Chương 27: Em nhớ anh
Em nhớ anh.
Nắng sớm chiếu vào khắp gian phòng, đã thật lâu Nhật Thiên mới có thể ngủ ngon như vậy, khẽ mở mắt, hình ảnh mờ ảo hiện ra. Khuôn mặt Thanh Tâm thật gần, gần đến nỗi anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô, mùi hương hoa hồng nhàn nhạt. Anh hoảng hốt nhìn bộ dạng hai người, anh đang ôm chặt lấy cô, còn cô thì đang cuộn mình trong lòng anh, mặt rất bình yên. Khẽ đưa tay vuốt tóc cho cô, cả nhà ba người cùng nằm trên một giường thật hạnh phúc. Nhật Thiên nhổm người ngồi dậy, mọi động tác đều cố gắng làm khẽ khàng nhất để không đánh thức cô dậy. Anh nhẹ nhàng bước xuống giường rồi vén chăn đắp cho cô.
Thanh Tâm ngủ đến 9 giờ mới rời giường. Lúc tỉnh dậy thấy anh đã đi mất, trên giường chỉ còn lại hơi ấm của anh phảng phất trong chăn và trên gối. Thanh Tâm tiếc nuối nhìn sang chiếc gối bên cạnh. Cô nhấc người mình di chuyển nằm sang vị trí đối diện. Hơi ấm của anh vẫn còn dư lại một chút trên gối, hương bạc hà trong chăn vẫn còn rất đậm. Thanh Tâm nằm trên gối anh, xốc chăn lên che kín mít bản thân mình. Cảm nhận hương thơm của anh bao phủ mình. Tiểu bảo à, đây là hơi ấm của bố con đấy, con có ấm không?
Mỹ Ái tiếc nuối nắm tay Thanh Tâm bước ra cổng. Bà thực không nỡ để Tiểu Tâm về lại căn chung cư ấy. Bà lo không ai chăm bẵm bữa ăn, giấc ngủ cho con bé. Nhiều lần bà cũng chủ động đề cập đến vấn đề thuê một giúp việc cho hai vợ chồng nó nhưng mà Tiểu Tâm lại nhất quyết từ chối. Cô nói không thích người ngoài xen vào cuộc sống vợ chồng. Cô đã nói vậy thì bà cũng chẳng biết phải nói sao nữa, chỉ dặn dò cô phải ăn uống đúng bữa, ngủ cũng phải đủ giấc. Lúc ra đến cổng, Mỹ Ái mới nhớ đến hai chiếc vé tập yoga theo tháng bà mới đăng kí được. Bà kéo cô ra một góc rồi rút hai tấm vé, nhét vào trong tay cô:
-Tiểu Tâm à. Đợt này mẹ đăng ký cho con và Nhật Thiên khóa học yoga cho bà bầu. Bây giờ con cũng có nhiều thời gian rảnh rỗi, mẹ nghe nói tập cái này tốt cho cả mẹ và bé đấy. Con nhớ đi tập nha.
Thanh Tâm nhìn hai tấm vé trong tay rồi ngước lên nhìn mẹ chồng. Đôi mắt cô cũng ngấn ngấn. Bà luôn đối xử rất tốt với cô và tiểu bảo, coi cô như con gái ruột. Cô nhẹ nhàng mỉm cười cảm ơn bà rồi cũng bước lên xe.
Nhật Thiên chăm chú lái xe, anh thi thoảng lại nhìn sang ghế lái bên cạnh, dừng mắt trên người con gái đang tập trung vào quyển sách trên tay. Những điều cần biết cho bà bầu. Chứng kiến cảnh tượng ấy, Nhật Thiên thấy trong lòng cũng ấm áp.
Thanh Tâm không tài nào dồn hết tâm trí của mình vào quyển sách trên tay. Cứ chốc chốc cô lại nhìn xuống túi xách. Hai tấm vé yoga vẫn còn đang yên vị trong đó. Có nên bảo với anh không? Thanh Tâm quả thực rất muốn đi nhưng buổi tập này rõ ràng là dành cho các cặp vợ chồng. Nếu cô đi một mình, dường như không thích hợp. Lấy hết can đảm cô quay sang nhìn anh, lắp bắp một hồi:
-Nhật Thiên,… -Thanh Tâm còn chưa nói hết câu thì điện thoại của anh reo lên. Anh quay sang làm động tác bảo cô dừng lại rồi nghe máy
-Tô tổng… Băng Hi lạ lắm, cô ấy nhốt mình trong phòng cả ngày không chịu ra ngoài. Anh đến xem một chútđược không? – Giọng nói lo lắng của người quản lý bên kia vọng lại. Nhật Thiên cau mày, cô lại tự hành hạ bản thân rồi. Từ lúc gặp lại Băng Hi, anh đã sắp xếp cho cô có thể tiếp tục ước mơ của mình. Tìm cho cô một công ty quản lý, đưa cô đến buổi thử giọng rồi cũng mua cho cô một căn hộ gần chỗ làm.
-Tôi biết rồi, tôi sẽ đến ngay. – Nói rồi anh ấn chân ga, lao vun vυ"t về phía trước.
Nhật Thiên đưa cô lên nhà rồi cũng vội vàng đi ngay. Giọng nói của người quản lý rất lớn, toàn bộ cuộc trò chuyện đều rơi hết vào tai cô. Thanh Tâm à, mày còn hi vọng gì nữa. Mày nghĩ anh ấy còn vì con mà dành thời gian của anh ấy cho mày không. Có lẽ anh ấy sẽ làm như vậy nếu mày là Băng Hi. Cái tên người con gái ấy càng xoáy sâu hơn vào vết thương trong lòng cô. Thì ra, họ thực đang ở bên nhau… Nước mắt lại rủ nhau lăn xuống, vỗ về hai bên má. Thanh Tâm nhắm chặt mắt lại, hai tay cũng đưa lên phủ kín hai bên tai. Đúng rồi, chỉ cần không nhìn, không nghe nữa thì cô sẽ hết đau, chắc chắn vậy.
Lúc Nhật Thiên vào trong căn hộ của Băng Hi trời cũng đã sang chiều. Nhật Thiên tức giận đập cửa xông vào, chạy khắp phòng tìm cô. Đến khi bước chân vào phòng tắm, anh bỗng sững sờ. Cả cơ thể yếu đuối nằm dựa vào trong bồn. Thân thể trắng nõn cũng phập phồng dưới làn nước. Anh vội bước đến, lay cô dậy: “ Băng Hi, em tỉnh dậy đi. Băng Hi”
Nghe thấy giọng nói ấm áp, Băng Hi mới từ từ mở mắt, nước mắt cũng từ từ ứa ra: “ Nhật Thiên. Phải Nhật Thiên không? Em nhớ anh quá. Em không thể sống được nếu không có anh. Anh làm ơn đừng bỏ em lại một mình được không?” Cô bổ nhào vào l*иg ngực anh, khuôn mặt ướt đẫm lệ cũng chôn sâu vào vào vòm ngực ấm áp ấy. Nhật Thiên đau lòng đưa tay lên vuốt tóc cô. Cũng vì mấy ngày nay anh đều về Tô gia ăn cơm nên anh cũng không liên lạc với cô. Lại làm cô phải suy nghĩ nhiều rồi.
Nhật Thiên choàng áo choàng tắm cho cô rồi bế cô lên. Đặt cô vào giường rồi dịu dàng nói:
-Em ngủ trước đi được không? Trông em cũng mệt mỏi rồi. Được, lần sau anh sẽ không như vậy nữa. Ngủ đi em.
Băng Hi thấy anh định rời đi vội nhổm dậy, hai tay túm chặt cổ áo sơ mi của anh. Mãi một lúc sau cô mới thì thầm: “ Bây giờ, anh muốn em được không?”
Nhật Thiên bị câu nói chủ động của cô làm cho sững sờ. Trong trí nhớ của anh Băng Hi không bao giờ nói như vậy. Chẳng lẽ sống ở bên Mỹ nên cô cũng học được tính cách cởi mở. Nhật Thiên đưa tay xoa đầu cô, nhẹ giọng nói: “ Đừng quậy nữa. Em cũng mệt rồi, ngủ sớm đi.”