- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thời Gian Của Chúng Ta
- Chương 18
Thời Gian Của Chúng Ta
Chương 18
Cho tới sáng hôm sau, vừa thức dậy đã nhận được tin từ công ty, mấy show truyền hình từ nhỏ tới lớn trong mấy ngày nay gần như đều bị huỷ, y thở dài bất lực, lại chuyện gì nữa đây???
Chợt nhớ tới lời của Tạ Giang, lẽ nào hắn rảnh rỗi xen vào chuyện của y như vậy?
Trực tiếp gọi cho hắn, ngừoi bên kia rất nhanh nghe máy “Ân, dậy rồi sao? Tôi đã cho trợ lý gọi bác sĩ cho em, họ đang trên đường tới!”
“Anh dựa vào đâu làm vậy?” Y tức giận nhưng không còn khí lực cãi nhau với hắn, chỉ có thể đơn giản nói một cậu như vậy.
Dường như qua sự việc trước đây của Tạ Lăng, lá gan của Từ Hi đã to hơn nhiều rồi, nên mới dám nói với hắn như vậy.
Tạ Giang không để ý, chỉ nói thêm một câu “Nghỉ ngơi cho tốt, tôi tới chỗ em sau!” Rồi lập tức cúp máy.
Thôi thì lỡ rồi, tiếp tục làm trò thì chỉ khiến người khác thêm ghét mình thôi.
Đúng thật vừa nằm lại lên giường chuông cửa liền vang lên.
Một anh chàng cực kỳ nghiêm túc đi cùng với một bác sĩ có vẻ còn khá trẻ.
Khám sơ lượt một hồi, hai ngừoi đứng sang một góc nói chuyện, sau đó vị bác sĩ trẻ tuổi kia quay lại chỗ y mỉm cười vô cùng hoà nhã “Từ tiên sinh, bệnh của ngài cũng không phải là nặng, nhưng có lẽ nó chỉ có thể thuyên giảm chứ không thể dứt, nếu muốn chắc chắn, chúng ta chọn một ngày nào đó tới bệnh viện kiểm tra kỹ càng hơn được không?”
Thấy thái độ của người đó y cũng không cách nào từ chối, đành cười khổ gật đầu đồng ý, vị bác sĩ kia thu dọn vật dụng cho lại vào hộp y tế rồi ra ngoài đứng chờ quản lý của hắn.
Anh ta cũng tiến tới chỗ y, giao ra một túi zipper đựng thuốc “Tạ Tổng có căn dặn ngài phải bảo hộ bản thân thật tốt, tan tầm ngài ấy sẽ tới! Tôi xin phép về trước!”
Từ Hi gật đầu, xuống giường ra ngoài tiễn hai người họ.
Rốt cục Tạ Giang đang suy tính cái gì? Rõ ràng trước nay hắn chưa từng hành động như vậy, vừa mất thời gian, vừa không phải tính cách của hắn.
Chưa được bao lâu, Tạ Giang lại gọi tới, không phải hắn nói sẽ đến sao hiện tại còn gọi làm gì? Chần chừ một lúc lâu, Từ Hi cầm điện thoại nhấn vào phím màu xanh lá ở góc màn hình.
“Ân?”
“Từ Hi, em đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Mặc dù nói không hứng thú nhưng nghe tới câu hỏi này của hắn làm sao có thể tránh khỏi một chút rung động, Từ Hi khẽ trả lời “Cảm ơn anh, khá hơn nhiều rồi!”
Ngay đúng lúc đó, hắn ở đầu dây bên kia ngập ngừng lên tiếng “Hôm nay công ty có chút việc, lúc sáng nói sẽ tới chỗ em, xem ra không thể tới rồi!”
Cùng lúc đó, khi mà y định nói với hắn rằng ‘Không sao cả!’ thì nghe được thanh âm ở bên kia truyền tới, không lớn nhưng vừa đủ lọt vào tai y – “Anh, chúng ta mau đi thôi, người của cả công ty về cả rồi anh còn đứng ở đấy làm gì!”
Tạ Giang ậm ừ cho qua, tiếp tục nói với y “Em nghỉ ngơi đi, có việc gì có thể gọi tôi!”
Tiếng tút tút đứt đoạn liên tục vang lên, sắc mặt của y có lẽ đang vô cùng khó coi, thật muốn cười lớn, quả nhiên chẳng có tư cách gì đòi hắn quan tâm cả, còn phải đính chính lại, hắn hạ mình giải thích nhiều như vậy chính là vinh hạnh của y, nói vậy có phải y nên hãnh diện đem chuyện này khoe cho cả thế giới biết hay không? Để cho bọn họ biết Từ Hi y là một tên ngốc.
Không sao cả, thật sự không sao cả, cuối cùng cũng có thể có được một ngày yên bình, ăn tối sớm một chút, đem thuốc ở trên bàn uống xong rồi ra ban công hóng gió, gió lớn thổi qua một trận, y cảm thấy toàn thân một đợt lạnh lẽo, nhưng thoải mái ngoài mong đợi, có thể ở đây tới trời sáng hay không? Bên ngoài có gió, có trăng lại còn rất nhiều sao nữa. Còn tốt hơn quay về giường ngủ, cô độc đến đáng thương.
Ở bên ngoài, trung tâm thành phố náo nhiệt, Tạ Lăng cuối cùng đã về nước, người đầu tiên biết tin đương nhiên là Tạ Giang, giữa bọn họ mà nói không rõ là loại tình cảm gì, hắn để Tạ Lăng ở trong lòng tư niệm, nhưng đối với anh mà nói Tạ Giang chỉ là người anh họ rất thương yêu mình mà thôi.
Bữa tối đơn giản, vì đây chẳng phải là hẹn hò, kỳ thực giống với một bữa tiệc gặp mặt hơn, lúc từ công ty đi xuống đã có xe chờ ở cổng, bên trong đó ngoài dự kiến còn có một người làm cho nụ cười trên môi hắn đông cứng.
“Anh, để em giới thiệu một chút, đây là Elise, lần này là cô ấy cùng em về nước!”
Tạ Giang quan sát nữ nhân ngũ quan tinh xảo ngồi trong xe, cô nàng cũng theo phép lịch sự nhìn hắn mỉm cười không nói gì.
Bầu không khí gần như gò bò đối với hắn, mỗi một câu nói, cử chỉ đều phải nhìn sắc mặt của cô gái kia, may mắn cô ta không biết tiếng trung.
Đây có lẽ là lần đầu tiên hắn đối với nữ nhân có loại ác cảm khó chấp nhận này, thú thật thà rằng nhìn Tạ Lăng đi bên Từ Hi còn dễ chịu hơn, vì ít nhất hắn còn có thể điều khiển được tình thế, chỉ là…
“Hai người chờ một chút, anh có điện thoại!” Tạ Giang đột nhiên đứng lên nói một câu rồi bỏ ra ngoài nghe điện thoại.
Nhìn vào màn hình, trợ lý tại sao giờ này lại gọi tới, không phải lại có chuyện gì chứ?
“Tạ tổng! Nguy rồi!”
“Có chuyện gì?”
“Từ tiên sinh, ngài ấy có chuyện rồi!”
Hắn giật mình, hỏi kỹ hơn “Là chuyện gì?”
“Hiện tại tôi đang đưa cậu ấy tới bệnh viện, chỉ là muốn báo cho ngài một tiếng!”
Tạ Giang tức giận gầm nhẹ “Các người đang ở đâu?”
Vị thư ký kia rất nhanh liền trả lời “Bệnh viện chuyên khoa phố XX!”
Nghe xong thông tin cụ thể, hắn lập tức tắt điện thoại, quay đầu đi ra khỏi cổng nhà hàng, trái với thói quen trực tiếp gọi một chiếc taxi đi tới bệnh viện.
Người không biết còn cho rằng hắn là quan tâm y, thực ra chỉ có mình hắn biết, nếu phải ngồi đó nhìn thấy hết thảy hạnh phúc của người mình yêu để bản thân phải chịu mọi khổ sở, chi bằng tìm một cái cớ tránh đi.
“…Trái tim tôi nếu không thể lấy lại được thì tôi sẽ tặng cho em
Yêu hay không yêu cũng được, tôi đều nghe theo em
Bởi vì tôi yêu em, chẳng liên quan gì đến em cả …”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Thời Gian Của Chúng Ta
- Chương 18