Lục Tây Nặc im lặng sau một lúc mới lên tiếng: "Ngày mai lại mời cô ăn trưa"
Lưu Lâm nhìn anh một lúc, cô đột nhiên cảm thấy anh thật ra rất trẻ con, mặc dù những lời vừa rồi rất thận trọng, vẻ mặt anh cũng nghiêm túc.
"Lục Tổng, chuyện từ chức ngày hôm qua của tôi, tôi không phủ nhận là mình có phần bốc đồng, nhưng sau một đêm, tôi đã suy nghĩ thông suốt, tôi đã gần ba mươi, hơn nữa lại là phụ nữ, nếu đủ may mắn có thể làm trong ngành kinh doanh này đến ba mươi lăm tuổi, nhưng sau ba mươi lăm tuổi tôi sẽ sống như thế nào? Đến lúc đó sẽ khó thay đổi nghề nghiệp. Công ty nào sẽ muốn một người mới ở tuổi ba mươi lăm? Vì vậy, tôi nhân lúc mình vẫn chưa quá già, vẫn còn cơ hội, nhanh chóng chuyển sang một công việc có tuổi thọ làm việc dài hơn. Hai năm trước tôi đã thi đậu chứng chỉ kế toán và đã làm thu ngân được nửa năm, tìm một công việc thu ngân có lẽ không khó, sau khi thi đậu các chứng chỉ liên quan, tôi sẽ từ từ chuyển sang làm kế toán. Đây là kế hoạch nghề nghiệp trong tương lai của tôi, hy vọng anh có thể hiểu."
Nhiều phụ nữ ở độ tuổi của cô đang nghĩ đến việc làm thế nào để sớm có một phiếu ăn dài hạn, nhanh chóng gả đi thay vì hoạch định sự nghiệp và cuộc sống tương lai của riêng mình.
Lục Tây Nặc nhận ra anh nên thay đổi cách nhìn về cô.
Lưu Lâm gói những món chưa ăn xong vào túi, nói: "Cảm ơn anh đã mời, ngày mai không cần đâu."
Buổi tối khi về đến nhà, Kim Cố đang ở trong nhà đợi cô để lấy CD mới. Tiện miệng nhắc đến chuyện này, Kim Cố cười nói: "Anh họ của tôi, nếu anh ấy làm sai nhất định phải bù đắp. Đây là nguyên tắc sống của anh ấy."
Vào sinh nhật lần thứ 24 của Kim Cố, anh đã tổ chức một bữa tiệc sinh nhật mời Lưu Lâm đến dự.
Sau khi Lưu Lâm đến mới phát hiện ra rằng sinh nhật của Kim Cố cùng ngày với Lục Tây Nặc, hai người cùng tổ chức một bữa tiệc. Nhưng Lưu Lâm chỉ chuẩn bị một món quà sinh nhật, đành nói với Lục Tây Nặc: "Ngày mai tôi sẽ tặng phần của anh. Anh thích gì?"
Lục Tây Nặc nói: "Có phải tôi thích thứ gì cô điều sẽ tặng?"
"Tất nhiên không thể thái quá, anh muốn sao trên trời thì làm sao tôi tặng nổi."
Lục Tây Nặc nói: "Cô nhất định sẽ tặng không nổi."
"Vậy anh muốn cái gì?"
"Cô đồng ý trước đi."
"Tôi đồng ý, nhất định sẽ tặng anh."
Lục Tây Nặc nhìn cô: "Ngày mai đến văn phòng của tôi lấy lại đơn xin nghỉ việc."
Nụ cười của Lưu Lâm đóng băng trên khuôn mặt.
Ngọc Mẫn ôm eo cô, cười tươi như hoa, nói: "Bạn đã hứa với anh ấy rồi, không thể rút lại được."
Lục Tây Nặc nói tiếp: "Cô cứ làm ở vị trí kinh doanh trong hai năm tới. Nếu sau này muốn chuyển sang bộ phận tài vụ, tôi sẽ sắp xếp."
Lưu Lâm nở một nụ cười gượng gạo, mắng bản thân quá hấp tấp. Hai năm nữa, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Hai năm đối với một người phụ nữ U30 tuổi đang khao khát thay đổi sự nghiệp, món quà quá nặng rồi! Kiểu quà này, chắc chỉ có anh ta mới nghĩ ra. Cách bù đắp như vậy thực sự khó tiêu hóa.
Đàn ông vẫn là đàn ông
Lưu Lâm muốn chuyển sang bộ phận phát triển kinh doanh. Lục Tây Nặc luôn muốn tìm thêm hai nhân viên kinh doanh phụ trách phát triển khách hàng, nhưng mãi anh vẫn chưa thể tìm được người phù hợp. Lưu Lâm trước đây đã từng làm trong bộ phận phát triển khách hàng, cô cố một số nguồn khách hàng trong tay và khá quen thuộc với công việc này. Sở dĩ cô muốn chuyển sang bộ phận phát triển kinh doanh chủ yếu là vì tiền, vì hoa hồng tương đối cao, lương của bộ phận phát triển kinh doanh cao gần gấp đôi so với bộ phận đặt hàng. Khoản vay mua nhà thực sự là một áp lực lớn, cô chỉ muốn kiếm để trả hết khoản vay càng sớm càng tốt, nếu không mọi ước mơ và dự định đều sẽ bị nó trói buộc.
Khi Lưu Lâm chuyển sang bộ phận phát triển khách hàng, thời gian đi làm không thể kiểm soát, phải đối mặt với những chuyến công tác dài ngày với tần suất cao, Lưu Lâm đã có kinh nghiệm trước đó và cũng chuẩn sẳn bị tâm lý nên đây không phải vấn đề. Vấn đề là thường xuyên đi công tác với Lục Tây Nặc. Cách nhìn của cô về Lục Tây Nặc đã dần dần thay đổi, nhưng sau chuyến công tác đầu tiên, ấn tượng của cô về Lục Tây Nặc đã giảm xuống mức tồi tệ nhất trong lịch sử.
Lần đó hai người cùng nhau đi gặp một khách hàng ở Quảng Châu, sau khi ăn tối với khách hàng xong, Lục Tây Nặc kéo cô sang một bên nói: "Cô tự tìm khách sạn đi, ngày mai chúng ta trở về Thâm Quyến."
Lưu Lâm hỏi: "Sao phải về vào ngày mai? Không phải cơm còn chưa ăn xong sao?"
Lục Tây Nặc nói: "Tôi vẫn còn hoạt động." Còn bổ sung thêm, "Cô đã làm kinh doanh nhiều năm như vậy, đáng lẽ cô phải hiểu."
Lưu Lâm sao có thể không hiểu? Loại hoạt động khác sau bữa tối chẳng qua là đi tới những chỗ nɧu͙© ɖu͙© kia, cô không tin hỏi anh: "Anh cũng đi sao?"
Lục Tây Nặc hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì sao?"
"Ngọc Mẫn biết không?"
Lục Tây Nặc nhìn cô như nhìn người sao Hỏa: "Có liên quan gì?"
"Sao lại không liên quan? Cô ấy là vợ sắp cưới của anh!"
Lục Tây Nặc lạnh lùng nói: "Nếu cô ấy là vợ sắp cưới của tôi, càng nên chuẩn bị tâm lý cho việc này." Nói xong, anh bỏ cô lại và rời đi."
Sau khi trở về Thâm Quyến, Lưu Lâm nói bóng gió với Ngọc Mẫn rất nhiều lần, xác nhận Ngọc Mẫn hoàn toàn hiểu chuyện này, Lục Tây Nặc nói không sai, Ngọc Mẫn biết hết mọi chuyện nhưng cô không nói, có lẽ cô biết thân phận mình biết bản thân nên làm gì, không nên làm gì.
Lưu Lâm thở dài thườn thượt, cô không hiểu tại sao Ngọc Mẫn phải để bản thân thiệt thòi như vậy, rốt cuộc vì muốn có được thứ gì.
Vi người đối diện là Lưu Lâm, Ngọc Mẫn mới trả lời thành thật, cô không muốn sống một cuộc sống như Lưu Lâm, quá khó khăn. Theo suy nghĩ của cô, phụ nữ là để chăm sóc và nuông chiều, không phải để ra sức kiếm sống, vì vậy chỉ cần Lục Tây Nặc đồng ý lấy cô là đủ. Tất nhiên, cô cũng thực sự yêu Lục Tây Nặc.
Tình huống như ở Quảng Châu không chỉ xảy ra một lần mà sau đó thường xuyên xảy ra. Lần gây phẫn nộ nhất là ở Đông Quan, khi Lục Tây Nặc say đến mức bất tỉnh nhân sự, ví cũng bị người ta trộm mất, tài xế taxi gọi điện bảo cô đến. Một cô gái đến hộp đêm lúc 3 giờ sáng để giúp trả tiền, tài xế taxi còn nghĩ cô là loại phụ nữ đó và còn hỏi giá cô. Sau khi Lục Tây Nặc tỉnh lại và biết chuyện, anh lại mời cô đến KFC và gọi tất cả những món cô yêu thích, nhưng cô không có chút cảm giác muốn ăn. Cô không thể tha thứ cho một chàng trai phản bội người yêu của mình và sống cuộc đời trụy lạc.
Những chuyến công tác sau đó cô điều muốn trốn tránh, nhưng tránh không khỏi vì công việc của cô là phát triển khách hàng. Không thể từ bỏ mức lương cao, cô không còn cách nào khác ngoài chịu đựng. Thế là ngày qua ngày, đi công tác trở thành ác mộng của cô.
Lục Tây Nặc hoàn toàn không hiểu suy nghĩ của Lưu Lâm, anh cho rằng biểu hiện của cô là đạo đức giả, làm kinh doanh nhiều năm như vậy, sao có thể lúng túng vì những chuyện này?
Trong lĩnh vực kinh doanh, Lưu Lâm cũng được xem là người có nhiều kinh nghiệm, vì vậy cô thực sự không để tâm về điều nhỏ nhặt đó, điều khiến cô ấy để tâm là đi cùng Lục Tây Nặc một tên lừa gạt. Vì anh là chồng chưa cưới của Ngọc Mẫn nên cô luôn cảm thấy mình phải có trách nhiệm giám sát anh, mặc dù bản thân Ngọc Mẫn không quan tâm đến điều đó, nói thẳng ra thì cô chỉ như một con cún lo chuyện bao đồng.
Lần này là đi gặp khách hàng nước ngoài, Lục Tây Nặc đã mời họ đến nội thành. Đầu tiên là đi ăn ở Hoa Cường Bắc. Đi ăn ở đâu chẳng được? Tại sao nhất định phải ăn trong nội thành? Lưu Lâm biết rõ mục đích, chán nản trong suốt bữa tối, luôn tỏ ra rất bị động.
Thấy sắc mặt của cô hời hợt, Lục Tây Nặc kiếm cớ gọi cô ra khỏi phòng riêng, đi ra sảnh nói: "Cô làm sao vậy? Nếu không muốn thì biến ngay cho tôi!"
Lưu Lâm nói: "Là anh nói đấy." Sau đó cô thấp giọng lẩm bẩm, "Tốt nhất sau này đừng bao giờ gặp những loại này." Quay trở lại phòng lấy túi, quay đầu nhìn cô thấy Trần Thụ Phong và một cô gái trẻ từ phòng bên cạnh bước ra, cử chỉ rất thân mật, cô gái trẻ nói xong còn hôn lên má anh
Lưu Lâm sửng sốt.
Lục Tây Nặc cũng nhìn thấy Trần Thụ Phong và cô gái trẻ, bước đến chào hỏi và ôm cô gái trẻ. Lưu Lâm nghe Lục Tây Nặc hỏi: "Về khi nào vậy?" Rõ ràng bọn họ rất thân biết. Nói cách khác, anh ta biết về chuyện nɠɵạı ŧìиɧ của Trần Thụ Phong.
Cô gái trẻ trả lời: "Hai ba tháng rồi."
Lục Tây Nặc lại ôm cô ta, vỗ vai Trần Thụ Phong và nói: "Tôi còn có việc. Hẹn lúc khác ăn tối với hai người."
Lưu Lâm đứng yên một chỗ, không nhúc nhích.
Khi Trần Thụ Phong nhận ra cô, vẻ mặt không tự nhiên, cũng không mạnh dạn tiến lên chào hỏi một tiếng.