Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thời Gian Của Chúng Tôi Là Vô Hạn

Chương 3: Chap 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi ngồi trên xe Cố Tư Vũ, mỏi mệt nhìn hàng loạt tin nhắn hiển thị trên màn hình điện thoại. Cố Tư Vũ nhận ra sắc mặt tôi kém đi, liền hiểu ra vấn đề.

" Tôi đã cử William đến Tây Ban Nha xem xét tình hình. Quả nhiên mọi chuyện đang diễn ra khá phức tạp. Lăng Bạch Ngôn sẽ dùng đường bay sớm nhất đưa chúng ta đến đó trong đêm nay. "

" Hàn Phong Thần thì sao? " tôi lo lắng.

Cố Tư Vũ im lặng một lúc, rồi nhấn một cuộc gọi kết nối đến Hàn Phong Thần. Tiếng chuông reo rất lâu nhưng cậu ấy không bắt máy.

" Có vẻ như tôi đã xem nhẹ mọi chuyện. Địa bàn ở Tây Ban Nha trông có vẻ rất khó tìm ra sơ hở nhưng không ngờ tên khốn đó lại chọn phe đối nghịch. "

Cố Tư Vũ đặt tay lên vai tôi trấn an, tay còn lại cầm lái.

" Cậu yên tâm. Tôi không tin Hàn Dĩ Đằng có thể một tay che trời. "

Tôi nắm lấy tay cậu ấy rồi mỉm cười. Chuyện lần này có liên quan đến gia thế của Hàn Phong Thần. Hai tháng gần đây, chúng tôi đã sớm nhận ra điều bất thường trong cách điều hành nội bộ của tên Dylan. Những người được hắn trọng dụng lại đảm nhiệm số lượng hàng tồn kho nhiều hơn trước mà không phải là những nhân viên thường. Hóa ra hắn âm mưu cấu kết với Hàn Dĩ Đằng, giấu số hàng nóng từ nơi sản xuất của ông trùm Alberto nhằm đổ tội cho Hàn Phong Thần trộm sản phẩm để nghiên cứu, sản xuất ra số hàng đặc biệt thu lợi nhuận. Đây còn là vấn đề về danh dự của cậu ấy, tôi nhất định không để họ được toại nguyện.

Cố Tư Vũ đưa tôi đến Cố gia để dùng bữa tối. Tôi vừa bước đến cửa đã thấy dì Nguyệt vui vẻ bước đến ôm tôi.

" Con bé này, đến tận hôm nay mới xuất hiện. Để ta ngắm nhìn con một chút nào, đã ốm đi nhiều rồi. "

" Không được dì vỗ béo, trễ chút nữa con đã thành bộ xương khô. " tôi nũng nịu, vờ lấy tay gạt nước mắt.

Dì Nguyệt cười hiền rồi nhanh chóng đưa chúng tôi vào nhà. Thứ thu hút sự chú ý của tôi nhất là bàn đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng và đặc sắc mà dì đã chuẩn bị. Chúng tôi vừa trò chuyện vừa dùng bữa.

" Nếu con luôn ở đây thì tốt. Đám nhỏ vẫn thường xuyên nhắc đến con mỗi khi sang đây. "

" Chẳng phải mẹ là người nhắc đến tên cậu ấy nhiều nhất sao. Bà ấy cứ liên tục nhắc nhở khi nào cậu về bằng mọi cách phải mang được cậu sang đây. " Cố Tư Vũ thở dài kể lể, dì Nguyệt không thèm đếm xỉa đến lời cậu ấy nói, từ trong bếp mang ra cho tôi một bát súp bí đỏ.



" Uyển Uyển, ăn nhiều vào. Cả bàn thức ăn này đều là của con. "

" Vậy con không khách sáo nữa nhé! "

Dì Nguyệt nhìn tôi tươi cười. Cả ba chúng tôi cứ như vậy mà cùng nhau vui vẻ trải qua bữa cơm tối. Sau đó, Cố Tư Vũ và tôi cùng lên xe đến sân bay.

" Cảm ơn cậu. " Cố Tư Vũ bỗng dưng cất tiếng nói.

" Việc gì đâu chứ. Tôi vẫn luôn xem bà ấy như mẹ ruột, bây giờ và tương lai cũng thế. "

Từ sau khi em gái cậu Cố Tương Dao mất đi, nỗi đau tinh thần vẫn luôn đeo bám cuộc sống của dì Nguyệt. Chỉ có Cố Tư Vũ là điểm tựa cuối cùng và với cậu ấy dì Nguyệt cũng vậy. Tôi tự hỏi nếu ngày ấy, mọi chuyện không quá trễ, có phải cả ba mẹ con họ sẽ sống thật hạnh phúc. Tôi bất giác quay sang nhìn Cố Tư Vũ. Cậu ấy sau đó thì không nói gì cả, chỉ nở một nụ cười mãn nguyện nhưng ẩn sau trong đó là sự phiền muộn và nuối tiếc.

Sau khi định thần trở lại, tôi nhận được một cuộc gọi, là một số lạ. Giọng nói của một người đàn ông trung niên bên kia đầu dây khiến tôi không khỏi rùng mình.

" Hân hạnh được biết cô, cô Lãnh Cơ Uyển. tôi là ba của Hàn Phong Thần. "

Cố Tư Vũ trông thấy thần sắc tôi kì lạ liền hỏi tôi về danh tính của người trong điện thoại. Tôi nhìn cậu ấy rồi bình tĩnh tiếp tục cuộc gọi.

" Mục đích của các người là gì? " tôi hỏi

" Tôi đã gửi đến Lăng Bạch Ngôn một bản hợp đồng giữa tôi và Alberto. Tôi muốn chính tay cô mang nó đến cho ông ta. "

Trong lúc nghe điện thoại, Cố Tư Vũ đã lái xe đến sân bay. Tôi trông thấy Lăng Bạch Ngôn cùng người của cậu ấy đang đứng đợi chúng tôi. Lúc này, giọng nói trong điện thoại cất lên như khẳng định một cách chắc nịch.

" Tôi chỉ muốn mang con trai của mình về. "
« Chương TrướcChương Tiếp »