một chuyên viên thật sự đam mê cà phê.
" Ông ấy đã có tuổi, khẩu vị cũng đặc biệt nhưng quan sát cách ông ấy viết, tôi nghĩ ông ấy sẽ không quá khó khăn với ai đâu. Dựa vào những điều ấy, cậu cứ từ từ cân nhắc. " tôi nói
" Được, cảm ơn cậu. Những khách hàng quan trọng như thế này tôi thật sự không tìm được ai có thể hiểu rõ về mong muốn của họ như cậu. Đã làm phiền cậu rồi. " Lăng Bạch Ngôn nhìn tôi cười áy náy
" Lần nào cũng vậy. Cậu cứ khách khí như thế khiến tôi áp lực lắm đấy! " tôi thở dài phàn nàn
Lăng Bạch Ngôn chỉ mỉm cười. Tôi bất giác nhìn đồng hồ, chợt nhận ra thời gian đã không còn sớm, Lăng Bạch Ngôn còn phải làm nhiều việc, tôi không muốn gây cản trở.
" Thôi, tôi phải về rồi. À Ngôn Ngôn, hai tuần nữa là đến ngày rồi. Nếu chỉ mình tôi nói thì cậu ấy sẽ không nghe đâu. Hàn Phong Thần sẽ gọi cho cậu để chuẩn bị... "
Nhìn thấy gương mặt ảm đạm của Lăng Bạch Ngôn, tôi khựng lại đôi chút. Có vẻ như không ai trong chúng tôi ngừng lo lắng về cái ngày ấy - đám giỗ của Cố Tương Dao.
" Tôi biết rồi. Cậu yên tâm, tôi sẽ lo chu toàn mọi việc. " Lăng Bạch Ngôn trấn an tôi.
Sau đó, thư ký Hà xuất hiện ở cửa văn phòng để chờ đưa tôi ra xe.