Khi Cố Thanh Thời tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, Dư Tiểu Noãn đang trong bếp chuẩn bị bữa sáng, hai chén cháo Bát Bảo, hai quả trứng luộc kèm thêm một l*иg bánh bao hấp và một đĩa dưa muối.
Dư Tiểu Noãn bày bát đũa, thấy anh đi tới liền cười nói: "Anh rửa tay rồi ra ăn sáng."
Cảnh tượng này đã là mơ ước tha thiết từ lâu của anh, hiện giờ hóa thành sự thật hiện trước mặt, cảm giác này giống như người lạc trong cõi mộng.
Hai người ăn ý không nhắc đến chuyện tối hôm qua.
Cố Thanh Thời rửa mặt rồi ngồi vào bàn, nhìn thấy quả trứng luộc và bát cháo trước mặt, ngẩng đầu hỏi cô: "Những món này là em làm?"
Dư Tiểu Noãn gật đầu: "Đúng vậy, nhà anh cái gì cũng không có, em chỉ có thể đun nước luộc trứng nấu cháo, còn bánh bao và dưa muối thì mua bên ngoài." Tuy rằng không đề cập chuyện tối qua, nhưng Dư Tiểu Noãn cũng có chút xấu hổ.
Dù sao cũng là chyện anh uống say, hiện giờ có nhớ hay không cô cũng không rõ.
Điện thoại cô bỗng reo lên.
Dư Tiểu Noãn cúi đầu nhìn thấy là Trần Tinh, nhất thời luống cuống, cô cũng thật là ở ngoài cả ngày thế nhưng không nói một tiếng cho cô ấy.
"À... để em nhận điện thoại." Cô miễn cưỡng mỉm cười, cầm di động ra ban công.
"Alo, Tiểu Tinh, tớ.... "
"Dư Tiểu Noãn, cậu sao thế, cả đêm không về ký túc xá tớ chưa nói, cũng không gọi báo tớ một tiếng? Hôm qua tớ gọi cậu rất nhiều nhưng đều tắt máy, đây là chuyện gì hả? Cậu tốt nhất một lời nói rõ ràng, có phải hay không chạy đi tìm người bạn học kia? Nói."
Dư Tiểu Noãn vội làm lành: "Không phải.... chuyện là tối qua Cố Thanh Thời uống say, tớ sợ anh ấy có chuyện nên tớ đưa anh ấy về. Sau đó thì.... "
"Tốt, cậu không cần nói nữa, cái gì tớ cũng biết. Tối qua anh ấy uống rượu, cho nên thuận lý thành chương xảy ra rất nhiều chuyện đi? Sau đó cậu ở đó cả đêm? Hơn nữa hiện tại cậu vẫn còn ở cùng anh ta? Hihi.. Được rồi, cậu cứ chơi từ từ, tớ không quấy rầy thế giới riêng tư của hai người."
"Khoan đã, chuyện không giống như cậu nghĩ... Alo? Alo?" Dư Tiểu Noãn rêи ɾỉ với chiếc điện thoại, âm thầm đau khổ, cô gái nhỏ này đã hiểu lầm thật rồi!
Tắt máy, cô đứng ngoài ban công hít thở không khí, cảm thấy thoải mái hơn mới trở vào nhà.
Cố Thanh Thời một tay ăn cháo, tay còn lại thì đang lướt đi động, thấy cô vào nhưng cũng không ngẩng đầu: "Bạn cùng phòng gọi em à?"
"Dạ." Dư Tiểu Noãn không thấy quá để bụng nói: "Cả đêm em không về, nên cô ấy có chút lo lắng."
Cố Thanh Thời đưa bánh bao cho cô: "Em nhanh ăn đi."
"Cảm ơn." Dư Tiểu Noãn nhận bánh, cắn một miếng nhỏ, tiếp tục ăn cháo.
Ăn xong, Dư Tiểu Noãn nhanh tay thu dọn bát đĩa, Cố Thanh Thời đứng lên bắt lấy tay cô: "Để anh làm cho."
Dư Tiểu Noãn nhìn cái nắm tay kia của anh, ngơ ngẩn quên cả giãy dụa, cũng không có phản ứng gì dư thừa.
Mà Cố Thanh Thời, sắc mặt dịu dàng nhìn cô.
Thời gian dường như vì khoảnh khắc này mà dừng lại.
Dư Tiểu Noãn khôi phục tinh thần, bối rối rút tay về, không ngờ lại bị anh nắm lại. Cô vốn đứng bên cạnh anh, do anh hơi dùng sức nên theo quán tính cả người cô ngã vào lòng anh.
Cái mũi chạm vào l*иg ngực rắn chắt, đau đến nỗi chảy nước mắt, nhịn không được nhỏ giọng kêu lên.
Lòng của cô sớm đã rối loạn, đôi mắt mở to không dám nhìn tư thế của cô lúc này.
Anh ôm cô, anh đúng là chủ động ôm cô!
Khác hơn chính là hôm nay anh không uống rượu.
Ý tứ của anh là gì, anh chắc là nhớ những gì bản thân nói hôm qua? Cô còn chưa có đồng ý đâu?
Du Tiểu Noãn từng mơ một ngày khi gặp lại anh, thậm chí có thể ở bên cạnh anh. Nếu thành thật thì chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích, còn khó tin hơn cả tiểu thuyết cô từng đọc.
Trước kia Dư Tiểu Noãn đã từng yêu đương, nhưng cũng đã thất bại chia tay. Cố Thanh Thời cũng đã chia tay bạn gái thời đại học, hai người lại có duyên gặp lại ở thành phố S. Nói ngẫu nhiên không bằng trùng hợp, hai người bọn họ thực sự là ngẫu nhiên gặp lại.
Miên man suy nghĩ, càng ngày càng không khống chế nổi dòng suy tư, cô nhanh chóng bay vượt lên để có thể tóm chúng trở về.
Dựa theo cốt truyện, nữ chính dù muốn hay không thì cũng nên từ chối một chút, không nên hạ giá bản thân nhanh như vậy.
Nhưng cô lại tham lam cái ôm này của anh. Không có mùi rượu, ấm áp lưu luyến, làm cho người khác vô lực mà dựa dẫm, cô thậm chí chỉ muốn đứng đây ôm anh mãi như vậy.
Cô biết nếu anh không trêu chọc cô hẳn cô không kháng cự nổi. Thời trung học là vậy, dù đã qua tuổi yêu đương cuồng nhiệt nhưng cô vẫn là kẻ si tình chân chính.
"Anh hiện giờ rất tỉnh táo, tối hôm qua nói những gì anh đều nhớ,vậy.. em có đồng ý làm bạn gái anh không?" Cố Thanh Thời nhỏ giọng nỉ non bên tai cô.
Hai tai cô nóng lên, khóe môi không khỏi mỉm cười, lại ôm anh khóc vì cảm động, ngoan ngoãn gật đầu, giống như nữ sinh ngây thơ làm nũng trong lòng người yêu.
Dư Tiểu Noãn thật ra không muốn chấp nhận anh nhanh như vậy, nhưng bản thân cô lại làm việc nhanh hơn não, đã sớm đồng ý với anh rồi.
Cô không thích bản thân mình, sao lại có thể dễ dàng nhận lời. Cô như vậy... có phải hay không quá dễ dãi?
Nhưng cô dám thề bản thân mình không phải loại người tùy tiện, lúc học đại học, người bạn trai kia cũng phải mất ba tháng mới nhận được cái gật đầu của cô nhưng yêu không quá một tháng liền chia tay mất rồi.
Dư Tiểu Noãn nghĩ lại, cảm thấy may mắn lúc ấy thấy rõ bộ dáng tra nam chính hiệu của anh ta.
Vì cái gật đầu của cô làm anh thật sự vui sướиɠ dâng trào, không khỏi đem cô ôm chặt hơn.
Dư Tiểu Noãn hít thở không thông, không muốn... tham lam cái ôm này nữa, vội vàng đẩy anh ra, cả khuôn mặt cô đỏ bừng.
Cố Thanh Thời nhìn vẻ mặt này, nới tay ra một chút, thân thiết hỏi: "Em sao rồi?"
Dư Tiểu Noãn ho khan vài tiếng, miệng thở dốc, lúc này mới khoát tay bảo mình không hề hấn gì. Không nghĩ tới, Cố Thanh Thời yếu đuối, ngày thường mang bộ dạng thư sinh nho nhã nhưng sức lại rất lớn.
Cô chỉ vừa mới nghĩ vậy, hai cánh môi mềm mại của anh liền chạm vào môi cô, dịu dàng ôn nhu, mang theo cả sự yêu thích không rời. Cô theo bản năng nhắm mắt, lưỡi anh vuốt ve viền môi sắc sảo của cô, từ từ miêu tả, nhẹ nhàng cắи ʍút̼.
Dư Tiểu Noãn vòng hai tay ôm cái eo của anh, cả người mềm nhũn vô lực, sắc mặt trở nên ửng hồng rực rỡ.
Cố Thanh Thời cơ bản chỉ muốn trao cho cô nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, ai ngờ khi đυ.ng chạm thì không thể cứu vãn, đôi môi mềm mại ngọt ngào làm cho anh muốn ngừng cũng không được. Khuôn ngực không ngừng phập phồng như mồi lửa thiêu cháy cả người anh.
Hai tay anh đỡ gáy cô, hôn càng thêm sâu, cơ thể ngày cảng nóng.
Cô chỉ muốn thưởng thức khoảnh khắc tốt đẹp này, nhưng nhanh chóng kí©h thí©ɧ đến nỗi không thể thở nổi.
Cô đẩy anh ra, sau đó ho kịch liệt, cô cảm nhận được người đàn ông trước mặt không ngừng thay đổi, khi thì tức giận nóng nẩy, khi lại ôn nhu khiến người khác trầm mê, hiện giờ thì giống... lòng lang dạ sói.
Anh như thế, nói cô sao có thể chịu nổi?
Cố Thanh Thời phát hiện việc làm của mình đã dọa cô sợ, không khỏi ảo não. Chỉ vì lúc đó anh không dằn được bản thân.
Dư Tiểu Noãn đối với anh mà nói, giống như bảo vật trân quý, làm cho anh yêu thích không thể rời tay, lòng cũng không kiềm chế nổi.
"Tiểu.... Tiểu Noãn.... " Có Thanh Thời không biết dỗ cô thế nào.
Dư Tiểu Noãn rất nhanh bình tĩnh như không có việc gì, hai má đỏ ứng, cấp tốc xoay người: "A... Em đi rửa chén."
Cô chạy lấy bát đũa, sau đó đem vào phòng bếp chà rửa.
Đưa lưng về phía anh, Dư Tiểu Noãn lúc này mới tạm thời hô hấp bình thường. Vươn đầu lưỡi chạm vào chỗ anh vừa hôn, cô không giận anh, ngược lại cảm thấy rất vui.
Đơn giản vì người hôn cô cũng là người đàn ông cô yêu. Đây cũng là chàng thiếu niên cô thích thời trung học – Cố Thanh Thời.
Dư Tiểu Noãn cảm thấy biết ơn ông trời cho cô gặp lại anh, lại cho cô một lần nũa có thể bên anh, cuối cùng có viết thêm đoạn thời gian đẹp đẽ cho mối tình thanh xuân ngây ngô này.
Cố Thanh Thời thấy cô không hề sợ hãi, mà đó chỉ là biểu hiện của sự thẹn thùng. Môi anh giương lên, chậm rãi từ phía sau ôm lấy cô, cầm lấy cái bát trên tay cô: "Đến nhà anh lần đầu đã bắt em nấu cơm rửa chén, sợ em về sau không dám đến nữa, thôi để anh làm cho."
Dư Tiểu Noãn cười anh: "Có gì đâu, em cũng chỉ giúp anh rửa chén thôi." Tuy cô nói như vậy nhưng cũng buông cái đĩa xuống, tùy ý đứng bên cạnh nhìn anh, hai bàn tay to lớn của anh đang cẩn thận rửa bát.
Cố Thanh Thời nhìn cô: "Nếu như vậy, em dọn vào đây đi, anh sẽ tính tiền thuê hằng tháng rẻ thôi. Ký túc xá tập thể cũng không tiện đi lại, đến đây thì anh có thể đưa đón em đi làm. Thế nào?"
Dư Tiểu Noãn không ngờ anh lại nói trực tiếp vấn đề này, cô chỉ vừa đồng ý làm bạn gái anh thôi, sao lại bảo cô dọn vào ở chung. Việc làm này.... tiến triển cũng cấp tốc quá?
Sống ở đây tiết kiệm không ít tiền thuê nhà, hoàn cảnh lại tốt, điều kiện đúng là dụ người. Nhưng đây không phải nguyên tắc làm việc của cô.
Cô muốn ở bên anh là môt chuyện, nhưng cũng có nguyên tắc của bản thân. Hai người cũng chưa đến đạt đến loại tình yêu cao sang đó.
Có câu: Ăn miệng ngắn của người khác, nắm lấy tay mềm của người khác¹. Nếu cô dọn vào đây, tự nhiên sẽ xem anh là chủ nhà, tôn nghiêm của cô sẽ còn đâu?
(1) - Nghĩa: Ý câu này là nếu bạn nhận một thứ gì sẽ phải khép nép cúi đầu với người khác. Ở đây Dư Tiểu Noãn không muốn sống chiều theo ý anh, phá hủy nguyên tắc của mình.
Hai người cũng đã chia cắt nhiều năm, tương lai không biết có xảy ra tranh chấp gì không, chẳng phải sẽ băn khoăn, cô không còn là chính mình khi ở nhà anh, đúng không?