Giang Thiên Vũ nhìn thấy phía trước hỗn loạn cùng một tên Tiên Thiên võ giả nhấc đao lao về hướng mình, cười dữ tợn thì cũng khó hiểu.
Hắn chắc chắn rằng việc xấu của mình không ai biết, vậy tên điên này là từ đâu mà tới? Chẳng lẽ đây là số phận của nhân vật chính; cứ đi ra khỏi nhà là sẽ gặp kẻ không biết trời đất khıêυ khí©h? Quá mức phiền phức rồi chứ, có để người ta yên tâm tu luyện không cơ chứ.
Mà tên võ giả này cũng chỉ tính là Tiên Thiên trung kỳ thôi chứ? Cái loại võ giả thông thường này, lại còn kém cảnh giới hắn thì cùng lắm mười chiêu là có thể thu thập - "Đáng ghét con ruồi; không thấy ta đang cùng Lâm Nguyệt bồi dưỡng tình cảm sao?"
Nghĩ đến là vậy, nhưng mà hắn cũng không có hoảng loạn hay mất bình tĩnh - nói đùa gì, một người mang hệ thống, lại có được tu vi võ đạo cao hơn tên đang lao tới này.
Nếu mà hoảng loạn thì chẳng lẽ lại nói hắn kém đến mức độ đó? Trong tương lai, chắc chắn sẽ đυ.ng độ cường giả mạnh mẽ hơn - cái thời đại kia, người từ Tu Tiên giới buông xuống, cường giả như mây.
Thậm chí không cần nói đám người đã dành hàng ngàn vạn năm phát triển tu luyện hay cái văn minh hùng vĩ đó, đến cả những cường giả trên Địa Cầu lúc bấy giờ cũng là kinh tài tuyệt diễm.
Thời đại đó chính là thời đại của thiên tài, và nếu không có "vô địch tâm" thì làm sao hắn Giang Thiên Vũ có thể đạp lên thời đại, tìm kiếm "Đạo" của chính mình được?
Hệ thống mãi mãi chỉ là vật phụ thuộc, hắn mới là người cần bước đến.
Dù sao, có được tận hai "đặc tính" của nhân vật chính trong tiểu thuyết - hắn không phải là "chân mệnh thiên tử" thì rốt cục ai mới là?
Kim Đan cũng chỉ là mới bước chân vào con đường tu luyện thôi; còn Tiên Thiên? Vẫn bị coi là phàm nhân, chưa lập xuống căn cơ tu luyện thì làm sao mà có thể coi là người tu chân được.
Thời đó, khí thế cũng rất quan trọng, nên việc tên võ giả này lao về hướng mình cũng chỉ là chuyện cỏn con - Vô Cực Tông Sư tới còn không là gì, huống chi một tên võ giả như này.
"Để ta xem xem ngươi có thể đỡ được bao nhiêu đòn của ta nào" Giang Thiên Vũ thầm vận lực, cũng chuẩn bị triệu hồi Cửu Kiếp Kiếm.
.
"Coi như làm phước cho hắn, trước khi bại có thể chứng kiến được kiếm thuật của ta"
— QUẢNG CÁO —
Event
Nhưng khi mà tên đại hán vung vẩy thanh đao kia tới gần trong năm mét, thì lập tức, trực giác của hắn mách bảo rằng có thứ gì đó cực kỳ nguy hiểm đang tới.
Tựa như đặt mình vào trong một hầm băng vậy - lần cuối cùng hắn cảm thấy kinh hoàng như này là khi chứng kiến một con yêu thú khổng lồ, cao ba ngàn mét, dài năm ngàn mét san bằng một tông môn cỡ lớn.
Trực giác của võ giả bình thường cực kỳ chính xác, nên Giang Thiên Vũ buông bỏ hết khinh thị và gồng mình lên, Cửu Chuyển Thần Công vận chuyển hết mức.
Hắn chỉ kịp vận chuyển chân khí vào thanh kiếm để liều một trận, thì "điều đó" xảy ra.
Đầu óc của Ngô Đạo Kỳ trực tiếp nổ tung - chân khí của hắn không ngăn cản được vũ khí này một ly; hỗn hợp máu tươi cùng mảnh xương vỡ bắn tứ tung, nhuôm đỏ cả vùng tuyết này.
Và trong khi hỗn hợp màu đỏ này đang bắn ra trên không trung; một vật đen thù lù, xung quanh quấn theo điện xông thẳng vào ụ tuyết đằng sau Giang Thiên Vũ; thứ này sượt qua gần mặt hắn - có thể cảm nhận được nhiệt độ trong giây lát.
Quá trình này nói ra là dài, nhưng khoảng cách trên thực tế chỉ có 50 m - cũng có nghĩa là, từ lúc hắn phát hiện nguy hiểm, tới khi nó vượt ra đằng sau, chỉ tốn tổng cộng một phần năm mươi giây.
Cái tốc độ này là thực sự khổng lồ; động năng từ viên đạn này hoàn toàn có thể đem một tảng đá lớn đều phá thành mảnh nhỏ - lại thêm thiết kế đặc thù của nó nữa.
Viên "phi tiêu" từ khẩu súng điện từ bắn tỉa làm từ Urani nghèo, nặng hơn 200g, được thiết kế tận dụng khí động lực học để bảo toàn tốc độ khổng lồ.
Hoàn toàn có thể xuyên thủng 500mm thép hợp kim RHA , mang theo hơn một megajoule động năng
Nếu động năng này là từ thuốc nổ, thì diện tích tác động của nó lại khổng lồ; không thể uy hϊếp được võ giả thông thường bởi hộ thể chân khí của họ có thể gánh được chừng đó thuốc nổ.
Nhưng do tất cả động năng được tập trung vào trong đầu nhọn có mặt cắt không tới một phần một trăm centimet vuông này - uy lực của thứ này là chính xác cực kỳ khủng bố.
Đến khi Giang Thiên Vũ khôi phục lại tinh thần, thì ụ tuyết đằng sau lưng cũng đã tan chảy; viên đạn còn tiếp tục xuyên thấu hai cây cổ thụ nữa.
Cả người hắn hiện tại bị nhuồm màu máu, Lâm Nguyệt đi bên cạnh cũng không may mắn tránh khỏi.
Khu vực hai người đứng đã nhuộm màu đỏ; tuyết hiện tại đỏ như mái - tỏa ra một loại đặc thù mỹ cảm.
— QUẢNG CÁO —
Event
"Ầm, ầm" tiếng hai cây cổ thụ đổ xuống làm mọi người dáo dác, tháo chạy.
Dù sao, thứ vũ khí uy lực như vậy cũng sẽ dễ dàng đoạt mạng bọn họ - lại thêm vào vị trí của công kích vừa rồi tới nữa.
Không ai biết nó từ đâu tới.
"Đáng chết, lại làm ta thất thố tới như này" đó là suy nghĩ đầu tiên của vị "thiên tài" trẻ tuổi họ Giang này - giận dữ vì bản thân cảm thấy nguy hiểm, sợ hãi vì uy lực của thứ vừa tới, và trên hết, là căm thù đối với kẻ đã làm mình thất thố tới vậy.
Hắn là "chân mệnh thiên tử", làm sao có thể thất thố tới vậy - kẻ dám làm hắn như vậy chắc chắn phải chết.
Hắn muốn đạp vào mặt kẻ bắn ra công kích vừa rồi và đem hắn đánh thành tàn phế.
Chỉ có như vậy mới có thể làm lắng xuống tâm thần của hắn - dù sao Cửu Chuyển Thần Công cũng yêu cầu một cái "vô địch tâm" để tu luyện.
Nếu mà e ngại sợ chiến thi chắc chắn sẽ không thể tu thành chánh quả - Giang Thiên Vũ hiện tại đã là tình thế bắt buộc; không đánh là không thể nào.
"Hệ thống, cho ta hối đoái Hộ Thể Kim Cang Phù, cũng như Thanh Phong phù; ta không tin nện tiền không thể đập chết tên kia" Nhưng, bởi uy hϊếp của viên đạn vừa rồi quá lớn, Giang Thiên Vũ không thể không phòng bị.
Nên là, lợi dụng cửa hàng của hệ thống gia tăng an toàn cho chính mình "Đúng rồi, thêm một tờ Cửu Điểu Tiễn Phù, xác định mục tiêu chính là tên vừa rồi công kích tới gần ta"
"Đinh" Âm thanh của một ngàn điểm tích lũy mọc cánh mà bay mất, nhưng Giang Thiên Vũ cũng không có thời gian để mà nuối tiếc.
Hắn cần đạp lên tất cả thiên kiêu, đúc lấy vô địch tâm, rèn được vô địch ý, luyện ra vô thượng đạo cơ - chỉ có thế thì đời này hắn mới có thể ngạo thị quần hùng.
— QUẢNG CÁO —
Event
Lập tức, chín con chim màu vàng bay ra từ cơ thể của Giang Thiên Vũ và hắn cũng bắt đầu gia tốc; cái tốc độ này ít nhất là gấp đôi so với vị "cao thủ khinh công" Mã Nguyên Tú.
Chín con chim màu vàng phóng ra ra đâm thẳng về hướng ngọn núi bên cạnh, vượt thẳng qua đoạn đường trên không trung - hướng thẳng tới người vừa bắn ra phát đạn đó.
Nếu có người thông minh ở đây thì có thể nhận ra rằng những con chim màu vàng này không phải là chim, mà là những lưỡi đao sắc bén làm từ chân khí quyện lại với nhau.
Uy lực của nó thừa đủ để sánh ngang với công kích của một vị Vô Cực Tông Sư; hoàn toàn áp đảo cường giả Tiên Thiên thông thường.
Không kể để những con chim đó, thì tốc độ của Giang Thiên Vũ cũng là khủng bố, từng luồng gió như nâng đỡ cơ thể hắn, đẩy hắn đi với tốc độ cao.
Không còn ngăn cản khí động học, nên Giang Thiên Vũ càng chạy càng nhanh, khoảng cách hơn ngàn mét chỉ tốn hắn hơn năm giây là có thể vượt qua.
Cứ đà này, thì hắn hoàn toàn có thể đạt tới vị trí của tay bắn tỉa kia.
"Cửu điểu tiễn sẽ chỉ cho ta vị trí của hắn" vừa lao đi, Giang Thiên Vũ vừa suy nghĩ - với thực lực hiện tại của hắn, thì chỉ cần tới nơi là có thể cho tên bắn tỉa kia no đòn.
Dù sao, dùng vật ngoài thân thì sao có thể mạnh được.