Nằm suy nghĩ suốt cả đêm kết quả áp lực quá độ mà phát sốt, tới 9h vẫn không thể dậy để tới công ty, lại một phen nữa làm phiền tới trợ lý.
“Tiểu tổ tông của tôi ơi, cậu khi nào mới có thể để tôi yên!” Hứa Minh Tranh đứng tựa đầu trước cửa phòng y cười khổ lắc đầu.
Từ Hi khịt khịt mũi, ngẩng dầu dậy nhìn cậu một chút rồi tiện tay cầm gối ném tới phía ngừoi đang đứng đó “Để cậu yên đó! Về đi, tôi muốn ngủ!”
Cậu cũng không muốn ở lại, chỉ là công ty phái tới tìm người “Cậu nói xem, hợp đồng giám đốc cũng đã ký rồi, còn mỗi cậu chưa ký, sắp tới hạn trả về, cậu muốn gì đây? May dậy ăn sau đó uống thuốc rồi tới công ty cùng tôi!”
“Biết rồi biết rồi!!!! Bóc lột sức lao động! Kiện các người!” Y mệt mỏi lết xuống giường, ngã phịch lên sàn, may mà có thảm trải nên không bầm dập gì.
“Ngồi ngốc ra đó làm gì! Mau đi đi!” Hứa Minh Tranh tới gần dùng chân đẩy đẩy y đang ngồi dứoi đất.
“Tôi từ chức được không?” Mắt Từ Hi đỏ ngầu, ngước nhìn cậu bằng ánh nhìn đáng thương.
Giả vờ như không nghe thấy, cậu đi ra phòng khách ngồi xem tạp chí.
Ra được khỏi cửa cũng đã là 10h hơn, qua loa lái xe tới công ty mất thêm nửa giờ, tới nơi suýt nữa bị sếp lớn sa thải thật.
Ký vội hợp đồng, sau đó nghe thuyết lý giảng đạo đến nặng trĩu cả đầu cũng có thể rời khỏi phòng họp, thật biết ơn trời đất xui khiến người gọi điện thoại cho tên kia bàn chuyện làm ăn, không thì xác định là thuyết lý tới nửa đêm còn chưa xong.
Trong thang máy, Từ Hi thở dài nhìn Hứa Minh Tranh “Tôi có thể về không?”
Cậu chau mày khó xử quan sát y ” Tôi cũng không biết nữa, cậu sao vậy?”
“Tôi…”
“Ê đừng có doạ tôi nha, nè nè!!! Cậu làm sao vậy? Tỉnh lại…”
———————–
Đây là đâu? Mùi hương quen thuộc, cảnh sắc quen thuộc, thực may, không phải là bệnh viện, không có ai ở đây, vậy y về nhà bằng cách nào?
Quan sát chung quanh một chút, trên bàn có tờ giấy nhớ màu cam neon bắt mắt, nét chữ nguệch ngoạc như của đứa trẻ tiểu học “Tôi có việc phải đi trước, thuốc và cháo ở phòng khách, tối nay xong việc quay lại sau!”
Y cười khổ, đúng là bạn tốt nhưng mà y có tư cách gì làm phiền cuộc sống của cậu như vậy.
Suy nghĩ một chút, Từ Hi đem điện thoại định gọi bảo Hứa Minh Tranh không cần tới, không ngờ vừa mở điện thoại đã thấy một đống cuộc gọi nhỡ của ngừoi đó, y thất thần quên cả chuyện mình vừa muốn làm, đôi mắt trống rỗng nhìn vào màn hình điện thoại, ngón tay run rẩy, có nên gọi lại hay không?
Cuộc gọi gần nhất cũng chỉ cách đây vài phút, màn hình tối đèn rồi tắt đi, lập tức đèn lại bật sáng, thanh âm lớn náo động cả một mảng yên tĩnh.
“Alo, Từ Hi!”
Y hít thở sâu, mặc dù hắn không thấy được vẫn gật đầu “Ân?”Tạ Giang vẫn là không có gì khác thường, thanh âm trầm thấp vang lên “Em đang làm gì?”
“Vừa mới ngủ dậy!”
“Em bệnh à?”
“Không phải, chỉ là hơi mệt!”
“Tôi đến được không?”
Từ Hi bất ngờ lập tức hỏi lại “Anh biết nhà tôi?”
Hắn bật cười nhưng ý tứ hoàn toàn nghiêm túc “Là trợ lý của em, Hứa tiên sinh đưa nó cho tôi!”
“Ưm, vậy tuỳ anh!”
“Chút nữa gặp!”
Tại sao lại như vậy, y quên mất hôm qua có nói sẽ đến gặp hắn, còn có tại sao hắn lại tới đây? Mọi khi gặp nhau chỉ đơn giản là làʍ t̠ìиɦ, hiện tại cơ thể y suy nhược như vậy thế nào lại chịu được loại tình tiết đó.
Trong lúc đang cuộn mình trong chăn suy nghĩ, tiếng chuông ngoài cửa không biết đã vang từ lúc nào.
Mặc dù y không hề mong muốn Tạ Giang tới nhưng mà trước mặt y hiện tại là Hứa Minh Tranh cũng khiến cho y có chút thất vọng.
“Vào đi, chẳng phải cậu có khoá sao? Nhấn chuông làm gì?”
Cậu cười hề hề vừa cởi giày vừa nói “Tôi sợ cậu chưa dậy, ngủ nhiều cũng không tốt, dậy vận động một chút!”
Từ Hi lười cho ý kiến, im lặng ngồi vào ghế ở phòng khách, lúc này mới bưng cháo lên ngửi ngửi, mùi vị không tệ, ăn được vài muỗng, khẩu vị chẳng còn nữa, hiện tại y lại muốn ngủ, Hứa Minh Tranh thấy vậy lên tiếng “Cậu ổn chưa? Nếu rồi thì tôi về trước!”
“Ừm!”
Lúc ra cửa, bên ngoài còn có ngừoi, ngừoi đó vừa định đưa tay lên nhấn chuông thì Hứa Minh Tranh mở cửa đi ra, đôi bên cười nói chào hỏi vài câu rồi cậu nhanh chóng rời khỏi, chỉ còn Từ Hi đối mặt Tạ Giang một khoảng không im lặng.
“Vào trong đi!”
Y để cửa cho hắn tiến vào, Tạ Giang cũng thực tự nhiên, vào rồi cũng tự mình đóng cửa lại, nhìn y phục của hắn giống như là vừa tan ca, Từ Hi nhịn không được hỏi “Anh vừa tan ca liền tới sao?”
Hắn suy nghĩ gì đó một lúc mới gật đầu, nhìn sắc mặt y có vẻ không tốt, đưa tay lên chạm vào cái trán nóng rực của y “Em sốt cao quá!”
“Cũng đỡ rồi, vào trong ngồi đi, đừng đứng đây nữa!”
Từ Hi đi tới bật đèn phòng khách, căn phòng lập tức sáng trưng, hắn không khỏi tò mò “Ban nãy trợ lý của em …”
Y đã đoán trước được câu hỏi của hắn, trực tiếp trả lời “Đúng vậy, cậu ấy tới vì lo cho tôi!”
“Giữa hai ngừoi là có quan hệ thân thiết hơn cả bằng hữu sao?”
“Cậu ta đã có ngừoi trong lòng!”
Tạ Giang ngồi trên sofa nhìn túi thuốc đầy ắp cũng khẽ chau mày “Em phải uống cả đống thuốc này sao?”
Từ Hi mệt mỏi chỉ gật đầu chứ không trả lời.
Hắn thở hắt một hơi, tới gần cầm lấy tay y, Từ Hi đã sớm gầy đến chỉ còn da bọc xương, hiện tại sắc mặt lại xanh xao đén đáng thương, hắn có điểm không đành lòng “Hay là em đến sống cùng tôi, tôi sẽ phân phó ngừoi mỗi ngày chiếu cố em, được không?”
Cảm giác bị tay hắn chạm vào làm y giật mình kéo tay về, nếu không phải đêm trước đó ở cổng của nơi tổ chức tiệc rựou kia nhìn thấy hắn tuỳ tiện hôn ngừoi khác nồng nhiệt như vậy, có khi nào y sẽ bị mắc lừa không?
“Cảm ơn Tạ tiên sinh, tôi thích sống một mình, như vậy tự do hơn!”
Hiểu rõ mình bị cự tuyệt, hắn cũng chẳng vui vẻ gì, chỉ còn có thể giả vờ không tức giận đứng dậy “Trễ rồi, em nghỉ ngơi đi, anh về trước, tạm biệt, có thể ngày mai sẽ lại tới!”
Từ Hi tiếp tục lên tiếng “Ngày mai tôi còn có lịch làm việc, không có ở nhà!”
Chân mày hắn nhếch lên như đang lắng nghe, vẻ mặt đã hơi thay đổi, chỉ hỏi lại một câu “Vậy sao?!”
Từ Hi im lặng ngồi như đinh đóng trên sofa, đầu cúi thấp, còn tưởng hắn sẽ tức giận nhưng lại không, Tạ Giang không nhận lại câu trả lời của y mà lặng lẽ rời khỏi, chỉ có mỗi y là ngu ngốc tự mình chịu đựng tất cả.