Bên trong tầng thứ nhất của Hoàng Thiên Lô
—————————————————————
Từng làn Tiên vụ mờ mờ ảo ảo, như có như không, mỗi đạo lại tựa ẩn chứa quy tắc thiên địa, nhật nguyệt đồng huy, áo nghĩa huyền diệu.
Ẩn náu giữa làn Tiên vụ đó, toạ hạ tại trung tâm, là một thân ảnh nữ tính, khoác trên người một bộ hồng y. Hai tay nàng không ngừng kết ấn chú, một đoàn quang hoả chờn vờn trên thân, linh động không ngừng, bập bùng không dứt.
Chỉ thấy xung quanh nàng xoáy vòng từng sợi Tiên khí, không ngừng thẩm thấu vào cơ thể, bồi bổ lấy tư chất của nàng. Bỗng đột nhiên, như có dị động xuất hiện, từng đạo Tiên khí vốn thong dong như bị cuốn vào một vòng xoáy nước, tốc độ di chuyển nhanh hơn gấp mười lần, cuốn quanh lấy người nàng.
Nàng tựa như hố đen đồng dạng, bao nhiêu Tiên khí đến cũng không có chút nào dư thừa, không hề xuất hiện trạng thái rối loạn hay có nguy cơ bạo thể, kinh mạch nàng giống như phát sáng đồng dạng, hình thành một mạng lưới chu thiên.
Từng đạo Tiên khí như hoá thành từng dòng nước lũ nhỏ, nhanh chóng di chuyển khắp từng kinh mạch một, hiệu suất vận chuyển được đề thăng hết cỡ, đường kinh mạch cũng vì đó mà có phần mở rộng và đả thông.
Đốc mạch - Nhâm mạch - Xung mạch - Đái mạch - Âm Duy mạch - Dương Duy mạch - Âm Kiểu mạch - Dương Kiểu mạch.
Thủ thái âm phế kinh - Thủ dương minh đại tràng kinh - Túc dương minh vị kinh - Túc thái âm tỳ kinh - Thủ thiếu âm tâm kinh - Thủ thái dương tiểu tràng kinh - Túc thái dương bàng quang kinh - Túc thiếu âm thận kinh - Thủ quyết âm tâm bào kinh - Thủ thiếu dương tam tiêu kinh - Túc thiếu dương đảm kinh - Túc quyết âm can kinh.
Bát đại kỳ kinh cùng thập nhị chính kinh, từ đó chuyển hoá lấy toàn bộ khiếu huyệt khắp cơ thể, bồi bổ lấy khí huyết, cơ quan, nội tạng. Sau cùng, tất cả Tiên khí đều di chuyển về vùng Đan điền khí hải, nơi đang hình thành nên một viên Xích sắc hoàng đan.
Tiến trình này chỉ kéo dài lấy tầm hai ngày, đến ngày thứ ba, viên Đan đã hoàn chỉnh.
Càn Minh Nguyệt nhíu mày một cái, chỉ thấy một luồng quang mang hạ xuống viên kim đan, liên tục vì nó rèn giũa lấy. Viên Đấu đan xoay tròn giữa từng đạo huyền quang, trên thân đan văn lộ rõ, từng vòng xoáy tròn cũng dần xuất hiện.
Khí thế của nàng cũng đang không ngừng biến đổi, nhanh chóng hướng Đấu Linh tiến cấp. Từng luồng Đấu khí phát tán ra trên thân nàng nhanh chóng hoá hư ngưng thực, như hình thành lấy một lớp áo giáp bên ngoài.
Cuối cùng, đến vòng xoáy thứ chín xoay chuyển bên ngoài viên Đấu Đan, quá trình rèn giũa mới kết thúc. Tại bên trong đan điền của Càn Minh Nguyệt, viên Đấu Đan không ngừng xoay tròn, tham lam hấp thu lấy từng đạo Tiên khí xung quanh vào thể nội, làn Tiên vụ cũng vì đó mà tiêu tán đi không ít, cảnh giới của nàng cũng bằng mắt thường thấy được tăng cấp.
“Đấu Linh đệ nhất tinh!”
“Đấu Linh đệ nhị tinh!”
“Đấu Linh đệ tam tinh!”
“Đấu Linh đệ tứ tinh!”
Chỉ trong nháy mắt, toàn thân Càn Minh Nguyệt bộc lộ một cỗ kinh khủng lực lượng, trực tiếp chấn nhϊếp lấy cây cỏ xung quanh, ngay cả cái đình vốn là nơi nàng ngồi đả toạ cũng nhanh chóng có dấu hiệu nứt vỡ, từng đạo vết nứt không ngừng tán rộng.
Bỗng nhiên, một đạo linh lực phiêu miểu vượt không mà đến, nhanh chóng gắn chắc lại từng mảnh tường lung lay sắp vỡ, đồng thời một bức tường không khí cũng trực hiện, bảo vệ lấy toàn bộ kiến trúc xung quanh.
Một giọng nói nam tính truyền đến:
“Cẩn thận chứ, hoạ tiết cùng phong cách trang trí trên mấy cái kiến trúc này cũng là ta tốn sức bốn trâu hai hổ mới nghĩ ra đấy, làm hỏng thì phí lắm.”
Càn Minh Nguyệt nghe vậy, lập tức nhận ra thân phận người đến, bèn xoay người lại 180 độ. Tại đấy, cách nàng hơn chục thước, là một thanh niên mặc một bộ tử y, trên vai có một quả cầu trong suốt tựa Xích ngọc, đang lấy ánh mắt tán thưởng nhìn nàng.
“Chậc chậc, không sai! Biết áp chế lấy cảnh giới để đánh vững căn cơ, nếu không với sự trợ giúp của Tiên lực huyền diệu cũng đủ ngươi tấn cấp Đấu Linh thất tinh rồi! Quả không hổ là nữ người hầu đầu tiên của ta, cũng là có ta gần tháng trước phong phạm!” Thanh niên kia nhẹ giọng, âm thanh giống như trưởng bối đối vãn bối tiến bộ vui mừng đồng dạng.
Không nói thì thôi, cụm từ “ nữ người hầu” cùng với kiểu nói kia nhanh chóng khiến cho trán nàng hiện ra mấy sợi hắc tuyến. Từ khi nào mà nàng cần cái dạng trưởng bối kiểu này rồi? Không những thế gia hoả đáng ghét kia lại còn nói mình chỉ xứng có phong phạm hắn tháng trước thôi á? Nói đùa, dù sao mình cũng là Đấu Linh tứ tinh tồn tại, gia hoả này tại ba tuần trước vẫn là Đại Đấu Sư...
Nghĩ đến đây bỗng nhiên nàng cảm thấy có gì đó không đúng, vội vàng nhìn kỹ lại người thanh niên kia. Mà đương nhiên đối với nàng Lưu Chính kinh cũng không có gì tốt giấu diếm, dù sao giả heo ăn thịt hổ trước nàng cũng không để làm gì, thế nên toàn bôn tu vi cảnh giới của hắn cũng hiện ra trước mắt nàng.
Mà Càn Minh Nguyệt đâu? Tâm tính lúc này cũng đang là cực độ bạo tạc.
Cmn! Đấu Linh nhất tinh? Không chỉ có thế mà gia hoả này khí thế so mình còn muốn mạnh? Mình thế nhưng mà là Đấu Linh tứ tinh a. Càn Minh Nguyệt càng nghĩ tâm tình càng phiền muộn.
Bất quá nghĩ lại gia hoả này trước đây cũng có chiến tích đánh vượt cấp rồi, nàng lại nhanh chóng cảm thấy tốt hơn, dù sao đi theo hắn gần bốn tháng, đối với tự nhiên lại lòi ra cái gì lạ nàng cũng không thấy bất ngờ.
Hơn thế nàng vũng cẩn thận nghĩ lại thứ mình vừa lĩnh ngộ được, chắc hẳn gia hoả kia cũng không có lĩnh ngộ tới được tầng thứ đấy, Càn Minh Nguyệt nhanh chóng tỉnh táo lại, nhẹ nhõm nở một nụ cười tự tin.
Chỉ thấy nàng hướng Lưu Chính Minh ở phía đối diện nở một nụ cười thật tươi, hai mắt đang nhắm cũng mở ra.
“Thái Dương Hạ San thức thứ hai, Thiên Quang Phổ Chiếu!”
Hai con mắt của nàng tựa như hai quả cầu lửa đồng dạng, không ngừng phát tán ra quang mang khắp tứ phương tám hướng, kim quang trăm dặm tề thiên mà xuất, tựa như thánh quang tại thương khung chiếu rọi xuống bên dưới, tinh khiết vô cùng.
Quang huy lưu chuyển, ánh sáng muôn nơi nhanh chóng tụ hợp, tất cả hướng Lưu Chính Minh mà đến. Đứng trước ánh sáng đó, giống như không dung bất kỳ một loại hắc ám nào, tựa như tất cả đều bị phơi bày đồng dạng.
Trường thương trên tay nàng xuất hiện, quang hoả từ Diễm Linh hoả không ngừng nhảy múa trên đấy, nhanh chóng hướng Lưu Chính Minh lao tới.Diễm Linh hoả từ sau khi nàng cảnh giới đề thăng đã như có thuế biến, toàn thân một màu lam sắc cũng bắt đầu hướng tử sắc chuyển biến sang màu tử sắc, huyền ảo sinh động.
Dưới chân nàng cũng có quang huy phát tán, giống như trợ giúp cho tốc độ của nàng. Thân ảnh của Càn Minh Nguyệt như một tia sáng xẹt qua trong đêm, chỉ sau chưa tới một cái hô hấp nàng đã xuất hiện tại Lưu Chính Minh trước mặt, tay phải nâng cao trường thương, đầu thương tựa như ngưng tụ lấy quang minh cả thế gian, hàng ngàn tia sáng lao xuống.
Thấy vậy, Lưu Chính Minh cũng không có bộc lộ chút nào lúng túng, tâm niệm nhất động, một luồng kiếm ý kinh khủng từ trên người hắn thoáng hiện, nhanh chóng giao phong cùng với đoàn quang mang phía trước.
Chỉ trong một cái chớp mắt, toàn thân Càn Minh Nguyệt như bị đình trệ, không tiến thêm nổi một bước nào, bất quá cũng chỉ là nháy mắt, nàng nhanh chóng thoát khỏi trói buộc, trường thương lại tiếp tục lao tới.
Thấy cảnh này, nguyên bản vốn ung dung Lưu Chính Minh trên mặt cũng không ức chế nổi một cỗ kinh ngạc, bất quá cũng rất nhanh thôi, hắn nhanh chóng phản ứng lại, bốn luồng kiếm thế lại tiếp tục xông tới, liên tục diễn hoá tứ tượng, chặn đứng lấy trường thương.
Trong thị giác của Càn Minh Nguyệt, nàng cảm giác như đối mặt chính là tinh không vô tận, quang minh soi rọi vào vùng tinh không đấy, nhanh chóng khiến cho cả hai hư ảnh đều biến mất, khiến cho nàng bị lâm vào trạng thái mất tinh thần trong giây lát, đến khi kịp tỉnh lại thì đã phát hiện mình đang nằm trong l*иg ngực của gia hoả trước mặt rồi.
“Được, cũng không tệ! Quang Minh lĩnh vực cũng đã lĩnh ngộ thành công rồi.”
Lưu Chính Minh nhìn lấy Càn Minh Nguyệt đang ở bên trong l*иg ngực mình, cười nói ra, bất quá tuy rằng trên mặt ung dung, hắn nhưng là đối với Lĩnh vực thuế biến cảm thấy vô cùng là kinh ngạc.
Ý cảnh thoát thai từ cảm ngộ của tự thân tu sĩ đối với một loại lực lượng của tự nhiên, dùng ý chí diễn giải lại. Chính vì thế nên tuy là cùng một hiện tượng, tựa như gió thổi, có người lĩnh ngộ Thanh Phong ý cảnh, có kẻ thì là Mãn Phong ý cảnh, vân vân...
Ý cảnh tiến thêm một bước là vì lĩnh vực.Giống như đã nói, Lĩnh vực là sử dụng ý chí điều khiển nguyên lực tại bên trong không gian cố định, cũng có thể gọi là thiên địa nguyên lực. Do nàng chưa đạt tới cảnh giới cảm ngộ nguyên khí thiên địa thành ra nguyên lực sử dụng vẫn thuộc bản thân, chỉ có thể xưng hô làm Nguỵ lĩnh vực.
Lĩnh Vực cũng có phân cấp, đệ nhất là vì Nguỵ Lĩnh Vực, giống như Càn Minh Nguyệt làm ví dụ. Cấp bậc lĩnh vực này thì kì thực chính là tính theo cảnh giới, ví dụ như Nhập Thần cảnh có thể sử dụng Nguỵ Lĩnh Vực mạnh hơn Nhập Thánh cảnh, bởi vì nguyên lực chính là tự thân.
Cấp bậc kế tiếp chính là Chân Lĩnh Vực, bắt đầu từ Nhập Hoá trở đi, sở hữu lấy thiên địa nguyên khí, phân làm Chân Lĩnh Vực cửu bậc, tượng trưng cho hiệu suất sử dụng lấy thiên địa nguyên khí cùng cảm ngộ.
Kì thực đây mới chính là lý do Lưu Chính Minh kiêng kỵ Nhập Hoá cấp bậc cường giả nhiều đến thế, bởi vì nếu đối mắt với cấp bậc này, hắn chỉ có thể sử dụng át chủ bài may ra mới có cơ hội đánh lại đối phương, có thể gϊếŧ nếu chỉ là sơ kỳ.
Dù sao, như đã từng có một câu nói, trong chính mình lĩnh vực, ngươi tựa như thần! Tất nhiên là trong trường hợp nếu kẻ địch cũng không có lĩnh vực mà thôi.
Tựa như Càn Minh Nguyệt, tuy rằng nàng mới chỉ có Nguỵ Quang Minh lĩnh vực bất quá cũng đã khiến cho Lưu Chính Minh phải điều động tận năm loại kiếm ý chống lại, trong đó một đạo đã là cửu đoạn, bốn đạo bát đoạn, đủ để chứng minh Lĩnh Vực đáng sợ.
Tất nhiên rằng Lưu Chính Minh nhưng là cũng không có bộc lộ tự thân lực lượng, cũng chỉ dùng mỗ kiếm ý thôi, bởi đơn giản lúc Càn Minh Nguyệt tấn công cũng chỉ là để thử xem chiến lực của nàng mà thôi, không hề có ý định tổn thương hắn.
“Buông ta ra!”
Nghe thấy âm thanh này, Lưu Chính Minh mới từ trong suy nghĩ tỉnh lại, phát hiện ra Càn Minh Nguyệt vẫn đang tựa vào l*иg ngực mình, mặt đỏ như trái gấc. Hắn mới vội vã buông nàng ra, dù sao rằng chính hắn cũng cảm giác là có ai đó đang trên bờ vực của lý trí rồi.