Sau khi cân nhắc nặng nhẹ, Lưu Lâm quyến định đến buổi xem mắt vào Chủ nhật. Trong suy nghĩa của cô, buổi hẹn chỉ như mời bạn của mẹ một bữa cơm.
Tuy nhiên vào thứ sáu, Lưu Lâm nhận được cuộc gọi từ đối tượng xem mắt, có ý muốn hủy cuộc gặp vào chủ nhật, nói phải đi công tác và không ở Thâm Quyến vào cuối tuần. Lưu Lâm cầu còn không được, vấn đề không phải ở cô, vì vậy mẹ cô không thể nói gì cô được.
Buổi tối khi về nhà, Lưu Lâm thấy mẹ ngồi thẫn thờ ngồi trên sô pha, TV cũng không bật. Bình thường đây là giờ xem tin tức thời sự của bà.
Không có gì trên bàn, hình như mẹ không nấu bữa tối
Lưu Lâm ngồi bên cạnh mẹ hỏi: "Mẹ, mẹ sao vậy?"
Mẹ Lưu Lâm thở dài nói: "Chủ nhật này người ta không đến".
Lưu Lâm cười nói: "Con còn tưởng chuyện gì? Làm con sợ muốn chết, không tới thì không tới vậy."
"Con nói xem, con không ngốc, ngoại hình cũng không tệ, sao lại thành ra như vậy?"
" Như vậy thì có sao? Con như vậy không phải rất tốt sao? Có công việc, có nhà. Còn muốn thế nào nữa?
Mẹ Lưu Lâm nhìn cô, lại thở dài đầy lo lắng: "Người ta chê con lớn tuổi nên không muốn đến. Mẹ sớm đã thúc giục con rồi. Phụ nữ chỉ có mấy năm quý giá. Chọn được thì chọn nhưng cũng không được kén quá, nếu không đến lúc có tuổi rồi sẽ bị người ta chọn. Không phải vậy sao?"
Nếu hai năm trước đây, Lưu Lâm nhất định sẽ từ chối. Nhưng bây giờ cô đã hiểu, những lời của mẹ tuy khó nghe, nhưng những gì mẹ nói đều là sự thật, đây là thực tế. Trên đời này, có được một tình yêu không liên quan đến vật chất là một điều xa xỉ và khó khăn biết bao.
Người đó không chịu gặp mặt, Lưu Lâm không tổn thất gì, người quá thực tế không hợp với cô, không gặp còn đỡ phiền. Nhưng sự việc lần này đã cho cô một cú sốc, người thực tế như anh ta không hiếm, trái lại còn phổ biến. Nếu như trước đây cô còn có chút kỳ vọng vào một tình yêu đích thực thì sau chuyện này, cô hoàn toàn tuyệt vọng.
Tuyệt vọng cũng có nghĩa là cô bắt đầu trở về với thực tế, như vậy cũng không có gì không tốt. Từ chuyện này cô đã ngộ ra rất nhiều điều, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó rất hụt hẫng. Cô biết rằng giấc mơ của mình đã vỡ rồi.
Sau khi an ủi mẹ, cô ra ngoài, muốn đi mua vài chai rượu. Mộng vỡ, nên có ít rượu để chúc mừng, để gây mê.
Lưu Lâm gặp Kim Cố ở cổng khu tiểu khu, anh định đến chỗ cô trả lại đĩa phim Al Pacino.
"Muộn như vậy, còn ra ngoài làm gì?" Kim Cố hỏi.
"Đi dạo một chút, mua ít rượu. Mẹ tôi ở nhà, cậu vào trước đi, muốn thứ gì dợi tôi về tìm cho cậu, không được động lung tung."
Kim Cố làm theo lời cô. Hai mươi phút sau, anh lại đi ra và thấy cô đang uống rượu trước cổng siêu thị.
"Dì đã kể cho em nghe về chuyện của chị." Kim Cố nói.
Lưu Lâm mỉm cười.
Thực ra cô ấy rất yếu đuối, chỉ là đang che đậy bằng một vẻ ngoài kiên cường. Vì vậy, khi đối mặt với cô Kim Cố không biết làm gì. Nếu cô giống như những người phụ nữ khác, dùng nước mắt để trút bầu tâm sự, anh có thể tạm thời cho cô mượn bờ vai để tựa vào, hoặc chí ít nói vài lời an ủi.
"Tâm trạng không tốt nên nói ra, như vậy sẽ thấy dễ chịu hơn."
Lưu Lâm uống hết cốc bia trong tay, mỉm cười nói: "Ba lon. Tôi uống hết ba lon. Tôi nhớ khi chia tay với Tiểu Cường, tôi chỉ uống một lon rồi ngủ một mạch đến trưa ngày hôm sau. Cậu có biết Tiểu Cường không? Anh ấy là anh trai của Tiểu Lý."
Kim Cố nói: "Tôi biết. Tiểu Lý có nói qua."
"Cô ấy có nói với cậu tại sao tôi và anh trai cô ấychia tay không?"
"Không có."
"Bởi vì nghèo. Nhà anh ấy nghèo, nhà tôi cũng nghèo. Anh ấy phải trả những khoản nợ chồng chất của gia đình, phải lo phí sinh hoạt cho Tiểu Lý đi học. Còn tôi, tôi cũng phải trả những khoản nợ cũ của gia đình, khoản nợ đã vay để học đại học, cũng phải lo phí sinh hoạt cho em gái đi học. Cho nên chúng tôi đã làm việc trong ba năm mà không dư được khoản tiết kiệm nào, mỗi ngày điều sống trong khủng hoảng, có chút cảm giác an toàn cũng không có, sợ một ngày nào đó đột ngột mất việc hay mắc bệnh. Chúng tôi yêu nhau nhưng không có cách nào giúp được nhau. Cho đến một ngày anh ấy không thể chịu đựng nỗi nữa, anh ấy nói chia tay. Chia tay rồi, chúng tôi vẫn còn trẻ, tôi có thể vẫn còn cơ hội tìm được người có điều kiện tài chính tốt hơn anh ấy như vậy có thể thoát khỏi cuộc sống khốn khó này, còn anh ấy cũng có thể tìm được một người có điều kiện tài chính tốt hơn để kết hôn và sinh con. Sau này anh ấy cũng thật sự tìm được, người vợ hiện tại đã giúp anh ấy phát triển sự nghiệp của mình."
Lưu Lâm khui thêm một lon bia, nhấp một ngụm, cười nói: "Tôi nói với cậu những chuyện này để làm gì? Chán thật, có nói cậu cũng không hiểu."
Kim Cố nắm chặt tay cô, anh ta hiểu. Mặc dù cô nói với giọng rất thoải mái như không phải đang nói chuyện của mình, mặc dù anh chưa bao giờ trải qua cảm giác khốn đốn vì tiền. Nhưng anh thực sự hiểu cô, anh cảm nhận được nỗi đau mà cô đang che giấu trong những lời lẽ nhẹ nhàng.
"Được, uống hết lon này tôi sẽ về." Cô nghĩ anh đang cố ngăn cô tiếp tục uống, nên nói vậy.
Anh nhìn cô. Cô cũng không biết làm gì, đến khi bị sặc rượu, mới vừa cười vừa bật dậy, vừa tay hất chỗ rượu đỗ trên áo.
Có lẽ cô ấy sớm đã chấp nhận cuộc sống của mình cùng những khó khăn mà nó mang lại. Đây là một sự sự hào phóng.
Kim Cố cười ngốc ngếch. Làm bạn với cô, anh nghĩ sẽ có những chiếc đĩa miễn phí, giờ đây lại có thêm một điều -- khi không vui, có thể học cô ấy, ăn, uống, ngủ một giấc và quên đi mọi thứ.
Cơn bão trái cây
Sau khi Lưu Lâm mua nhà, Tiểu Lý trở thànhvị khách thường xuyên, cách năm ba ngày lại sang ăn chực. Trái cây Lưu Lâm mua cho mẹ được cất trong tủ lạnh, khi nhìn thấy, cô sẽ ngồi trên sô pha miệng không ngừng nghĩ, nếu không thì lúc ra về mở tủ lạnh cho hết vào túi khi mang đi.
Mẹ Lưu Lâm rất không thích cô, sứ cằn nhằn với Lưu Lâm, nói rằng Tiểu Cường rất tốt, sao lại có một cô em gái như vậy? Nhắc Lưu Lâm không được qua lại nhiều vân vân. Lưu Lâm muốn lại cho mẹ trái cây, nhưng bà ấy không cho, bà nói rằng có mua cũng không tới lược bà, toàn làTiểu Lý ăn, Bà còn nói Tiểu Ly ăn xong thì thôi đi, đằng này ngay cả phần thừa cũng mang đi, nhà ai có của đến mức tiếp loại khách anh không hết còn mang về nhà?
Mẹ là một người phụ nữ nông thôn cả đời vất vả nên khó tránh khỏi có chút hẹp hòi, lúc mẹ cằn nhằn Lưu Lâm chỉ nghe chứ không hề để bụng. Mãi cho đến ngày Lục Tây Nặc gọi cô vào văn phòng riêng, cô mới biết đây thực sự không phải chuyện nhỏ.
Lục Tây Nặc ban đầu hỏi cô: "Dạo này thực sự thiếu tiền tiêu sao?"
"Không thiếu." Lưu Lâm hoàn toàn không hiểu chuyện gì, cô làm việc ở công ty đã gần nửa năm, được tăng lương, cô kiểm soát chi tiêu rất nghiêm khắc nên trong tay còn một khoản tiền tiết kiệm, không hề thiếu tiền. Cô không biết câu hỏi của Lục Tây Nặc đến từ đâu, hay nó có dụng ý gì.
"Kim Cố nói tài chính của cô rất eo hẹp. Nói rằng hiện tại cô đang phải trả tiền mua nhà, tiền lương tôi trả không đủ để trang trải chi phí sinh hoạt, dường như rất có thành kiến với tôi. Cô nên biết rằng tiền lương tôi trả cho là hợp lý với vị trí hiện tại của cô. Tôi không phủ nhận rằng công việc của cô tương đối vất vả, nhưng tôi cũng có tăng lương, mỗi tháng diều có thêm một khoản thưởng." Lục Tây Nặc đưa mắt nhìn cô, trừng trừng, hung hăng, như diều hâu.
"Cô là một nhân viên có năng lực, vì vậy lần này tôi chỉ nhắc nhở. Nếu côcó bất kỳ ý kiến nào về tiền lương hoặc thậm chí là công việc, có thể nói chuyện trực tiếp với tôi, tôi sẽ xử lý. Nhưng không được lợi dụng Kim Cố, nhất định không được!"
Lưu Lâm nhìn thẳng vào mắt anh, nói: "Có hai điều, thứ nhất, hiện tại tôi không thiếu tiền, thứ hai, tôi chưa bao giờ than nghèo trước mặt Kim Cố. Nếu như anh muốn đuổi tôi thì cứ nói thẳng ra, không cần phải viện cớ bằng những lí do quỷ quái này.
" Cô cho là tôi đang vu oan cho cô?"
"Làm sao tôi biết được?" Lưu Lâm cười nhạt một cái, "Không có việc gì nữa tôi ra ngoài trước, trước khi tan làm sẽ đưa đơn từ chức cho anh."
"Cô đợi một chút."
Lục Tây Nặc ngăn cô lại, vừa gọi điện cho Kim Cố, bảo anh đến, sau đó nói: "Trong hai chúng ta nhất định có người đang nói dối. Kim Cố đến sẽ chứng minh người đó không phải là tôi."
Lưu Lâm nổi giận: "Anh có ý gì? Anh nói tôi nhất định là đang nói dối?"
"Tôi không muốn Kim Cố bị người khác lợi dụng."