Chương 32: Dạ tiệc
Dạ tiệc
Thanh Tâm đứng lặng mình trước gương rất lâu. Hôm nay khi vào trung tâm mua sắm, cô nhìn thấy bộ dạng thảm hại của mình trong gương lớn không khỏi giật mình. Tiểu Bảo, con xem, mẹ vì con mà béo ú lên rồi đây này. Cô đưa tay véo chỗ mỡ dưới cách tay, trên bắp đùi càng thêm đau khổ. May bây giờ vẫn còn là mùa đông, cô có thể lấy quần áo che bớt nhưng trời mà nóng hơn thì… Chỉ nghĩ thôi Thanh Tâm đã rùng mình, cô sẽ không bao giờ xuất hiện với bộ dạng phát phì trước mắt mọi người. Khẽ thở dài rồi vén áo xuống, sinh Tiểu bảo xong cô phải đi tập lấy lại vóc dáng mới được.
-THANH TÂM CÔ NƯƠNG.- Giọng Vũ Luân vui vẻ trong điện thoại vọng đến làm cô khẽ giật mình.
-Vũ Luân, mình không có điếc. Cậu nói to thế định dọa tiểu bảo của mình à?- Thanh Tâm vừa đưa chiếc điện thoại lại gần vừa làm giọng đe dọa.
Vũ Luân cố đè giọng xuống nhỏ nhất rồi liến thoắng trong điện thoại.
-Cậu luyên thuyên cái gì thế? Cậu không nghiêm túc thì tớ tắt máy đây.
-Thôi được rồi không trêu cậu nữa, tối nay đi chơi với mình đi. Tối nay công ty mình tổ chức tiệc cuối năm, đến đi mà có nhiều đồ ngon lắm tha hồ mà tẩm bổ.
-Đi ăn á, có sang trọng không? Dạo này tớ tăng cân nên mặc váy sợ xấu lắm.- Thanh Tâm than thở- Thôi không đi nữa đâu.
-Chả phải hôm trước cậu bảo thèm ăn đồ Hàn sao? Công ty tớ nấu toàn món Hàn, cậu và tiểu bảo tha hồ thưởng thức. Đổi gió tý đi, suốt ngày ở nhà không chán à? Tiểu bảo cũng đang đòi mẹ đưa đi giải ngố nè.- Vũ Luân giả giọng trẻ con khiến Thanh Tâm ở đầu dây bên kia cũng bật cười, cô đầu hàng rồi: “ Thôi được rồi, tiểu bảo ngoan mẹ đưa con đi ăn. Nhưng mà Vũ Luân này, mấy bộ váy tiệc tùng hồi trước của tớ chật ních rồi, để tớ sắm bộ mới đã.”
-Cái đó cậu không cần lo. Tớ gọi cậu sớm cũng là tranh suất được làm tài xế đưa cậu và tiểu bảo đi mua đồ. Thế nào thiếu gia đang đứng trước cửa nhà đây, tiểu thư có vui lòng mở cửa cho tại hạ không ạ?
Thanh Tâm buông điện thoại xuống, rồi chạy xồng xộc ra cửa. Cửa vừa mở , tầm mắt rơi vào bộ dạng lãng tử đang đứng dựa vào tường của Vũ Luân. “ Nhanh quá!” Anh nở nụ cười rồi ung dung bước vào.
Trong cửa hiệu Tar Jarmon
-Bộ này… bộ này nữa… đây nữa… cái đó.- Vũ Luân liên tục mang quần áo để vào tay cô.
-Dừng dừng, cậu còn tiếp tục là đến tối cũng không thử hết đâu. – Thanh Tâm nặng nhọc ôm chỗ váy Nhật Thiên đưa cho cô.
-Xin lỗi, tại tớ thấy cậu mặc cái gì cũng đẹp hết. Thôi vào thử đi nhanh lên, tớ muốn xem. Nhanh lên- Nói rồi anh đẫy cô vào phòng thử đồ.
Thay tới thay lui cuối cùng cô cũng chọn được một bộ váy ưng ý. Một chiếc đầm xòe ngắn trên mắt cá chân màu hồng phấn. Phần tay áo trễ xuống lộ ra bờ vai trần vô cùng quyến rũ. Thanh Tâm vui vẻ ngắm mình trong gương, quả thực bộ váy này che hết những điểm xấu trên người cô. Vũ Luân ngồi trong phòng cũng chẳng giúp ích gì. Cô cứ thay bộ nào cậu ta cũng tấm tắc khen đẹp, lại còn đưa ngón cái ra. Thanh Tâm đành tự mình lựa. Chiếc váy này kết hợp với chiếc áo khoác dạ lửng ngắn màu trắng của cô là đẹp nhất.
-Vũ Luân về thôi, này … Ơ cậu ta đi đâu thế nhỉ? – Thanh Tâm vừa thay chiếc váy ra đưa cho nhân viên thì đã không thấy anh đâu.
Vũ Luân vui vẻ chạy đến, tay giấu sau lưng, khuôn mặt làm vẻ thần bí.
-Lọ lem xinh đẹp, nàng có phải là chủ nhân của nó.- Nói rồi anh lấy đôi giày cao gót đế xuồng màu hồng ra trước mặt cô.
Thanh Tâm dù rất muốn đi nhưng nhớ ra còn đang có tiểu bảo, giày cao gót đế xuồng đi sẽ thoải mái hơn nhưng cô sợ đôi này hơi nặng, bước đi sẽ rất mệt. Nhìn ánh mắt mong chờ của Vũ Luân, Thanh Tâm cũng xỏ chân vào. Cô vui mừng kinh ngạc nhìn lên. Đôi giày không nặng như cô nghĩ, nói ra cũng chỉ tương đương đôi giày thể thao của cô. Thanh Tâm vui vẻ nhảy nhót trên đôi giày mới, quá tuyệt vời, cảm giác mình cao lên mấy phân nữa làm cô cũng tự tin hơn. Vũ Luân lấy tiền trả cho bộ váy và đôi giày cô mang dù Thanh Tâm đã hết lần này đến lần khác tranh giả tiền. Anh bảo cứ coi là quà giáng sinh muộn đi. Nói đến đây Thanh Tâm mới để ý, anh đang mặc chiếc áo len cô tặng. Người đàn ông này luôn biết làm vui lòng người khác.
Khi chiếc xe Vũ Luân một lần nữa đỗ trước cửa căn chung cư thì Thanh Tâm cũng đã chuẩn bị xong. Cô diện chiếc váy bồng trông vô cùng xinh đẹp, khuôn mặt cũng được tô điểm chút son phấn trông càng rực rỡ. Vũ Luân mỉm cười đứng dựa lưng vào xe chờ cô. Được đón cô đi dự tiệc, được làm bạn nhảy của cô anh cảm thấy mình thật may mắn. Lúc Vũ Luân cúi người thắt dây an toàn cho cô thì cổ áo bỗng bị cô kéo giật lại, cô lém lỉnh nhét một chiếc khăn mùi xoa cùng màu với chiếc đầm cô đang mặc vào túi áo anh. Cô còn nói khẽ vào tai anh: “ Giờ thì giống một đôi rồi.” Vũ Luân bị động tác quá mức thân mật của cô làm cho đỏ mặt, tim cũng nhảy loạn trong l*иg ngực. Anh quay mặt ra nhìn đường rồi nhanh chóng khởi động xe, ở cạnh cô không lúc nào là tim anh bình thường cả.
Bữa tiệc rất náo nhiệt. Sau một năm làm việc vất vả giờ là lúc tất cả mọi người được nghỉ ngơi và vui chơi. Ai cũng chọn cho mình những bộ đầm đẹp nhất cùng những món trang sức lộng lẫy. Thanh Tâm dường như là người duy nhất chỉ tập trung vào các món ăn, mục đích sống còn của cô khi đến đây. Đồ Hàn này cũng ngon quá đi, cô ăn mấy mà không chán. Vũ Luân là ông chủ của bữa tiệc, đáng lẽ chỗ anh phải đứng là trung tâm của khán phòng nhưng anh lại lựa chọn đứng cạnh cô, liên tục lấy đồ ăn cho cô. Vị trí của Vũ Luân làm tất cả khách khứa khi đến bữa tiệc đều gặp trở ngại khi ra gặp anh. Nhật Thiên cũng vậy. Hôm nay anh cũng là khách mời của bữa tiệc này.
Khi Nhật Thiên quay ra bắt tay Vũ Luân thì bị bóng dáng quen thuộc thu hút. Anh không rời mắt vào cô gái đang mải mê những món đồ ăn trên bàn, bộ dạng rất hăng say. Bộ dạng thiếu tập trung của anh rơi vào mắt của cô gái đứng bên cạnh. Băng Hi khó chịu nhìn người phụ nữ đang ăn uống như chết đói ở đối diện. Cô quay lưng về phía mọi người nên không ai biết dung mạo cô thế nào, cũng như cô là ai. Vũ Luân mỉm cười nhìn bộ dạng tò mò của hai người trước mắt. Anh nhẹ nhàng kéo cô gái bên cạnh gần hơn, quay lưng cô ra phía sau. Anh hãnh diện giới thiệu:
-À, quên giới thiệu với mọi người. Đây là bạn nhảy của tôi, Đình Thanh Tâm.
Cả Nhật Thiên và Băng Hi đều vì sự xuất hiện của cô mà bất ngờ. Băng Hi hậm hực nhìn người phụ nữ trước mắt. Ở cô ta chẳng có chút gì gọi là phong thái phu nhân tập đoàn lớn cả. Ăn thôi mà đồ ăn vẫn còn dính đầy trên mép. Nhật Thiên cũng cảm thấy vô cùng khó chịu. Không phải anh khó chịu khi cô xuất hiện ở đây mà là vì cô xuất hiện cùng người đàn ông này, lại còn là bạn nhảy của anh ta nữa. Anh đưa rượu lên miệng uống cạn rồi đưa ánh mắt thâm trầm nhìn cô. Thanh Tâm chỉ biết cúi gằm mặt, đưa mắt nhìn xuống mũi giầy như lần bị anh bắt gặp khi đang nhảy nhót trong nhà. Cô đưa mắt trách móc nhìn Vũ Luân sau đó lại quay về động tác nhìn mũi giày. Vũ Luân làm bộ dạng vô tội rồi đột ngột kéo cô lại. Anh dịu dàng rút chiếc khăn tay lên lau khóe miệng cho cô. Thanh Tâm cũng quá quen với động tác này của anh nhưng người đàn ông đối diện thì hoàn toàn xa lạ. Anh càng thêm tức tối hơn khi thấy hai người họ thân mật.
Âm nhạc du dương nổi lên cùng tiếng bước chân xôn xao của khách khứa. Màn khiêu vũ đã bắt đầu.
Vũ Luân nhanh chóng kéo Thanh Tâm ra sàn nhảy mặc ánh mắt cầu xin của cô. Nhật Thiên thấy hành động đó cũng bước chân ra sàn nhảy, Băng Hi tức giận đuổi theo anh, anh vì cô ta lại quên mất cô.
Sau những đoạn nhạc sôi động tươi vui, MC của bữa tiệc cất giọng yêu cầu đổi bạn nhảy. Thanh Tâm vẫn còn đang quay cuồng với những giai điệu vui tươi thì một bàn tay kéo mạnh cô về phía mình. Thanh Tâm sững sờ nhìn lên. Nhật Thiên đang nhảy với cô. Vũ Luân lắc đầu tiếc nuối rời sàn nhảy, còn Băng Hi vẫn mặt dày đứng trân trân tại chỗ. Hóa ra Nhật Thiên không vào sàn nhảy để nhảy với cô mà chờ cho đến lúc đổi bạn nhảy sẽ ra với Thanh Tâm.
Thanh Tâm bối rối trong vòng tay anh, đôi mắt lại nhìn ngang phần ngực anh. Cô cố ép bản thân không mắc phải lỗi khi nhảy. Giai điệu anh đang nhảy với cô lại là một điệu nhạc chậm, tất cả phụ nữ đang nhảy trong phòng đều dựa đầu vào bạn nhảy của mình chỉ riêng cặp vợ chồng Tô gia vẫn nghiêm túc nhảy từng bước một. Thấy bộ dạng gượng gạo của Thanh Tâm, Nhật Thiên cố tình kéo sát cô hơn vào mình, lực ở bàn tay đặt trên eo cô cũng tăng lên. Thanh Tâm sửng sốt vì hành động của anh, cả chân và tay đều ngừng hoạt động. Cô liên tục mắc phải lỗi khi nhảy. Cuối cùng giai điệu cũng hết. Thanh Tâm nhanh nhẹn rời xa vòng tay anh rồi quay lưng tìm Vũ Luân. Nhật Thiên còn định ở bên cô một chút nhưng cô lại quay đi quá nhanh, anh không tài nào bắt kịp được.Vốn anh định hỏi cô có biết gì về tin tức hôm giáng sinh không? Nhưng cả buổi vẫn không thốt ra được chưa nào. Anh chỉ biết khi ấy bằng mọi giá anh phải chặn nguồn tin đó lại, vì anh sợ có người ở nhà một mình, sợ người đó xem được, sợ người đó đau lòng. Nguồn tin ấy cuối cùng cũng được khống chế, nhìn bộ dạng của cô rất dửng dưng chắc cô vẫn chưa biết gì. Lúc này Nhật Thiên mới thả lỏng bản thân.
Rào… rào…
Thanh Tâm đưa tay vốc nước lên mặt. Chỉ đứng với anh một chút mặt mũi đã đỏ bừng hết lên rồi. Thanh Tâm viện lí do đi tìm Vũ Luân để che đi cảm giác xấu hổ trong lòng. Cô cũng chẳng đi tìm Vũ Luân mà chạy thẳng vào nhà vệ sinh. Khi đôi mắt nhìn lên, cô bị cảnh tượng trong gương làm cho hoảng sợ. Trong gương phản chiếu hình ảnh của đôi nam nữ đang quấn quýt không rời. Anh đứng cùng cô ta trên ban công, hai người hôn nhau rất say đắm, cũng rất tình cảm. Anh quay lưng về phía cô nhưng cô có thể hoàn toàn nhận ra bóng lưng ấy. Băng Hi nhắm nghiền mắt, thả sức tận hưởng nụ hôn giữa hai người. Có lẽ cũng chỉ có trong gương cô mới có thể nhìn thẳng lâu như vậy, có trong gương thì cô mới không lộ ra bộ dạng đau khổ của bản thân, mới trực diện nhìn hình ảnh thân mật hai người họ. Thanh Tâm ngồi trượt xuống bên bồn rửa, quay lưng vào tường, cố xóa đi hình ảnh vừa chứng kiến.
Tách…
Một giọt nước mắt rơi từ trên mắt trái. Thanh Tâm hoảng hốtvội đưa tay lau đi nhưng một giọt khác lại rơi từ mắt phải. Cứ thế cứ thế, từng giọt từng giọt lách tách rơi xuống nền gạch lạnh giá, Thanh Tâm cũng không còn sức ngăn chặn lại nước mắt. Cô đưa nắm tay nhỏ xinh lên miệng cắn, nước mắt vẫn không ngừng rơi, chỉ có tiếng nấc được chặn lại. Thanh Tâm yên lặng khóc đến khi thấm mệt thì loạng choạng đứng dậy. Nắm tay bị cô cắn đến chảy máu, từng giọt chảy dọc mu bàn tay rồi rơi xuống nên đất nơi nước mắt vửa rơi. Màu đỏ loang ra trong giọt nước trong suốt, mùi máu tanh cũng nồng khắp bồn rửa tay. Thanh Tâm lại vốc nước lên mặt, cố dùng nước lạnh làm dịu bớt đôi mắt sưng đỏ. Cô đưa tay lấy chút giấy vệ sinh quấn lên bàn tay bị thương cả mình rồi đút tay vào túi váy.
Nhật Thiên chạy khắp nơi tìm Băng Hi. Có lẽ do anh nhất thời quên mất sự tồn tại của cô nên cô lại giận dỗi, bỏ đi linh tinh. Cho đến khi nhìn thấy bóng hình mềm mại trên lan can trước cửa nhà vệ sinh, anh mới cảm thấy an tâm. Anh bước về phía cô ánh mắt tràn ngập áy náy. Vì anh mà cô lại uống rượu, bộ dạng lả lướt dựa vào lan can trông rất tội nghiệp. Khi anh dừng chân trước mắt cô thì cô chủ động nhào về phía lòng anh, dâng đôi môi đỏ mọng lên chạm vào môi anh. Nhật Thiên không hiểu sao lúc đó bản thân rất bài xích nụ hôn của cô, còn có ý định đẩy cô ra. Chính vì thế mà suốt nụ hôn, anh không hề hé miệng. Băng Hi bị bộ dạng thờ ơ của anh làm cho buồn phiền, cô chán nản buông anh ra rồi loạng choạng bước xuống.
Vũ Luân chạy khắp nơi cuối cùng cũng tìm được Thanh Tâm. Cô ngồi thẫn thở trên chiếc ghế đá ngoài vườn, ánh mắt vô hồn lại nhìn lên bầu trời, hai chân cũng cởi giầy, buông thõng chạm mặt đất. Vũ Luân chạy đến phá vỡ sự u ám tĩnh lặng xung quanh cô. Anh khoác áo lên cho cô, cúi xuống đi giày vào chânrồi nhẹ giọng trách mắng:
-Bây giờ ngoài trời lạnh lắm, cậu phải biết giữ gìn sức khỏe cho bản thân chứ. Cứ tùy hứng suốt ngày có ngày tiểu bảo cũng vì cậu mà chịu khổ.
Nghe đến hai chữ tiểu bảo, Thanh Tâm ngoan ngoãn mặc áo rồi đi giày. Cô ngước lên nhìn Vũ Luân, một lúc sau cô mới nghẹn ngào:
-Cho mình… mượn vai cậu một chút được không?
Vũ Luân biết cô có tâm sự nhưng cô không muốn nói, anh sẽ không ép. Anh mỉm cười gật đầu rồi áp đầu cô vào vai mình. Cứ như vậy, hôm ấy, Thanh Tâm cũng đã hiểu thế nào là dựa vào Vũ Luân. Cô cũng biết tình cảm của anh nhưng chỉ là muốn anh hãy như bình thường, muốn anh đừng yêu cô vì cô thực không xứng. Vũ Luân à, em chỉ dựa vào anh lần này thôi, lần sau hãy dành bờ vai này cho cô gái yêu anh nhé.
Nhật Thiên sau khi gọi quản lý của Băng Hi đến đưa cô về nhà mới quay sang tìm Thanh Tâm. Chỉ là hôm nay anh muốn ở bên cô thêm chút nữa. Lúc bước ngang qua khu vườn bên trái Mặc thị anh bị hai bóng hình đang dựa vào nhau làm cho bỏng mắt. Đáng chết, lúc anh định đi tìm cô thì cô lại thoải mái dựa vào bờ vai của người đàn ông khác. Nhật Thiên ngày càng khó chịu với người đàn ông Vũ Luân này. Anh ta dù trước hay sau Thanh Tâm kết hôn vẫn nhìn cô bằng ánh mắt đắm đuối ấy.
Nhật Thiên tức giận đi về phía ghế đá. Kéo cô rởi xa bờ vai kia rồi xốc cô lên vai. Thanh Tâm bị hành động đột ngột của anh dọa cho hoảng sợ. cô hết quấy rồi đạp anh mong anh mau chóng bỏ cô xuống. Nhưng Nhật Thiên không có ý định buông cô ra. Anh đưa tay cầm túi xách cho cô rồi quay người định đi về phía xe. Vũ Luân cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, anh vội bước lên chặn trước mặt Nhật Thiên:
-Anh đang làm cái gì vậy? Thả cô ấy xuống.
Nhật Thiên mất kiên nhẫn nhìn anh ta rồi lại nhìn đồng hồ:
-10 giờ rồi, đến giờ ngủ của vợ và con tôi rồi. – Sau đó anh khiêng cô đi thẳng về phía xe.
Vũ Luân bị lời nói của anh ta làm cho đau lòng. Anh chỉ còn biết đứng lặng nhìn bóng dáng của cô càng đi xa.
Thanh Tâm vẫn không chịu khuất phục. Cô biết bộ dạng của mình có bao phần khôi hài. Cô liên tục đưa tay đấm vào lưng anh kháng nghi đòi anh thả xuống nhưng hình như mấy cái đấm của cô với anh chỉ như muỗi cắn. Anh vẫn giữ chặt cô trên vai, đưa tay vỗ nhẹ vào mông cô:
-Em có thôi đi không hả? Em không thấy mệt à, cũng sắp ra xe rồi.
Thanh Tâm thẹn quá hóa giận, cô hậm hực cúi mặt áp sát vào lưng anh để tránh bị người ngoài phát hiện ra. Cũng may hai người bình an ra xe mà không bị ai bắt gặp.
Thanh Tâm sau khi vận động thân cốt cũng khá mệt mỏi, vừa đặt xuống ghế lái là cô lăn ra ngủ luôn. Nhật Thiên mỉm cười nhìn bộ dạng đáng yêu khi ngủ của cô. Nắm tay bên phải buông thõng ra ngoài cửa, anh nhẹ nhàng nhấc bàn tay ấy lên đặt lên lòng cô. Lúc này anh mới phát hiện, bàn tay cô có một vết thương máu mới đông, hình dạng vết thương hình như giống hình… hàm răng?