Thời Gian Chỉ Dừng Lại Vì Em

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch giả: Mỹ Linh Cuối cùng Ôn Viễn cũng không nén nổi ý cười, cô đưa tay cho anh, Ôn Hành Chi nắm chặt lấy năm ngón tay cô, sau đó chầm chậm đeo nhẫn vào. Ôn Viễn vùi đầu trong lòng anh, khóe mắt ửng …
Xem Thêm

Chương 2-2: Chú của em - anh ấy là một người thận trọng và lý trí (2)
“Biết rồi.” Ôn Viễn lẩm bẩm đáp, “Trưa nay anh có đến đón em không?”

Ôn Kỳ mỉa mai cô mà không hề nể nang, “Không phải chê anh là “miệng nam mô bụng một bồ dao găm à? Sao anh phải tới đón em.”

Ôn Viễn bĩu môi đeo cặp sách xuống xe, đi thang máy tới tầng mười. Cửa thang máy nhanh chóng mở ra một lần nữa, cô nhìn cánh cửa lớn của căn nhà chiếm trọn một tầng này, căng thẳng chỉnh lại quai đeo cặp. Khi cô định ấn chuông thì cửa chợt mở ra, một cô gái bước ra từ trong nhà.

Thấy cô ta, Ôn Viễn ngây ngẩn. Trong rất nhiều trường học ở thành phố B, trung học số 11 là ngôi trường duy nhất nổi tiếng có nhiều người đẹp. Theo cách nói của Triệu Duy Nhất, thì sau mỗi giờ tự học buổi tối, một dãy ô tô xa xỉ nối dài ngoài cổng trường đều tới đón học sinh trường cô.

Ôn Viễn có chút coi thường cách nói này, song dù sao chuyện này cũng phần nào chứng minh chất lượng nữ sinh ở trường cô khá cao. Cô cũng từng bắt gặp một vài người, đúng là rất xinh đẹp, chỉ là khi nhìn cô gái trước mắt này, cô mới thực sự lĩnh hội được vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành. Mái tóc xoăn dài màu nâu được buộc bằng một chiếc dây buộc tóc, cardigan màu xám nhạt phối với quần jean, càng tôn lên khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhẹ, trông vừa tươi tắn vừa chín chắn, không hề thô thiển kệch cỡm.

Nhìn cô ta, Ôn Viễn bất giác kéo áo khoác, hôm nay cô ngủ dậy muộn, bị anh trai giục ra khỏi nhà bèn vội vàng lấy bừa một cái áo khoác trong tủ quần áo vẫn còn nhăn nhúm mặc vào. Người nọ nhìn cô, mắt hạnh mở to, cười khẽ, “Là Viễn Viễn đúng không.”

“Dạ.” Ôn Viễn gật đầu ngại ngùng, “Cô giáo Tô, em chào cô ạ.”

Tô Mạn mỉm cười dịu dàng, đón cô vào nhà, mắt sáng long lanh, “Lặn lội tới tận đây có mệt không, có muốn uống thứ gì không?”

Ôn Viễn ngồi xuống sofa của cô ta với vẻ kính cẩn, nghe cô ta hỏi vậy thì vội vàng xua tay: “Không cần phiền hà như vậy, em không khát mà.”

“Thời tiết hanh khô nên uống một chút thì hơn.” Tô Mạn vừa cười vừa đi vào phòng bếp, chốc lát đã bưng ra một cốc nước hoa quả, “Em uống đi, nước chanh vừa pha xong đấy.”

Ôn Viễn cảm ơn một cách lễ phép, cầm cốc lên uống một hơi hết phân nửa, Tô Mạn ngồi xuống bên cạnh nhìn cô dịu dàng nói: “Cô nghe chú của em nói, năm nay em lên lớp mười một?”

Ôn Viễn gật đầu, “Em học lớp mười một ở trung học số 11.”

“Trung học số 11?” Như thể chợt nhớ tới một chuyện, Tô Mạn mỉm cười, “Là một ngôi trường tốt.”

Được khen như vậy, Ôn Viễn thấy ngại ngùng, Tô Mạn cầm lấy quyển vở mà cô vẫn ôm trong ngực nãy giờ, lật xem vài trang: “Ghi chép bài học trên lớp rất đầy đủ, nhưng sao lúc thi lại không đạt yêu cầu thế?”

Chính Ôn Viễn cũng không hiểu tại sao, cô ngẫm nghĩ một thoáng, hoang mang hỏi nhỏ: “Có lẽ là do em quá ngốc?”

Câu nói này khiến Tô Mạn bật cười, nhân lúc Ôn Viễn không chú ý, Tô Mạn nghiêng đầu quan sát cô một lượt. Cô bé này rất gầy, khuôn mặt cũng chỉ to như lòng bàn tay lại để kiểu đầu nấm, tự nhiên có thêm mấy phần đáng yêu hoạt bát, giọng nói rất hay, ngọt nhưng không ngấy, cô ta thực sự không ngờ, kiểu người như vậy lại có một cô cháu gái thế này.

Tô Mạn vô thức đưa tay lên vén tóc của Ôn Viễn ra sau tại, để lộ khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn trắng trẻo: “Sao thế được, chú của em thông minh như vậy, đương nhiên em cũng không kém.”

Ôn Viễn nghe thế thì mỉm cười ngại ngùng, hai người không nói chuyện phiếm nữa mà bắt đầu bài học. Giọng của Tô Mạn rất hay, có nhiều âm Mỹ hơn giọng chuẩn mà cô Phương yêu cầu, Ôn Viễn vừa nghe cô ta nói, vừa lóng ngóng học theo, song đọc theo kiểu gì thì đầu lưỡi cũng cong lên, khiến cô sốt ruột vô cùng.

Tô Mạn thấy cô như vậy thì không kìm lòng được mà bật cười: “Thực ra chú của em nói tiếng Anh cực chuẩn, có giọng Oxford thuần, nếu anh ấy có thời gian thì việc dạy thêm tiếng Anh đau đầu này hoàn toàn có thể giao cho anh ấy.”

Ôn Viễn nhìn cô ta với vẻ bất ngờ: “Cô từng nghe chú ấy nói rồi ư?”

“Anh ấy không nói với em, cô và chú em từng là bạn học à?”

Ôn Viễn lại càng ngạc nhiên: “Bạn học?”

Tô Mạn gật đầu: “Ở nước ngoài, cô và anh ấy cùng học một trường...”

“Vậy, hai người có thân nhau không ạ?”

Động tác lật sách của Tô Mạn thoáng ngừng lại, thấy đôi mắt trong trẻo của Ôn Viễn đang chăm chú nhìn mình. Suy nghĩ trong chốc lát, cô ta nhỏ giọng nói: “Xem như là bạn bè.”

Lời giải thích khá mơ hồ, Ôn Viễn đang định hỏi lại thì Tô Mạn đã mỉm cười lảng sang chuyện khác: “Mà cũng phải nói, chú của em còn từng cứu cô một lần đấy.”

“Chuyện như thế nào ạ?” Ôn Viễn hấp háy nhìn cô ta.

Tô Mạn gõ đầu cô: “Em tới học bài hay để nghe kể chuyện?”

Ôn Viễn ôm cánh tay cô ta làm nũng với vẻ hiếu kỳ: “Cô kể cho em đi mà.”

Tô Mạn nhìn Ôn Viễn mà không biết làm sao cho phải, quả thực không thể chống đỡ được ánh mắt cầu khẩn của cô, đầu hàng nói: “Được rồi, dù sao cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì.”

Khi ấy cô ta mới ra nước ngoài không lâu, chưa quen biết ai, làm gì cũng chỉ có một mình. Ở một thành phố toàn người châu Âu, đương nhiên một gương mặt châu Á xinh đẹp như cô ta vô cùng nổi bật, tuy nhiên lúc đó cô ta còn không nhận ra, cho tới một ngày ra khỏi nhà, bị một đám người quây lại.

Đám người này nồng nặc mùi nước hoa rẻ tiền, vừa nhai kẹo cao su vừa huýt sáo với cô ta khiến Tô Mạn cực kỳ phản cảm, có điều lại không thể thoát ra, đúng lúc sắp bị chúng lôi đi, cô ta chợt bắt gặp một người châu Á, như vớ được cọng rơm cuối cùng vội vàng hét lên với anh ta bằng tiếng Anh, “Anh yêu, em ở đây!”

Cô ta cầu xin giúp đỡ, người nọ bèn quay đầu, đi về phía Tô Mạn.

“Chú của em và hai người bạn học nữa đã cứu cô, rồi đưa cô về trường. Suốt đường đi, cô và anh ấy luôn trò chuyện bằng tiếng Anh, cô mới biết cô và chú em học cùng trường, cô học đại học năm nhất, còn chú em đang học thạc sĩ Tài chính học.”

Ôn Viễn ôm má, chìm đắm trong câu chuyện: “Sau đó thì sao ạ?”

“Sau đó...” Tô Mạn lườm cô, tiếp tục nói, “Sau đó, vì biết cùng là người Trung Quốc, nên đương nhiên sẽ liên lạc nhiều hơn.”

Ôn Viễn à một tiếng, hơi thất vọng với kết cục của câu chuyện anh hùng cứu mỹ nhân này. Ngẫm nghĩ một lúc, cô hỏi tiếp: “Vậy, theo cô, chú ấy là kiểu người nào?”

Là kiểu người nào ư? Tô Mạn nhìn cô, thoáng trầm tư.

“A sober-sided and sensible man” cô ta nói rồi mỉm cười, “Một người đàn ông thận trọng và lý trí.”

Ôn Viễn nhìn nụ cười của cô ta, chợt hiểu ra gì đó.

Mười một rưỡi trưa, bốn tiếng học phụ đạo kết thúc một cách suôn sẻ.

Ôn Viễn cất sách vở chuẩn bị về nhà, Tô Mạn tiễn cô xuống tầng. Trong thang máy, Ôn Viễn hút một hộp sữa, hỏi cô ta, “Cô Tô ơi, trạm bus gần đây nhất nằm ở đâu?”

Tô Mạn hơi ngạc nhiên: “Không có ai tới đón em à?”

Ôn Viễn ú ớ “vâng” một tiếng, sáng nay cô mới cãi nhau với Ôn Kỳ, với tính cách của anh ta thì chắc chắn sẽ bỏ mặc cô.

Tô Mạn bật cười, “Sao em không nói sớm, để cô còn cầm chìa khóa xe xuống đưa em về nhà.”

Nhà cô ta ở vị trí khá bất tiện, thôi đành vậy, Tô Mạn quyết định tiễn Ôn Viễn tới trạm bus, có điều lúc hai người vừa tới cổng tòa nhà thì cô ta đã thấy một chiếc Bentley màu đen đỗ cách đây không xa. Mí mắt khẽ giật giật, Tô Mạn quay ra nhìn Ôn Viễn.

Ôn Viễn nhìn chiếc xe kia với vẻ khó tin, chủ nhân chiếc xe cũng nhìn thấy cô, nhìn nhau một thoáng, anh bước ra khỏi xe.

Hôm nay thời tiết oi nóng một cách bất thường, khi xuống xe Ôn Hành Chi chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng, sơ mi được là thẳng rất vừa vặn tôn dáng vóc cao gầy đĩnh đạc của anh, chỉn chu nghiêm nghị, nét mặt bình thản. Anh cúi đầu xem đồng hồ, lông mày khẽ nhíu lại, đi về phía Ôn Viễn.

Ôn Viễn cũng biết thân biết phận, hiểu tại sao cô lại phải tới đây học phụ đạo, nên cho dù anh có cáu giận thì cũng là chuyện bình thường. Suy cho cùng, chính cô đã khiến anh mất hết thể diện với cô Phương, song dầu gì cũng hai tháng không gặp, lại là bậc cha chú, anh tỏ ra ân cần với cô một chút thì cũng đâu có sao?

Ôn Viễn im lặng, hơi bĩu môi.

Gặp Ôn Hành Chi ở đây khiến Tô Mạn khá bất ngờ, cô ta biết, từ khi về nước hầu như anh luôn làm việc tại chi nhánh GP ở thành phố T, ở đó anh cũng có một căn nhà. Công việc của anh lại vô cùng bận rộn, cho dù lái xe từ thành phố T về thành phố B chỉ mất hai tiếng đồng hồ thì số lần anh về cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Thấy anh bước tới, Tô Mạn cười khẽ, nói: “Đến rồi đấy à.”

Ôn Hành Chi ừ, “Dạy xong rồi?”

Tô Mạn gật đầu, vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Ôn Viễn, vẫn mỉm cười tươi tắn, “Tới đón Viễn Viễn về sao?”

Ôn Hành Chi không đáp, liếc nhìn Ôn Viễn đang đứng bên cạnh. Hôm nay cô nhóc mặc bộ quần áo này đúng là rất vừa vặn, vậy mà lại không chải đầu cẩn thận, nên mái tóc hơi rối, trên sống mũi có một cặp kính, khóe miệng còn vương vệt sữa. Anh nhận thấy, lần nào xuất hiện trước mặt anh cô nhóc này cũng có dáng vẻ lôi thôi lếch thếch. Chắc cô nhóc cũng biết điều ấy, nên tỏ ra khá khó chịu khi bị anh quan sát.

Ôn Hành Chi âm thầm dời mắt đi, nói với Tô Mạn: “Đã làm phiền cô rồi.”

“Đâu có.” Tô Mạn xua tay, “Em ấy rất thông minh, dạy em ấy không mệt chút nào.”

Sau khi về nước, Tô Mạn dạy học ở khoa ngoại ngữ của Đại học thành phố B, thỉnh thoảng có giáo viên lớn tuổi trong khoa bị ốm, cô ta còn phải hướng dẫn học viên học thạc sĩ giúp họ, mấy thứ mà Ôn Viễn học, so với chuyện đó thì đâu có là gì.

Ôn Hành Chi nheo mắt, nhìn Ôn Viễn nói: “Vậy tôi đưa Viễn về trước đây.”

Type: Thùy Miên

Ôn Viễn vẫn im lặng nãy giờ, nghe thấy câu này mới ngẩng đầu lên, theo Ôn Hành Chi chuẩn bị ra về, dường như chợt nhớ ra thứ gì đó, cô quay đầu hỏi Tô Mạn: “Cô Tô ơi, cô ở một mình ư?”

Tô Mạn gật đầu với vẻ khó hiểu, Ôn Viễn chợt mỉm cười vui vẻ: “Vậy trưa nay cô Tô tới nhà em nhé, dì Thành nấu ăn rất ngon, em mời cô một bữa cơm coi như báo đáp.”

Tô Mạn dở khóc dở cười, từ chối: “Như thế đâu có được?”

“Có gì mà không được? Chú ơi chú thấy sao?”

Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn Ôn Hành Chi, nhìn vẻ mặt vui tươi thái quá này của Ôn Viễn, lông mày anh thoáng buông lỏng: “Hôm nay thì gấp quá, sao dì Thành chuẩn bị kịp? Để hôm khác đi.”

Ôn Hành Chi cũng sợ Tô Mạn khó xử, mà Tô Mạn nghe anh nói vậy lại chầm chậm cúi đầu, rũ mi che đi đôi mắt, trên môi vẫn hơi cong lên, nhìn như đang cười.

Ôn Viễn liếc nhìn cô ta, nghĩ ngợi một hồi lại đề nghị: “Thế thì ra ngoài ăn? Không cần làm phiền dì Thành.”

Trước mặt anh, cô luôn ngoan ngoãn nghe lời, lần đầu tiên nhùng nhằng bướng bỉnh như hôm nay, Ôn Hành Chi không khỏi nhìn cô đầy ẩn ý, đang định đồng ý thì chợt nghe Tô Mạn nói: “Được rồi, Ôn Viễn.” Cô ta vừa cười vừa xoa đầu Ôn Viễn, “Khi nào em thi đạt tiêu chuẩn, mời cô ăn cơm cũng chưa muộn.”

Thấy cô ta nói vậy, Ôn Viễn cũng không tiện cưỡng ép, đành lên xe về.

Ôn Hành Chi lẳng lặng khởi động xe, Ôn Viễn e dè ngồi bên ghế lái. Lát sau cô không nhịn được mà kéo cửa sổ xe xuống, từng làn từng làn gió mát luồn vào qua khe hở ấy, Ôn Viễn khoan khoái tựa vào lưng ghế. Cơ mà chẳng bao lâu sau, cửa sổ xe lại bị kéo lên.

Ôn Viễn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Hơi muộn rồi.”

Ôn Hành Chi nghe vậy thì liếc nhìn cô rồi lạị quay đầu tiếp tục lái xe, Ôn Viễn đành quay người đi, vừa ôm cặp sách vừa nén giận nhìn ra ngoài cửa sổ. Thực ra cô cũng hơi chột dạ, không hiểu vì sao chỉ nhìn một cái mà cô đã thấy Tô Mạn và anh vô cùng xứng đôi, nhất là khi nghe câu chuyện của Tô Mạn, lại hiểu được tình cảm trong lòng cô ta, cho nên cô không kìm lòng được mà muốn tạo cơ hội để hai người ở gần nhau. Giờ ngẫm nghĩ lại, cô thấy mình quá ngây thơ, anh cự tuyệt một cách dứt khoát như thế, không lẽ là do đoán được ý định của cô? Ôn Viễn liếc nhìn anh với vẻ sợ sệt, cảm thấy có tật giật mình.

Im lặng suốt dọc đường về dinh thự, khi Ôn Viễn chuẩn bị xuống xe, cuối cùng cô cũng nghe thấy anh nói một câu: “Chú còn có việc, nên sẽ không vào nhà.”

Ôn Viễn ngoan ngoãn đứng bên cửa xe, chào từ biệt: “Tạm biệt chú.” Cô vẫy tay với anh, tỏ vẻ sẽ đứng đây nhìn anh rời đi.

Ôn Hành Chi vốn không định ở lại, thấy bộ dạng hân hoan đưa tiễn này của Ôn Viễn bèn hơi do dự, tay phải anh gõ lên tay lái trong vô thức, nói: “Ôn Viễn, lần trước chú yêu cầu cháu phải đạt bao nhiêu điểm trong cuộc thi tiếng Anh cuối kỳ?”

Mí mắt Ôn Viễn giật giật, chợt có linh cảm xấu, cô trả lời thành thật: “Theo tiêu chuẩn của chú, cháu phải thi đạt tám mươi điểm.”

Ôn Hành Chi tỏ vẻ đã hiểu, anh liếc mắt, hỏi cô: “Có làm được không?”

“Có ạ!” Ôn Viễn vỗ ngực.

“Vậy thì tốt.” Anh nhìn cô nói với giọng bình thản, “Nếu đã tự tin như thế, cố gắng đạt thêm mười điểm chắc cũng không có vấn đề gì.”

“Chín mươi điểm ấy ạ?”

“Đúng, chín mươi điểm.” Anh nói, “Cháu vừa thông minh vừa siêng năng chăm chỉ, vậy thi đạt chín mươi điểm cũng đâu phải việc khó.”

Ôn Viễn gần như phát hoảng, cô chỉ làm ra vẻ thông minh thôi mà!

Dường như Ôn Hành Chi lại khá thỏa mãn với biểu cảm của cô, cuối cùng nét cười cũng thoáng xuất hiện trên khuôn mặt anh, thấy cô tỏ vẻ bực bội, anh không nói thêm câu nào mà đóng cửa xe rồi rời đi một cách phóng khoáng.

Ôn Viễn thực sự tức đến phát điên, cô đứng chống nạnh, nhìn theo bóng xe dần dần khuất xa, nói: “Chín mươi điểm thì chín mươi điểm, cháu, cháu sẽ khiến chú tức chết cho coi!”

Biết kẻ lông bông một khi cố gắng thì trông như thế nào không? Nhìn Ôn Viễn là rõ.

Từ tiểu học tới trung học cơ sở rồi tới trung học phổ thông, thành tích học tập của Ôn Viễn luôn nằm ở top giữa lớp. Thỉnh thoảng chăm chỉ hơn một chút, có thể sẽ lọt top hai mươi người đứng đầu, có điều tình trạng ấy chỉ tựa như “Phù dung sớm nở tối tàn”. Ôn Viễn là một người như vậy đấy. Với việc mà mình thực sự yêu thích, cô có thể tập trung trăm phần trăm sức lực, cũng chẳng hề phiền chán hay mỏi mệt, tuy nhiên với việc mà cô không hứng thú, cho dù cô có gắng động viên bản thân tới mấy thì cũng khó mà làm tốt được.

Trong mắt Tô Tiễn, nhân sinh của cô quá lý tưởng và cảm tính, luôn lấy sở thích làm xuất phát điểm, nhiều khi còn hành động theo kiểu “Chưa thấy quan tài chưa rơi lệ” giờ lại bỗng thấy cô chăm chỉ siêng năng nên không khỏi thấy kỳ lạ.

Tiếng chuông báo tan học vang lên, Tô Tiễn nhanh chóng thu dọn sách vở, đi qua bàn Ôn Viễn thì thấy cô vẫn đang miệt mài làm bài tập. Tô Tiễn nhìn quanh một lượt, cúi đầu gõ gõ lên bàn cô, buông một câu “Cổng trường” rồi rời đi trước.

Đây là ám hiệu của bọn họ. Ở trường, vì lúc nào cũng bị cô béo theo dõi, nên chẳng mấy khi Ôn Viễn nói chuyện với Tô Tiễn và Triệu Duy Nhất. Khoảng thời gian duy nhất mà cô được tự do, chính là lúc về nhà sau khi tan học.

Tô Tiễn đeo cặp đứng ở cổng trường, vóc người trên một mét tám cộng thêm khuôn mặt đẹp trai tuấn tú, trông vô cùng nổi bật. Ôn Viễn bước ra khỏi cổng trường, rẽ trái, đi được mấy bước thì cậu ta theo tới, tiện tay đưa cho cô một vật, là một hộp sữa bò vị chuối tiêu, Ôn Viễn cầm nó trong tay mỉm cười ngọt ngào.

“Thấy dạo này cậu học hành chăm chỉ, thưởng cho cậu.”

Nhắc tới chuyện này là Ôn Viễn lại thấy phiền não, cô cắn ống hút, nói: “Tớ có thể hỏi cậu một câu được không?”

“Ừ?”

“Sao lần nào cậu cũng thi đạt điểm cao thế? Bình thường cũng chẳng thấy cậu chăm chỉ học hành, sao thứ hạng suốt ngày bỏ xa tớ và Duy Nhất?”

Tô Tiễn cười cười: “Cậu muốn biết câu trả lời thật ư?”

“Đương nhiên.”

Tô Tiễn khẽ nhíu mày, “Hẳn là do tư chất không giống nhau. Có một số người thông minh bẩm sinh, làm gì cũng chỉ cần bỏ chút sức lực là có thể đạt được kết quả cao, nhưng lại có một số người…”

Cậu ta kéo dài giọng, Ôn Viễn lập tức nhận ra là cậu ta đang trêu chọc mình, thẹn quá hóa giận bèn đá cậu ta một phát.

Tô Tiễn né được một cách dễ dàng, cậu ta nhìn cô cười ha ha. Ánh chiều tà vương nhẹ sau bước chân của hai người, hai bóng dáng mỏng manh thân mật quấn quýt, dần dần đi xa.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chẳng mấy chốc mà tới lễ Giáng sinh, chẳng bao lâu nữa là kỳ thi cuối kỳ bắt đầu, mà thành tích học tập của Ôn Viễn vẫn không có tiến triển lớn. Mỗi lần tới nhà Tô Mạn học phụ đạo, khi bị hỏi về thành tích học tập cô đều tỏ vẻ ngượng ngùng.

Tô Mạn an ủi cô, “Học tập không phải chuyện ngày một ngày hai, mà phải tích lũy dần dần, rồi sẽ có một ngày em thấy được thành quả.”

Ôn Viễn cũng không dám than thở với Tô Mạn nữa, đành tự cố gắng nhiều hơn. Khoảng thời gian này Ôn Hành Chi rất ít khi về thành phố B, gần tới cuối năm, các hạng mục công việc đều đang gấp rút hoàn thành, hơn nữa thị trường châu Âu lại đang hỗn loạn vì một ngân hàng lớn phá sản, gần như cách hai tuần anh lại phải bay sang London một chuyến. Dù vậy cô giáo Phương vẫn gọi điện cho anh đều đặn, hễ Ôn Viễn có động thái mới là anh sẽ được thông báo ngay. Về việc này, Ôn Hành Chi chưa thấy sốt ruột, còn Ôn Viễn lại vô cùng lo lắng.

“Nếu lần này tớ không đạt điểm xuất sắc, liệu chú ấy có gom tội lại rồi phạt một thể không?” Ôn Viễn chống đầu hỏi Triệu Duy Nhất với vẻ ủ rũ.

Mấy ngày gần đây Triệu Duy Nhất cũng hơi phiền muộn, nghe cô nói vậy bèn phì cười: “Đó là chú ruột của cậu cơ mà? Sao cậu phải sợ thế hả?”

“Cậu không hiểu đâu.”

Ôn Viễn cúi đầu hút mấy ngụm sữa, rồi chợt nhớ ra gì đó, híp mắt nhìn Triệu Duy Nhất, “Chẳng phải khi nào học tiết thể dục cậu cũng đi tìm Trần Dao à, sao giờ lại ngồi đây phơi nắng với tớ thế này?”

Triệu Duy Nhất nhíu mày, nghiêng đầu né tránh ánh nhìn chăm chú của cô, không đáp lại.

Càng làm vậy càng thấy có vấn đề, Ôn Viễn bèn kéo đầu cậu ta lại: “Sao thế? Hai người cãi nhau?”

“Tớ nào có ngây thơ như thế?” Triệu Duy Nhất tụt khỏi tay cô, lát sau mới cúi đầu lầm bầm, “Trần Dao muốn thi vào Học viện điện ảnh.”

“Vậy thì có gì không tốt, chị Trần Dao xinh đẹp thế cơ mà.”

“Đâu có dễ dàng như vậy.” Triệu Duy Nhất cốc trán cô, “Thời đại này, người đẹp có cả mớ, cô ấy lại chẳng có điểm nào nổi trội xuất sắc, dựa vào đâu để mà nổi tiếng?”

“Cậu nói thế với chị ấy?” Ôn Viễn lườm cậu ta một cái, “Thảo nào chị ấy không thèm đếm xỉa đến cậu.”

Hai người đều im lặng, tới khi chuông báo hết giờ vang lên, học sinh chen chúc nhau ra khỏi lớp học, Triệu Duy Nhất chợt nói: “Thực ra Trần Dao từng bộc bạch với tớ, nói ước mơ từ nhỏ tới giờ của cô ấy là trở thành một diễn viên nổi tiếng. Từ đó quan điểm về nhân sinh của chúng tớ xuất hiện bất đồng nghiêm trọng.”

Ôn Viễn thấy buồn cười: “Diễn viên thì làm sao?”

Triệu Duy Nhất nhìn cô bằng ánh mắt thâm sâu bí hiểm: “Nên tớ mới nói cậu quá đơn thuần. Đừng thấy mấy người phụ nữ trong giới giải trí - người nào người nấy đều tỏ ra cao sang quý phái, sau lưng còn không biết bị ai bao nuôi, dùng quy tắc ngầm đâu.”

“Đừng nói linh tinh.”

“Cậu vẫn chưa hiểu đúng không?” Triệu Duy Nhất cười đắc chí, “Cũng có người không muốn bị nhuốm bẩn, tuy nhiên cho dù cậu có trong sạch tới mấy, cũng không địch lại vô số kẻ muốn bôi nhọ cậu.”

Ôn Viễn phản bác một cách yếu ớt: “Không phải người giàu nào cũng như vậy.”

Triệu Duy Nhất xì một tiếng, cười nhạo sự ngốc nghếch của cô.

Trong đầu Ôn Viễn bỗng rùng mình. Nếu chú ấy thực sự làm bậy, không nói tới người khác, e là ông nội sẽ đánh gãy chân chú ấy mất!

Có lẽ là do thái độ của Triệu Duy Nhất, Trần Dao đã phớt lờ Triệu Duy Nhất suốt hai tuần nay, Triệu Duy Nhất cũng ngang ngạnh, dỗ dành cô ấy suốt một tuần rồi cũng thôi luôn. Mỗi lần Ôn Viễn và Trần Dao cùng ra khỏi cổng trường, đều không thấy Triệu Duy Nhất đâu nữa.

Chẳng lẽ lần này cậu ta kiên quyết tới cùng? Ôn Viễn đang cảm thấy nghi hoặc thì Triệu Duy Nhất tự tìm đến, có điều không phải tìm Trần Dao, mà tìm cô.

“Sao lại tới nhà tớ vào ngày tuyết lớn thế này, tìm tớ có việc gì thế?”

Ôn Viễn nhận được điện thoại của cậu ta, mặc một cái áo khoác dày bự chạy ra khỏi nhà. Triệu Duy Nhất lái một chiếc xe Jeep của nhà tới đây, thấy chóp mũi cô đỏ bừng vì lạnh thì vội vàng mở cửa xe cho cô vô vào.

“Ôn Viễn, tớ muốn nhờ cậu một việc.”

Ôn Viễn trợn tròn mắt, kéo kéo da mặt cậu ta với vẻ khó tin, “Cậu có phải Triệu Duy Nhất không đấy? Triệu Duy Nhất mà cũng cần tớ giúp sao?”

“Đừng đùa nữa.” Cậu ta bực bội hất tay cô ra, “Mấy hôm nữa Trần Dao phải tới thành phố T dự thi, một mình cô ấy đi tớ không an tâm, cho nên…” Triệu Duy Nhất nhìn cô, ánh mắt hiện vẻ nịnh nọt, “Cậu đi với cô ấy, được không?”

Ôn Viễn nghe xong thì im lặng trong chốc lát, Triệu Duy Nhất tưởng cô không đồng ý, vội vàng bày tỏ tấm lòng: “Tớ sẽ lo hết toàn bộ chi phí chuyến đi!”

Ôn Viễn thấy hơi khó hiểu: “Sao cậu không đi với chị ấy?”

“Vì vừa mới cãi nhau chứ sao” Triệu Duy Nhất khẽ lẩm bẩm, “Cô ấy kiên quyết từ chối, tớ đâu có làm gì được?”

Ôn Viễn trầm ngâm một lúc: “Thế tớ giải thích với người nhà kiểu gì?”

“Việc này thì quá đơn giản, cậu cứ nói cậu đi du lịch với bạn học, chỉ một hai ngày thôi, thế nào?”

Xem ra tên này đã chuẩn bị sẵn kế hoạch cho cô rồi, sao cô từ chối được đây? Ôn Viễn hắt hơi một cái, lườm Triệu Duy Nhất.

Gần đến Tết dương lịch, cả ông nội và cha cô đều trở nên bận rộn. Trước khi về hưu, ông nội cô công tác ở bộ tổng tham mưu, mấy hôm nay bộ tổng tham mưu tổ chức hoạt động mời các cán bộ kỳ cựu về tham gia, ông cụ rảnh rỗi thì cũng tới đó chơi. Còn cha cô lại ra nước ngoài từ mấy hôm trước, giờ trong nhà chỉ có mẹ cô và dì Thành.

Bà Kiều Vũ Phân luôn quản lý Ôn Viễn vô cùng nghiêm ngặt, tuy thế gần đây biểu hiện của cô thực sự tốt, ngày nào về nhà cũng học tới khuya, bà thấy cô nỗ lực như vậy, vừa nghe cô nói muốn đi chơi với bạn học hai ngày, chỉ do dự một thoáng rồi đồng ý.

Trần Dao không ngờ Triệu Duy Nhất lại nhờ Ôn Viễn tới hộ tống mình, vừa nhìn thấy Ôn Viễn ở nhà ga liền ngẩn ra, cuối cùng ôm trán, mỉm cười bất đắc dĩ. “Chị gọi điện thoại cho Duy Nhất, em chờ chút nhé Viễn Viễn…”

Ôn Viễn vội ngăn cô ấy lại, đùa vui: “Không sao, dù gì em cũng chưa tới thành phố T bao giờ, cứ coi như đi du lịch gần đi.”

Lớn thế này nhưng đây cũng là lần đầu tiên Trần Dao đi xa, nên nghe Ôn Viễn nói vậy thì hơi do dự: “Chị cũng không có thời gian để đi chơi với em, nên em phải nghĩ kỹ đó.”

Ôn Viễn giơ tay cam đoan như một học sinh tiểu học: “Em sẽ đi chơi một mình, không làm phiền chị đâu!”

Bộ dạng này của cô khiến Trần Dao bật cười, xoa xoa đầu cô: “Chị đang nghĩ tại sao Triệu Duy Nhất lại nằng nặc đòi mua vé xe hộ chị, hóa ra là nhằm vào em. Được rồi, đi thôi.”

Thành phố B cách thành phố T không xa, ngồi tàu cao tốc nửa giờ là tới. Ôn Viễn và Trần Dao mang hành lý tới khách sạn, liền tới phòng tuyển sinh của Học viện điện ảnh thành phố T để làm thủ tục dự thi. Hôm nay thành phố T có trận tuyết đầu tiên, một hàng người dài ngoằng nối đuôi ngoài Học viện điện ảnh, Ôn Viễn mặc một chiếc áo khoác dày, đeo găng tay da, đội bịt tai, đứng yên tại chỗ mà cũng lạnh tê tái cả người.

Trần Dao mặc ít hơn cô nhiều, vậy mà vẫn nghiêm túc đứng yên, nhìn cô cười: “Hay là em về trước đi? Chị xếp hàng một mình cũng được.”

Ôn Viễn lắc đầu: “Em muốn ở lại đây ngắm trai đẹp! Chị nhìn kìa, đằng kia còn có máy quay của đài truyền hình đấy.”

Việc tuyển sinh hàng năm của Học viện điện ảnh luôn được quan tâm chú ý, vì biết đâu trong số những người học sinh mới này, sẽ có người trở thành ngôi sao. Trần Dao kiễng chân lên, liếc qua một cái, rồi quay đầu lại nhìn Ôn Viễn, hai người mỉm cười nhìn nhau.

Làm thủ tục dự thi xong thì trời đã tối, hai người mua mỗi người một củ khoai nướng để ăn, tản bộ bên ngoài tường vây Học viện giữa trời đông gió tuyết.

“Ôn Viễn, em thấy nơi này thế nào?”

Ôn Viễn nào hiểu được tâm tư của cô ấy, cô liếʍ liếʍ vụn khoai ở khóe miệng, mắt đảo quanh, “Sao lại phải tới tận thành phố T, không phải Học viện điện ảnh thành phố B còn nổi tiếng hơn ư?”

Trần Dao thở dài: “Chị biết trình độ của mình tới đâu, có thể thi đỗ trường này đã là phúc phận lắm rồi. Hơn nữa…” Cô ấy nhìn về phía tường vây, ánh mắt hơi mơ màng, “Có rất nhiều người chị ngưỡng mộ đều xuất thân từ nơi đây, chị hi vọng mình có thể làm được như họ.”

Ôn Viễn không hiểu rõ lắm tư tưởng của Trần Dao, cô lại khá hâm mộ cô ấy, hâm mộ cô ấy có mục tiêu cố gắng. Không như cô, cho dù dạo gần đây cô rất nỗ lực, cũng chỉ vì đạt được yêu cầu của một người mà thôi.

Tâm trạng của hai người không còn hứng khởi như trước nữa, đi dạo vài phút trên con đường ngoài tường vây Học viện điện ảnh một cách không có chủ đích, Ôn Viễn bỗng đề nghị: “Chúng ta lên cây cầu lớn phía trước ngắm cảnh đêm thành phố T đi?”

Câu nói tới quá đột ngột này của Ôn Viễn khiến Trần Dao ngơ ngẩn, còn Ôn Viễn thì đã nhanh chóng ăn hết củ khoai trong tay, kéo cô ta chạy về phía cây cầu lớn rực rỡ đèn đuốc, chạm khắc tinh xảo phía trước. Vừa chạy vừa reo hò, hoa tuyết thổi vào trong miệng, lạnh tới tận tâm can, song hai cô gái vẫn cứ chạy như điên, đèn đường rọi xuống, soi sáng khuôn mặt đầy sức sống của hai người.

Cây cầu này được coi là biểu tượng của thành phố T, là cây cầu lớn dài nhất thành phố T, cho tới khi hai người dừng lại ở chân cầu, Ôn Viễn nhìn Trần Dao nói: “Bây giờ chị đang hối hận vì không để Triệu Duy Nhất đi cùng chị tới đây, đúng không?”

Trần Dao tức giận lườm cô, vừa nói vừa thở hổn hển: “Tự nhiên lại lên cơn thế hả? Làm chị sợ chết khϊếp.”

Ôn Viễn cười khanh khách, Trần Dao nhìn cô bằng ánh mắt bất đắc dĩ, cúi đầu tìm khăn giấy trong túi xách lau mồ hôi, không để mồ hôi làm hỏng lớp trang điểm của mình. Tìm tới tìm lui, chợt ngừng tay, ngẩng đầu nhìn Ôn Viễn với khuôn mặt tái nhợt.

“Sao thế?”

“Ví, ví tiền của chị rơi mất rồi!”

Trần Dao nói lắp ba lắp bắp, chẳng thiết lau mồ hôi, vội vàng đi dọc con đường khi nãy để tìm ví. Ôn Viễn cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lập tức làm theo.

Bây giờ trời đã tối, cho dù có đèn đường, dù vậy vẫn có nơi ánh đèn không rọi tới, Ôn Viễn cầm di động hộ Trần Dao, chiếu sáng bằng chút ánh sáng mỏng manh này.

“Chị Trần Dao, trong ví có thứ gì quý không?”

“Không có nhiều tiền, nhưng điều quan trọng là chị để giấy báo dự thi trong đó!”

“Hả?”

Mặt Ôn Viễn cũng tái đi, cô không dám hỏi thêm nữa, đi theo Trần Dao tìm kiếm từng chỗ từng chỗ, từ cầu lớn về tới cổng Học viện điện ảnh, không bỏ qua chỗ nào, tuy nhiên cuối cùng vẫn không thấy được bóng dáng của ví tiền đâu.

“Làm sao bây giờ? Lần này tiêu chắc rồi, không có giấy báo dự thi thì làm sao mai chị thi được?”

“Giờ đi làm bù còn kịp không?”

“Không kịp!” Trần Dao sốt ruột tới phát khóc, “Phòng tuyển sinh đã đóng cửa tan tầm từ lâu rồi.”

Tới lượt Ôn Viễn luống cuống, không biết nên làm gì cho phải, cô nhìn khắp xung quanh một hồi, đường phố toàn người lạ, điều này khiến cô thấy lạnh cả người. Từng chiếc từng chiếc xe lao vυ"t qua hai người, chốc chốc lại rọi đèn lên họ, Ôn Viễn đứng ven đường với vẻ bất lực, nhìn từng chiếc xe lướt qua mình, cô chợt nảy ra một ý.

“Chị Trần Dao, cho em mượn di động chị để gọi một cuộc điện thoại.”

“Cho ai? Đừng gọi cho Triệu Duy Nhất!”

“Không phải cậu ấy.” Ôn Viễn lắc đầu, cắn môi, “Gọi cho chú em, chú ấy ở thành phố T.”

Khi nhận được điện thoại của Ôn Viễn, Ôn Hành Chi vừa ra khỏi cổng GP, nhận điện xong, sau khi lên xe anh liền bảo tài xế đi tới Học viện điện ảnh.

Mấy hôm nay anh rất bận, gần đây ngân hàng MH với quy mộ lớn ở châu Âu đang có nguy cơ phá sản, khách hàng thi nhau rút tiền, khiến thị trường tư bản vốn đã chao đảo càng thêm hỗn loạn. Là một thành viên trong giới, nếu nói GP không bị việc MH phá sản ảnh hưởng thì là không thể. Nhưng thực ra mà nói, Chủ tịch tập đoàn GP tại Anh lại quan tâm tới một chuyện khác hơn.

Trước đây MH nhận được sự ủy thác từ Ban quản trị của một Công ty bảo hiểm A cỡ lớn trong nước, đảm nhận nghiệp vụ đầu tư ngân sách tài khoản cá nhân ngoài nước, vào thời điểm mà MH đang đứng trước nguy cơ phá sản, Ban quản trị công ty này nhất định sẽ rút vốn đầu tư, ủy thác sang nơi khác. Với bất kỳ ngân hàng nào, đây cũng là một miếng mồi béo bở, tạm thời chưa bàn tới lãi suất, chỉ riêng phí ủy thác hàng năm đã cực kỳ lớn, bởi vậy thông tin MH phá sản vừa rò rỉ, tổng bộ tập đoàn GP lập tức gọi điện tới thành phố T.

Đương nhiên Ôn Hành Chi hiểu rất rõ ý đồ của cuộc điện thoại này, sau khi cúp máy, anh liên hệ ngay với vị Phó trưởng phòng Lưu của Bộ phận đầu tư nước ngoài trong Ban quản trị công ty A hẹn ăn tối, thời gian hẹn là tối hôm nay.

Sau một thoáng trầm ngâm, Ôn Hành Chi hỏi: “Bữa tối hẹn vào lúc mấy giờ?”

Trợ lý Lại đáp: “Bảy giờ rưỡi.”

Ôn Hành Chi cúi đầu xem đồng hồ, bảy giờ kém mười lăm, vẫn còn kịp.

Đúng là giờ tan tầm, thời điểm mà xe cộ đi lại đông đúc nhất, mà Học viện điện ảnh thành phố T lại nằm ở trục đường chính, sau một hồi ùn tắc thì xe mới tới được cổng Học viện.

Ôn Hành Chi thoáng nhìn bóng dáng nhỏ bé đang đứng trong gió lạnh tuyết bay, khoảng cách rất gần song anh vẫn không thấy rõ vẻ mặt của cô, chỉ vì cô đã co người lại, đang cúi đầu di di mũi giày. Đây là điệu bộ quen thuộc của cô khi mắc lỗi, còn chưa bị mắng, đã tỏ ra ngoan ngoãn nhận lỗi trước rồi. Suy nghĩ ngây thơ này của cô khiến Ôn Hành Chi thấy rất buồn cười, anh hơi giãn mày, bước xuống xe.

Ôn Viễn vừa thấy xe tới thì không dám động đậy nữa, cô kéo Trần Dao lại gần, cùng đối mặt với người đàn ông đang thong thả đi về phía mình.

Về người chú này của Ôn Viễn, Trần Dao cũng chỉ nghe Triệu Duy Nhất nhắc tới mỗi khi trêu chọc Ôn Viễn, biết là Ôn Viễn rất sợ anh. Cô cứ nghĩ anh là một người nghiêm nghị khô khan, không ngờ anh lại nho nhã tuấn tú như vậy.

Ánh mắt Ôn Hành Chi dừng trên người Ôn Viễn: “Cháu giỏi lắm, dám đến thành phố T vào ngày tuyết lớn, người trong nhà có biết hay không?”

Ôn Viễn ngẩng đầu nhìn anh, thấy sắc mặt anh không quá âm u, mới lí nhí nói: “Không biết.” Sợ anh tức giận lại vội nói thêm: “Nhưng cháu không đi một mình, còn có chị Trần Dao đi cùng cháu.”

Ôn Hành Chi nghe vậy thì thay đổi sắc mặt, “Nếu không gặp chuyện phiền phức thì cháu cũng không định nói cho chú biết, đúng không?”

Vẫn bị anh bắt bài, cơ mà Ôn Viễn đâu dám khai thật, chỉ nói: “Chú bận rộn mà, cháu sợ làm phiền chú.”

Ôn Hành Chi khẽ nheo mắt, càng cảm thấy cô bé này là người có chủ kiến.

Trần Dao nhìn người đàn ông trước mặt, nói với vẻ áy náy: “Là tại tôi. Viễn Viễn đi cùng tôi tới đây dự thi, tôi lại bất cẩn làm mất ví tiền và giấy báo dự thi, không còn cách nào khác mới phải gọi cho anh.”

Ôn Hành Chi liếc nhìn Trần Dao, cũng chẳng muốn mắng Ôn Viễn nữa, buông một câu “Lên xe” rồi quay người đi trước.

“Thế đồ đạc của chị Trần Dao thì sao ạ?”

“Việc ấy không mượn cháu lo.”

Ôn Viễn đành lén lút lè lưỡi, cùng Trần Dao lên xe.

May là khách sạn đã đặt cách Học viện điện ảnh không xa, khi Ôn Hành Chi tới nơi thì Phó trưởng phòng vẫn đang đi trên đường. Anh nghĩ ngợi một lát, gọi nhân viên phục vụ ở sảnh lớn tầng một, bảo anh ta sắp xếp chỗ ngồi cho Ôn Viễn và Trần Dao.

“Chú phải tiếp khách trên tầng, cứ gọi đồ ăn trước đi.” Dứt lời anh nói với Trần Dao, “Tôi đã nhờ người tới đồn cảnh sát khu vực trình báo rồi, để xem lát nữa có ai nhặt được không. Mà chứng minh thư của cô có còn không?”

Trần Dao mím môi, “Chứng minh thư thì không mất, có điều e rằng bây giờ không kịp làm bù giấy báo dự thi.”

“Còn thì tốt rồi, ngày mai tôi bảo người tới dẫn cô đi, mọi việc cứ để cô ta lo liệu.”

Xử lý chuyện của Trần Dao xong. Ôn Viễn biết giờ sẽ tới phiên mình. Cô ngẩng đầu lên, nhìn anh với vẻ sợ sệt.

Ánh mắt của Ôn Hành Chi dừng trên người Ôn Viễn, tuy nhiên anh lại nói với người phục vụ đang đứng bên cạnh: “Có món gì đặc sắc thì cậu cứ giới thiệu cho hai người này, nhớ phải kết hợp cả món chay món mặn.” Sau vài lần dẫn cô đi ăn cơm, Ôn Hành Chi biết Ôn Viễn cực kỳ thích ăn thịt, nhân lúc cô chưa toét miệng cười, anh bèn liếc nhìn cô với ý cảnh cáo, cuối cùng lại dặn dò người phục vụ: “Tính vào hóa đơn của phòng Hà Đường Uyển trên tầng.”

Người có thể đặt được phòng Hà Đường Uyển đương nhiên không phải người tầm thường, người phục vụ đã quen nhìn mặt đoán khách, đồng ý ngay tắp lự.

Nhìn anh rời đi, Ôn Viễn như trút được gánh nặng.

Cô cầm thực đơn, để lên bàn lật liên tục, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Em muốn ăn thịt!”

Vẻ mặt của cô khiến Trần Dao bật cười, cô ta chống cằm ngẩn người một lúc, lại kìm lòng được mà nói ra: “Có phải đã làm phiền tới chú em không? Chị thấy chú em thực sự rất bận.”

Ôn Viễn bĩu môi nói: “Không sao, dù gì đây cũng chẳng phải lần đầu.”

E là người kia đã quen rồi.

Trần Dao cũng an tâm gật đầu, không biết là do anh hay do không khí ấm, cô ta thấy mặt mình thoáng ửng đỏ.

Nhà hàng nhanh chóng mang món ăn ra, hai người ăn uống thỏa thuê dưới tầng, còn bữa cơm trong phòng Hà Đường Uyển trên tầng lại khiến người ta khó nuốt.

Ôn Hành Chi cũng khá kén ăn, thích những món ăn nhẹ, nên tại những bàn ăn kiểu này, hầu như anh chỉ động đũa mang tính tượng trưng. Huống chi với những bữa cơm có tính chất đặc biệt như vậy, rượu mới là trọng điểm.

Lần này Ôn Hành Chi đích thân ra trận thay mặt cho GP, cũng không dẫn theo nhiều người, chỉ có một trợ lý bên cạnh. Ban quản trị công ty bảo hiểm A của đối tác cũng không đông, trừ Phó trưởng phòng Lưu thì chỉ có hai người phụ trách chính.

Khi cạn chén, Phó trưởng phòng Lưu chầm chậm nói: “Tình hình kinh tế hiện tại không mấy phát triển, trước năm 2008, chúng tôi đầu tư tiền vào thị trường chứng khoán còn có thể thu lãi suất gần mười phần trăm, nhưng bây giờ, thu lại một nửa số ấy là tốt lắm rồi. Cứ tiếp tục như thế, thực sự khó mà trụ nổi.”

Ôn Hành Chi ngẩng đầu: “Anh thấy lãi suất bao nhiêu phần trăm thì phù hợp?”

Ngữ khí bình thản thong dong ấy khiến Phó trưởng phòng Lưu hơi do dự, trước đây ông ta cũng xem như quen biết Ôn Hành Chi, nếu không GP không thể hẹn gặp ông ta một cách nhanh chóng như vậy. Vì một khi thông tin Ban quản trị công ty A của ông muốn tìm một đối tác mới để ủy thác được công bố, sẽ có rất nhiều công ty nhảy vào tranh đoạt mối làm ăn này, nếu ông ta đã nhận lời Ôn Hành Chi, chắc chắn cũng có tính toán riêng của mình.

Ngẫm nghĩ một lát, Phó trưởng phòng Lưu nói: “Theo tôi nghĩ, chỉ có thể cao hơn chứ không thể thấp hơn lúc trước.”

“Vậy thì dễ thôi.” Ôn Hành Chi gõ gõ lên mặt bàn, nói với vẻ ung dung, “Tôi có thể bảo đảm lãi suất tám phần trăm, nhưng tôi muốn phí ủy thác bằng từng này.”

Anh dùng tay vẽ ra một số 1 và một số 4, Phó trưởng phòng Lưu giật mình: “Một phẩy tư phần trăm? Nhưng chúng tôi chưa bao giờ thanh toán phí ủy thác cao như thế.”

Ôn Hành Chi không đáp, muốn ông ta suy nghĩ thêm, cân nhắc cái được cái mất trong chuyện này.

Phó trưởng phòng Lưu suy nghĩ xong, nói: “E là hơi khó, dù là công ty đứng đầu trong giới chúng tôi cũng chưa từng thanh toán phí ủy thác cao như vậy. Có Chính phủ hậu thuẫn, họ yêu cầu chiết khấu cực cao, anh hợp tác với họ một lần là biết.”

“Tôi không làm vụ này với Chính phủ.” Ôn Hành Chi nói, ánh mắt trầm tĩnh tới mức thâm thúy, “Tiền của Chính phủ rất dễ kiếm, tuy nhiên quy định cũng nhiều. Hơn nữa tôi biết tiền của Ban quản trị công ty A mà anh nhắc tới là tiền để họ “hạ cánh an toàn”, không cẩn thận là liên lụy tới cả trăm triệu người. Quá nguy hiểm, với tình hình thị trường châu Âu hiện tại, chúng tôi không thể hành động bừa bãi.” Thấy Phó trưởng phòng Lưu còn hơi do dự, Ôn Hành Chi cũng không thúc giục ông ta, “Anh không cần quyết định ngay, chúng tôi cứ đề sẵn điều kiện ở đó, hi vọng các anh có thể cân nhắc một cách thận trọng.”

Quyết định xong, đôi bên nhìn nhau mỉm cười.

Trò chuyện thêm một lúc, Phó trưởng phòng Lưu đứng lên nhận một cuộc điện thoại, Ôn Hành Chi thầm thở phào nhẹ nhõm, ngồi yên tại chỗ lẳng lặng uống nước ấm, tới khi Phó trưởng phòng Lưu nghe điện thoại xong, cốc nước của anh cũng cạn tới đáy.

Phó trưởng phòng Lưu tươi cười với vẻ mắc cỡ, “Là điện thoại của con trai tôi. Cũng thật có duyên, trường mà nó học ở nước ngoài cũng là trường mà anh từng học. Nó cực kỳ sùng bái anh, nghe nói tối nay tôi hẹn ăn cơm với anh, cho nên muốn tới chào hỏi.”

Ôn Hành Chi nghe ông ta nói thế chỉ mỉm cười hờ hững, nói là có duyên song chỉ e là đã sắp xếp từ trước.

Về con trai của Phó trưởng phòng, anh cũng được nghe kể ít nhiều. Cậy nhà mình có chút tiền, khi đi du học thì không hề biết thân biết phận, suốt ngày chơi bời lêu lổng với một đám con nhà giàu. Sau khi gây ra vô số tai họa, Phó trưởng phòng Lưu mới muốn tìm cho cậu một công việc đàng hoàng. Hiểu rõ ý muốn của đối phương rồi thì cũng dễ dàng giải quyết sự tình.

Ôn Hành Chi cầm chai rượu rót cho Phó trưởng phòng Lưu, lại nghĩ tới hai người đang ăn cơm dưới tầng, anh nghiêng người dặn Lại Dĩ Ninh đưa hai cô bé về trước, cứ tình hình này thì xem ra bữa cơm tối nay không thể kết thúc sớm.

Đương nhiên Trợ lý Lại cũng hiểu rõ điều đó, khom người rời khỏi bàn ăn rồi đi thẳng xuống tầng. Nhìn bóng dáng thướt tha của Lại Dĩ Ninh, Phó trưởng phòng Lưu đã ngà ngà say không khỏi đắm đuối ngóng trông: “Tổng giám đốc Ôn thật có phúc, bản thân không những cực kỳ xuất sắc, mà cấp dưới ai ai cũng giỏi giang xinh đẹp.”

“Quá khen.”

Ôn Hành Chi nói, một nụ cười mỉa mai hiện trên khóe môi anh. Đúng lúc ấy điện thoại anh reo lên, Ôn Hành Chi nghe điện xong, nhìn Phó trưởng phòng Lưu với vẻ điềm tĩnh: “Có chút việc, tôi xuống dưới trước đã.”

“Anh cứ thoải mái cứ thoải mái.”

Sảnh lớn dưới tầng cực kỳ hỗn loạn.

Một gã đàn ông cao lớn đang bị mấy người phục vụ giữ chặt, mặt đỏ lựng, mùi rượu nồng nặc tỏa ra khi hắn ta nói chuyện. Hắn ta vừa gạt người đang giữ mình ra, vừa gào lên với người đứng đối diện: “Tao cho mày biết, ông đây thích mày, mày đừng có phúc mà không biết hưởng. Mày đi hỏi cả cái thành phố T này xem, ông đây muốn ngủ với ai thì ngủ, không đứa nào dám cự tuyệt!”

Vừa nói xong liền bị một cốc nước lạnh giội vào người, Lại Dĩ Ninh cầm chặt cốc thủy tinh, mỉm cười lạnh lẽo với tên đàn ông say rượu gây rối này, “Để anh tỉnh táo hơn, cho anh biết ai có thể động vào, ai không thể trêu chọc.”

Dứt lời Lại Dĩ Ninh không để ý tới hắn ta nữa, quay đầu nhìn Ôn Viễn và Trần Dao.

Hai người đều đang hoảng hốt, cũng không có gì lạ, vốn đang ăn cơm bình thường bỗng nhiên bị một gã đàn ông say rượu lôi ra khỏi chỗ ngồi rồi sàm sỡ. Đều là những cô nhóc mới mười bảy mười tám tuổi, nào từng gặp phải chuyện thế này, trong đôi mắt to của Trần Dao chứa đầy vẻ sợ sệt: “Ôn, Ôn Viễn, chúng ta về thôi…”

Còn Ôn Viễn dường như vẫn chưa kịp hoàn hồn, cô ôm mặt đứng như trời trồng nhìn gã đàn ông đang nhe răng múa vuốt đứng kia, cho tới khi có một đôi tay kéo bàn tay đang ôm mặt của cô ra, cô mới tỉnh táo lại, hoảng hồn nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước mặt mình.

“Chú ơi…”

Cô vừa mở miệng, giọng nói bất giác run rẩy, Ôn Hành Chi không đáp, nâng khuôn mặt cô lên, nhìn thấy nơi đó đang sưng tấy.

“Có chuyện gì thế?”

Giọng anh lạc đi, sắc mặt cũng trở nên u ám, Ôn Viễn nhìn anh thực sự không dám mở miệng nói chuyện, còn Trần Dao thì bình tĩnh hơn một chút, chỉ vào gã đàn ông say rượu, nói: “Chính là hắn, là hắn đã tát Ôn Viễn một cái.”

Bây giờ Ôn Hành Chi mới nhìn thẳng vào gã đàn ông nọ, chỉ một thoáng, sự tức giận trong mắt anh biến thành sự mỉa mai và chế nhạo. Anh ngẩng đầu nhìn Phó trưởng phòng Lưu đang vội vã xuống tầng, không lên tiếng, chỉ thấy Phó trưởng phòng Lưu lao tới chỗ gã đàn ông kia đưa tay tát cho hắn ta một cái: “Mày, mày dám gây sự ở đây à? Mày có biết tối nay tới đây để làm gì không hả?”

Nói là tát một cái nhưng thật ra không hề đau, ông ta làm vậy chỉ để Ôn Hành Chi khỏi bắt bẻ thôi. Ôn Hành Chi thực sự không ngờ tối nay lại xảy ra chuyện như vậy, nhìn hai cha con trước mặt, ánh mắt anh lộ rõ sự mỉa mai. Phó trưởng phòng Lưu lập tức rút tay lại, cúi người nhận lỗi với Ôn Hành Chi: “Anh xem, anh xem, thật ngại quá, thằng con đốn mạt này, tôi thực sự…”

Ôn Hành Chi cười nhạt, hít sâu một hơi mới kìm nén được sự giận dữ trong giọng nói, “Xem ra cậu ấy đã uống quá chén rồi, e là chuyện tối nay không thể bàn bạc xong xuôi được. Vậy cũng tốt, mặt cháu gái tôi đang sưng tấy lên, tôi đưa cháu về trước đã.”

Nói thế là để giữ thể diện cho ông ta, đương nhiên Phó trưởng phòng Lưu cũng hiểu, nhìn họ rời đi, ông ta quay người lại tát cho con trai thêm một cái, “Mày thấy không, mày lại gây họa rồi!”

Chuyện trong khách sạn gây xáo động không nhỏ, tài xế đã lái xe tới đợi từ lâu, Ôn Hành Chi bước nhanh về phía cửa xe, rồi quay lại dặn Lại Dĩ Ninh vài câu, sau đó ngồi lên xe. Ôn Viễn vẫn ngẩn ngơ đứng tại chỗ, tới khi Lại Dĩ Ninh mở cửa ghế sau cho cô, cô mới hoàn hồn chậm chạp lên xe.

Qua hơn hai tiếng đồng hồ, tuyết lại rơi dày hơn một chút, xe cộ trên trục đường chính rất đông, tài xế đành giảm tốc độ, vượt qua tuyết đọng để chạy về phía trước.

Ôn Viễn ngồi ở hàng ghế sau, từ góc nhìn của cô chỉ thấy được nửa khuôn mặt của anh. Dường như cơn giận của anh đã hơi nguôi ngoai, hơi thở cũng đều đặn nhẹ nhàng hơn, nhớ lại thái độ của anh khi nãy, Ôn Viễn vẫn rất sợ. Cô dời ánh mắt đi nơi khác, mở to mắt nhìn ra ngoài ô kính, cho đến khi Trần Dao khe khẽ đẩy cánh tay cô.

“Ôn Viễn, hình như đây không phải đường về khách sạn.”

Trần Dao thì thầm bên tai cô, nhìn ánh đèn lấp lóe ven đường, Ôn Viễn mới nhận ra tài xế đã lái xe đi càng ngày càng xa. Cô và Trần Dao nhìn nhau một thoáng, lại hơi do dự nhìn về phía Ôn Hành Chi, nhỏ giọng nhắc anh: “Chú ơi, có phải mình đi nhầm đường rồi không? Khách sạn không ở đây.”

“Tối nay không ở khách sạn nữa.”

“Nhưng ngày mai chị Trần Dao thi rồi, không thể đi xa quá được.”

“Mặt sưng lên thế kia thì làm sao ở khách sạn được?” Ôn Hành Chi khẽ nghiêng đầu nói với giọng không mấy vui vẻ, thấy cô lập tức cúi đầu, anh mới nhẹ giọng nói, “Tối nay tới nhà chú trước đã, ngày mai chú sẽ đích thân đưa chị Trần Dao của cháu đi thi, cháu không phải lo.”

Trần Dao nghe anh nói vậy cũng khuyên Ôn Viễn: “Không sao đâu Viễn Viễn, cứ xem mặt em thế nào trước đã, sưng hết lên rồi kìa.”

Ôn Viễn cúi đầu ủ rũ vâng, lát sau mới lẩm bẩm: “Cháu cũng không cố ý.”

Dù sao tính cách vẫn còn trẻ con, bị người lớn mắng thì kiểu gì cũng phải tìm cách đối đáp lại. Ôn Hành Chi nghe vậy, thấy dáng vẻ tủi thân tới mức mũi cũng nhăn tít của cô thì hàng mày giãn ra.

Nhà của Ôn Hành Chi khá xa nội thành, xe lái tới đây thì chạy chậm dần. Ôn Viễn nhìn qua cửa kính xe, thấy một tòa nhà xa hoa giữa những tòa cao ốc lớn khác, tòa nhà này trông cực kỳ nổi bật. Từ nhỏ Ôn Viễn đã không có ý thức về tiền tài, nhưng hiện tại vừa thấy nơi này, khi nhìn anh, cô tự động gắn thêm cho anh cái mác: Nhà tư bản.

Chắc là do bị cô nhìn chòng chọc hồi lâu, Ôn Hành Chi liếc cô một cái, anh thấy đôi mắt cô sáng long lanh, môi thoáng hiện ý cười, đến nỗi mắt cũng cong cong như vầng trăng non, nếu bỏ qua nửa bên má đang sưng tấy thì cả khuôn mặt cô đúng là tràn đẩy sức sống.

Ôn Hành Chi dẫn Ôn Viễn và Trần Dao vào tòa nhà, căn hộ ở tầng thứ mười hai này đã được mua từ lâu, cũng là nơi anh về ở nhiều nhất. Ôn Viễn đứng trước cửa, một luồng không khí ấm áp phả vào người cô, khiến cô không kìm lòng được mà hắt hơi một cái, người run lên trong thoáng chốc.

Ôn Hành Chi lấy ra hai đôi dép, đưa cho cô và Trần Dao: “Căn hộ này có một chiếc giường lớn, tối nay cả hai nghỉ ở đây. Thành phố T lớn như thế, hai cô gái ở khách sạn cũng không an toàn, mấy hôm tới cứ ở đây đi.”

Trần Dao nghe anh nói vậy thì lập tức nói lời cảm tạ, còn Ôn Viễn lại mất hứng, ở lại nơi này tức là sẽ bị anh quản thúc.

Dường như Ôn Hành Chi cũng nhận ra sự bất mãn của cô, anh bình thản nhíu mày: “Ôn Viễn, cháu đi theo chú.” Anh dẫn cô tới phòng ăn, chỉ vào ghế ý bảo cô ngồi xuống rồi bật đèn phòng, “Ngẩng đầu lên.”

Ôn Viễn đang ngẩn người, nghe anh nói thế thì bất giác ngẩng đầu, Ôn Hành Chi hơi cúi người nhìn thẳng vào cô, đôi mắt đen như mực sáng lấp lánh. Ôn Viễn thoáng sửng sốt, sau đó anh đã nâng cằm cô lên, đưa phía má sưng đỏ của cô về phía ánh đèn trên cao.

Ôn Viễn kêu lên một tiếng vì đau, tiếp theo cô liền nghe thấy anh hỏi: “Đau lắm à?”

Liếc qua hàng mày hơi nhíu lại của anh, Ôn Viễn vội lắc đầu: “Không đau, không đau…Á!”

Anh lại còn lấy tay bóp mặt cô! Ôn Viễn lập tức kêu thất thanh, cô đập vào tay anh theo bản năng tự vệ, mắt rưng rưng nhìn anh. Không biết có phải cô gặp ảo giác hay không, dường như cô thấy nét cười thoáng hiện trên khóe môi anh, còn chưa kịp nhìn kỹ thì anh đã đứng thẳng dậy đi tới phòng bếp.

Ôn Hành Chi lấy ra một chiếc khăn, ngâm vào nước lạnh rồi đưa cho Ôn Viễn. Ôn Viễn cẩn thận áp nó lên mặt, hơi lạnh khiến cô rung mình, suýt ném khăn đi.

May là đúng lúc ấy có một bàn tay áp lên khuôn mặt cô, Ôn Viễn lại rùng mình trong giây lát rồi ngẩng đầu nhìn anh, sự thân cận này vượt khỏi dự liệu của Ôn Viễn, mặt cô lập tức ửng đỏ, bối rối tới mức không biết nên làm gì cho phải.

Ôn Hành Chi cũng biết cô đang khó chịu, sau khi cô đã quen dần, anh bèn thả tay: “Chườm lạnh trước đã, nếu vẫn không đỡ thì thoa thêm thuốc.”

Ôn Viễn thưa vâng, tới khi anh rời đi, cô mới thầm thở phào nhẹ nhõm.

Lại Dĩ Ninh chuyển toàn bộ hành lý của cô và Trần Dao tới nơi này, vì ngày mai phải dự thi nên Trần Dao tắm rửa xong là đi ngủ ngay. Còn Ôn Viễn lại không tài nào ngủ nổi, cô thay một bộ đồ ngủ thoải mái, ngồi trên ghế sofa ở phòng khách rồi tiếp tục giày vò khuôn mặt mình.

Con trai của Trưởng phòng Lưu đúng là quá kém cỏi, cha anh ta vất vả mãi mới sắp xếp được một buổi gặp mặt như thế, vậy mà anh ta lại uống say rồi mới vác mặt tới, vốn đã khiến người ta bực mình, lại còn không biết thân biết phận. Tuy anh ta đã say khướt khườn khượt, sức lực chẳng bằng ai nhưng da dẻ con gái vốn dĩ mong manh, tát một cái cũng đủ khiến Ôn Viễn ăn mệt.

Ôn Viễn cẩn thận thoa thuốc lên má, lúc này Ôn Hành Chi đang ngồi trên ghế sofa đối diện, chăm chú nhìn vào màn hình laptop trước mặt. Anh đã thay quần áo ở nhà, khiến một người trước giờ chỉ thấy anh mặc âu phục như Ôn Viễn không khỏi vụиɠ ŧяộʍ ngắm nghía một lúc. Cô chợt nhận ra, cho dù anh mặc thứ gì trên người thì trông vẫn chỉn chu nghiêm nghị, thật vô vị.

“Chú ơi, tối nay đã đắc tội với người nọ, liệu có xảy ra vấn đề gì không?”

“Sao thế?”

“Cháu thấy chị Trần Dao hơi lo lắng.”

“Cháu chơi thân với Trần Dao?”

Ôn Viễn nhìn anh, ấp úng nói: “Không thân lắm, chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Bấy giờ Ôn Hành Chi mới ngẩng đầu lên liếc nhìn cô một thoáng, chiếc áo ngủ của cô khá rộng, rụt cổ lại thì có thể che hết nửa khuôn mặt. Chiếc mũi be bé xinh xinh, những lúc cô bối rối thì nó thường nhăn tít lại. Tổng thể khuôn mặt khá xinh xắn, khuyết điểm duy nhất chính là hơi ngốc nghếch.

“Một người bạn bình thường cũng đáng để cháu theo tới tận thành phố T vào ngày tuyết lớn?” Ôn Hành Chi dời mắt đi, nói với giọng nghiêm khắc, “Nếu hôm nay chú không ở đây, gặp chuyện như thế thì cháu định tìm ai?”

Ôn Viễn ôm mặt, thấy hơi tủi thân, thế nhưng dù sao cô cũng là người sai, cho nên đành ngoan ngoãn nghe anh dạy bảo.

“Lần sau không được liều lĩnh như vậy nữa.” Thấy cô đã hiểu tính nghiêm trọng của vấn đề, Ôn Hành Chi dịu giọng, vừa nhìn màn hình laptop vừa ung dung nói: “Nếu không, ở cái nhà này, có thể dạy dỗ cháu cũng chỉ còn ông nội thôi, nhớ chưa?”

“Nhớ rồi ạ.”

Ôn Viễn ủ rũ thưa.

Tuyết lớn rơi ở thành phố T suốt một đêm, sáng hôm sau đã phủ trắng cả thành phố.

Vì có buổi họp đột xuất nên Ôn Hành Chi để Lại Dĩ Ninh đưa Trần Dao tới Học viện điện ảnh, Ôn Viễn đi cùng Trần Dao tới địa điểm thi. Không biết là do mất ngủ, hay vì hồi hộp trước giờ thi mà khuôn mặt Trần Dao hơi nhợt nhạt, xem ra tinh thần không được tốt lắm. Khi xe chạy tới Học viện điện ảnh thì đã thấy một đoàn người dài dằng dặc trước cổng trường.

“Viễn Viễn, chị cùng Trần Dao đi làm thủ tục dự thi. Trời lạnh em đừng theo ra, cứ ngồi trên xe chờ nhé.” Lại Dĩ Ninh khom người dặn dò cô.

Ôn Viễn chớp chớp mắt lui người vào trong xe, nhìn qua cửa kính xe cô thấy Lại Dĩ Ninh dẫn Trần Dao đi thẳng vào một cửa nhỏ ở gần cổng chính, mấy phút sau, khi cổng chính Học viện mở ra, thí sinh chen vào như ong vỡ tổ thì Lại Dĩ Ninh đã thong dong đi ngược dòng người, bước về phía cô.

Ôn Viễn cực kỳ hâm mộ phong thái của chị ta, cũng khâm phục Ôn Hành Chi, có thể khiến một người như vậy trở thành trợ lý của anh, chứng tỏ rằng anh còn xuất chúng hơn chị ta nhiều, đúng không?

“Xem ra cuộc thi sẽ không kết thúc sớm, chúng ta đi nơi khác trước đã.” Lại Dĩ Ninh khởi động xe, niềm nở nhìn Ôn Viễn, “Muốn đi đâu chơi?”

Ôn Viễn hiếm khi thấy Lại Dĩ Ninh thoải mái gần gũi như vậy, trước đây mỗi lần gặp chị ta, vị nữ trợ lý số một này của Ôn Hành Chi luôn mỉm cười đầy công thức hóa, cả người tỏa ra khí thế mạnh mẽ đanh thép, khiến Ôn Viễn không dám tới gần.

Ôn Viễn suy nghĩ một thoáng: “Cứ theo ý chị thôi ạ, em không biết nhiều về thành phố T.”

Lại Dĩ Ninh cân nhắc trong giây lát, còn chưa đưa ra quyết định thì chuông điện thoại của chị ta vang lên. Lại Dĩ Ninh nhanh chóng nghe điện, sau khi ngắt máy chị ta mỉm cười với Ôn Viễn, nói với vẻ bất đắc dĩ: “Chắc là không đi chơi được rồi, sếp bảo chị dẫn em về.”

Ôn Viễn ngạc nhiên: “Về đâu ạ?”

Đương nhiên là về tòa nhà của chi nhánh GP ở trung tâm thành phố T, Ôn Viễn ủ rũ đi theo Lại Dĩ Ninh vào tòa nhà, người ngợm bơ phờ. Lại Dĩ Ninh nhịn cười nhìn cô, bước vào thang máy ấn nút lên trên.

Trong thang máy chỉ có cô và Lại Dĩ Ninh, Ôn Viễn im lặng một chốc rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy chú của em có nói là tới đây để làm gì không?”

“Không nói.”

“…” Ôn Viễn lặng một lát lại hỏi tiếp, “Không phải thời gian này chú ấy đang rất bận ư? Sao có thời gian rảnh mà gặp em?”

“Ừm, chị cũng không biết nữa.”

Hôm nay Ôn Hành Chi thực sự khá bận, dù tối qua xích mích với Phó trưởng phòng Lưu, song việc đàm phán với Ban quản trị công ty A về dự án nọ lại rất suôn sẻ. Tiến triển như vậy nằm ngoài dự đoán của họ, tuy nhiên Ôn Hành Chi đã nhanh chóng triệu tập mọi người, tiến hành họp sớm, tranh thủ nắm lấy hợp đồng ủy thác này. Khi Ôn Viễn đến thì anh vừa kết thúc cuộc họp qua video, cuộc họp kéo dài suốt hai tiếng đồng hồ khiến hàng mày anh nhíu chặt tự bao giờ, thấy Ôn Viễn thì mới giãn ra.

“Xong rồi?”

“Vâng, đã báo với chủ nhiệm Trần phụ trách tuyển sinh, làm ngay một tờ giấy báo dự thi khác.”

Ôn Hành Chi gật đầu, quay ra nhìn Ôn Viễn. Nhiệt độ trong cả tòa nhà khá dễ chịu, ấm áp tới mức Ôn Viễn phải cở mũ ra, một vài sợi tóc bướng bỉnh vểnh lên. Sau khi chườm đá lạnh cả tối hôm qua, gương mặt sưng đỏ của cô đã dịu đi nhiều, nhưng vì da cô quá trắng nên vết sưng trông vẫn khá rõ ràng.

Ôn Hành Chi dời mắt đi, nói với Lại Dĩ Ninh: “Có phải hôm nay Chủ nhiệm Lý của khoa Quản lý Đại học B định tới đây không?”

“Vâng, để liên hệ về vấn đề thực tập.”

“Vậy để trống cho tôi một tiếng đồng hồ, tôi muốn gặp ông ấy.”

Việc này vốn không nằm trong lịch trình, nhưng nếu sếp đã lên tiếng đương nhiên một trợ lý như chị ta không thể can thiệp. Lại Dĩ Ninh mỉm cười: “Vâng, Ôn tiên sinh.”

Ôn Viễn ngồi trên sofa trong phòng làm việc của Ôn Hành Chi, nhân lúc anh nói về lịch trình với Lại Dĩ Ninh cô ngán ngẩm quan sát phòng làm việc của anh một lượt. Nơi này không khác gì căn nhà ở vùng ngoại ô thành phố T, đâu đâu cũng toát lên vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, giống y như con người anh.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, Ôn Viễn chợt thấy hoảng hốt. Cô hiểu anh như thế từ bao giờ? Nghĩ vậy, cô ngẩng đầu đánh giá anh từ đầu tới chân, đúng lúc ấy thì bị anh bắt được, vội vàng cúi đầu dời mắt đi nơi khác.

Đương nhiên Ôn Hành Chi cũng nhận ra hành vi lén lút của cô, anh cúi đầu, vừa đọc bản thảo hợp đồng vừa nói: “Dạo này học hành sao rồi?”

Vừa nghe anh nói vậy, bốn chữ lớn chợt xuất hiện trong đầu cô: “Hoạch tội một lượt”. Tuy nhiên dù có ra sao chăng nữa, cô cũng không dám phớt lờ câu hỏi của anh, thế là Ôn Viễn gãi đầu theo thói quen, lí nhí nói: “Tàm tạm ạ.”

Cô vừa nói xong thì anh đã ngẩng đầu liếc cô một thoáng, khiến Ôn Viễn giật mình hoảng hốt. Để tỏ ra mình không hề chột dạ, cô cố gắng mở to mắt nhìn anh, giống như đang trợn mắt với anh vậy.

Nhìn nhau mười mấy giây, Ôn Hành Chi ung dung khép tập tài liệu: “Lát nữa cùng chú đi gặp một người.”

“Gặp ai ạ?”

“Cháu gặp thì biết.”

Ôn Hành Chi không muốn nói nhiều, Ôn Viễn lại như chợt hiểu ra, nói: “Không lẽ chú lại tìm thêm cho cháu một thầy giáo phụ đạo?”

Cô biết ngay mà, anh hỏi cô câu kia chỉ để cho có mà thôi, tình hình học tập của cô chắc chắn anh nắm rõ như lòng bàn tay, Ôn Viễn lại thấy rất tủi thân, quãng thời gian này cô thực sự vô cùng chăm chỉ, hai chữ “tàm tạm” kia – cô vẫn xứng đáng cơ mà.

Ôn Hành Chi liếc nhìn cô, thầm buồn cười, “Đúng là ‘Nói một hiểu mười’.” Anh đứng lên, rót cho cô một cốc nước ấm vừa thong dong nói: “Giờ chúng ta không đi gặp thầy giáo nào hết, mà gặp một vị lãnh đạo của khoa Quản lý thuộc Đại học B. Chú dẫn cháu đi gặp ông ấy, gặp gỡ làm quen.”

“Có gì hay đâu mà làm quen.” Ôn Viễn lẩm bẩm, nhận lấy cốc nước rồi bất chợt hiểu ra điều gì đó, cô bật dậy khỏi sofa, phản ứng mãnh liệt này khiến Ôn Hành Chi cũng hơi bất ngờ, anh bắt lấy cổ tay cô tránh để nước ấm làm cô bị bỏng.

“Sao phải vội thế làm gì? Lau tay đi đã.”

Ôn Viễn không quan tâm đến anh, chỉ hỏi: “Tại sao lại dẫn cháu đi gặp lãnh đạo của Đại học B?”

Vừa hỏi xong câu ấy, cô chợt hiểu ra nguyên do.

Cái kết quả học tập không cao không thấp của Ôn Viễn chính là điều mà mẹ cô lo lắng nhất. Theo suy nghĩ của bà, con gái ở bên mình là tốt nhất, tới nơi đâu học cũng có thể bị bắt cóc bất cứ lúc nào. Mà thành phố B lại có rất nhiều trường Đại học, song với kết quả học tập của Ôn Viễn, trèo cao không được, xuống thấp lại chẳng ưng.

Bí bách quá, bà Kiều Vũ Phân mới nghĩ đến Ôn Hành Chi.

Thứ nhất là vì thân phận của Ôn Hành Chi, anh không phải người trong giới quan chức như ông nội và Ôn Hành Lễ - nợ ân tình không dễ hoàn trả. Thật ra mà nói, anh là một thương nhân tiêu chuẩn, giao thiệp cũng rộng, cho dù có nhận sự giúp đỡ của người khác thì sau này cũng còn rất nhiều cơ hội để báo đáp. Thứ hai là vì thái độ của người trong nhà, ông nội và Ôn Hành Lễ cực kỳ nghiêm khắc trong chuyện giáo dục Ôn Viễn, nếu để hai người biết kết quả học tập của Ôn Viễn đã kém tới mức phải để gia đình thu xếp, e rằng cô nhóc này sẽ phải chịu khổ.

Ôn Viễn hiểu nỗi khổ tâm của mẹ, cô do dự một chốc rồi đưa tay giữ lấy tay áo anh: “Cháu không muốn thi vào Đại học B…”

Nhìn như đang làm nũng, tuy nhiên vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.

Ôn Hành Chi cầm cổ tay cô, lau khô nước rồi lẳng lặng buông ra: “Tại sao?”

Đại học B, ngôi trường mà biết bao người muốn vào cũng không được. Hiện giờ có một cơ hội đặt ngay trước mắt cô, cô lại từ chối?

Ôn Viễn biết trong mắt nhiều người, suy nghĩ này của cô thật ngu xuẩn, tuy nhiên dù thế trong tâm tưởng của cô vẫn có một sự thôi thúc mãnh liệt, đó là cô không muốn học đại học ở thành phố B, nếu lần này cô thỏa hiệp, sau này cô cũng không rời đi được nữa.

Cô không thể để người nhà biết ý định này, ngẫm nghĩ một chốc, cô nói: “Chú ơi, cháu biết cháu học không giỏi, có điều dạo gần đây cháu đã bắt đầu cố gắng rồi! Thành hay bại để chính cháu trải nghiệm, được không chú?”

Cô mở to mắt nhìn anh, dù là làm bộ hay thực lòng thì trông cũng cực kỳ chân thành. Ôn Hành Chi đối mặt với cô ấy mấy giây, đôi mắt sâu thăm thẳm ẩn giấu những ưu tư mà Ôn Viễn không thể hiểu nổi, “Đây chính là câu trả lời của cháu?”

Ôn Viễn vội gật đầu.

Ôn Hành Chi nhìn cô khẽ nhướng mày, quay người trở lại bàn làm việc. Ôn Viễn không biết anh định làm gì, đành nắm chặt bàn tay nói với theo: “Chú ơi, cháu nói thật đấy! Bây giờ cháu học hành rất chăm chỉ. Nếu chú không tin thì có thể hỏi cô Phương, cháu còn thi đạt tiêu chuẩn trong bài kiểm tra Tiếng Anh…”

Còn không biết ngượng mà nhắc tới môn Tiếng Anh? Cuối cùng thì Ôn Hành Chi cũng không nghe nổi nữa, ngắt lời cô: “Được rồi.” Anh thấy hành động che miệng trong vô thức của cô, cả nhúm tóc vểnh lên trên quả đầu nấm đầy hài hước của cô, hàng mày anh thả lỏng, nét cười thoáng hiện lên trên khuôn mặt, “Nếu chú cho cháu biết, đây là cơ hội duy nhất để bước vào Đại học B, cháu còn quyết định như vậy không?”

Ôn Viễn trả lời mà không hề do dự: “Cháu vẫn quyết định như vậy.”

“Chú biết rồi.” Ôn Hành Chi đáp, giọng nói đượm sự dịu dàng mà chính anh cũng không nhận ra, “Vào nhà vệ sinh chỉnh lại đầu tóc đi.”

Chủ đề cuộc trò chuyện thay đổi quá đột ngột, song Ôn Viễn vẫn hiểu anh không định ép buộc cô, bèn thở phào nhẹ nhõm bước vào nhà vệ sinh. Ôn Hành Chi đứng yên, nhìn theo bóng lưng của cô rồi chợt nở nụ cười.

Ôn Viễn – Cô bé nhỏ tuổi nhất của nhà họ Ôn này, đúng là khá thú vị.

Thêm Bình Luận