Chương 84: Đi dò xét nhà!

Cảm nhận thấy sức sống của mảnh khu vực này đã quay trở lại về sau, Lưu Chính Minh mới thu tay lại, Bất Diệt Linh Viêm cũng nhanh chóng tiến nhập thể nội.

Xử lý xong xuôi hết toàn bộ, Lưu Chính Minh mới đi ngay đến trước cái xác rắn, tay vươn ra một cái, một luồng linh lực nhanh chóng tiến nhập bên trong, lấy ra một cái túi da nhão nhoét.

Đây chính là túi nọc của Tuỳ Hư Mãng Xà, nơi ẩn chứa lấy toàn bộ độc vụ của nó.

Mặt không đổi sắc, Lưu Chính Minh thao tác vô cùng linh hoạt, nhanh chóng dùng linh lực gạn hết toàn bộ chất độc ra, rồi lại lấy dị năng [ Kết Lực ] cho bao bọc, xong cho toàn bộ vào trong giới chỉ.

“Độc này ngay cả Nhập Thần Cảnh còn phải sợ, không phải Nhập Hoá là không thấy được, trừ khi là có tồn tại một số kỳ nhân dị sĩ, bất quá chắc có lẽ sẽ có tác dụng một lúc nào đó.” Lưu Chính Minh nghĩ thầm.

Đổ đầy giới chỉ về sau, Lưu Chính Minh mới quay về phía nhị thú, hơi lộ vẻ mộng bức:

“Tiểu Mộc? Ngươi đang làm cái gì vậy?”

Tiểu Mộc lúc đấy đang thực hiện động tác nhảy lộn 360 độ, thấy Lưu Chính Minh hỏi vậy, chưa kịp trả lời thì đã thấy tiểu Kim nhanh chóng đáp:

“Bẩm chủ nhân, tiểu Mộc là vừa mới phát hiện một kiểu nhảy mới, đang thử luyện tập cho chủ nhân xem.”

Nói xong hướng về phía tiểu Mộc nháy nháy mắt, hàm ý vô cùng rõ ràng.

Tiểu Mộc thấy vậy vội vàng nói, bất quá trong lòng đã sớm phun tiểu Kim mấy trăm lần.

“Đúng đúng chủ nhân, ngài muốn xem tiếp không?”

Lưu Chính Minh nhìn hai đứa như vậy tuy vẫn còn không rõ chuyện gì vừa xảy ra, song vẫn còn đoán được một hai. Chỉ thấy hắn nhoẻn miệng cười, nói:

“Không, ta cũng không có hứng thú. Bất quá tiểu Kim, ta xem ngươi đã thích nhảy kiểu như vậy rồi sao không tập theo đi. Nên nhớ rằng chỉ có khổ luyện mới có thành công nhá, tiểu Mộc tập bao nhiêu, ngươi thì gấp đôi!”

Tiểu Mộc nghe thế như mở cờ trong bụng, nhanh chóng đồng tình:

“Đúng đúng, ngươi cũng phải nhanh chóng luyện tập đi, khẳng định chỉ có lợi vô hại.”

Tiểu Kim thấy chính đích thân Lưu Chính Minh nói vậy, cũng không dám phản bác, chỉ đành tràn đầy uỷ khuất tự thân lộn 720 độ, bất quá trong lòng cũng đã bắt đầu suy nghĩ nên bẫy tiểu Mộc như thế nào.

Lưu Chính Minh cũng không muốn phí quá nhiều thời gian vào mấy cái trò này:

“Thôi được rồi, bây giờ đi với ta.”

Nhị thú như được đại xá, vẫn là tiểu Kim nhanh nhảu hỏi:

“Đi đâu chủ nhân?”

Lưu Chính Minh một bàn tay đập xuống, cả cái xác của Tuỳ Hư Mãng Xà nhanh chóng bị nát toái, tán vụn thành từng mảnh nhỏ, rải đầy trên mắt đất, viên yêu đan bên trong cũng nhanh chóng thu lại.

Do rằng là toàn bộ chất độc trên cơ thể đều đã bị Lưu Chính Minh lấy đi hết, thế nên cái xác còn lại của Tuỳ Hư Mãng Xà chính là một nguồn dinh dưỡng vô cùng bổ ích cho đất đai nơi đây, cũng giống như là để nó hoàn trả lại nhân quả khi đã đầu độc chỗ này.

Nghiêng đầu Lưu Chính Minh thản nhiên nói ra:

“Còn làm gì nữa? Cố chủ đã đi rồi. Xét nhà!”

Buông xuống câu nói sau lưng, thân ảnh của hắn đã nhanh chóng biến mất. Tiểu Mộc cùng Tiểu Kim hai mắt nhìn nhau, hiểu ra về sau, đều hướng về phía khu vực lãnh địa của Tuỳ Hư Mãng Xà xông vào.

Do tu vi cảnh giới của cả ba đều là Nhập Thánh cảnh, thế nên rất nhanh về sau, chỉ trong mấy cái hô hấp, hang ổ của Tuỳ Hư Mãng Xà đã xuất hiện ngay trước mặt.

Hang ổ của Tuỳ Hư Mãng Xà không biết có phải do bản tính hay không, bất quá nhìn trông vô cùng giống một cái động quật.

Tuỳ Hư Mãng Xà bản thể chính là một loài rắn độc, quanh thân toàn độc khí, tuy có thể thu phát tự nhiên nhưng vẫn để đề phòng bất trắc, nó vẫn xây hang ổ tại một cái động bên trong, dù sao độc là không có ăn mòn đã ở đây, cùng lắm cũng chỉ huỷ diệt toàn bộ sinh vật sống mà thôi, cỏ cây muông thú rêu đều không phải ngoại lệ.

Không những thế, do kích cỡ bản thể, hang động này còn phá lệ khổng lồ, vo cùng nổi bật ngay giữa cả khu rừng, điều này khiến cho nhóm Lưu Chính Minh mới có thể nhanh chóng tìm thấy được.

Lưu Chính Minh tiến lên phía trước, mắt nhìn về phía hang động nhìn tựa như sâu không đáy, mắt cũng bắt đầu biến thành màu trắng.

Bạch Nhãn, biến!

Tại dưới ánh nhìn xuyên thấu của Bạch Nhãn, toàn bộ hang động bên dưới không gì có thể giấu được, coi như chất độc có thoảng thoảng tại không khí cũng là vô dụng.

Nhìn lấy toàn bộ đám tài sản tích luỹ lâu năm của Tuỳ Hư Mãng Xà, Lưu Chính Minh vui mừng:

“Chúng ta giàu to rồi.”

Tam tinh dược liệu cuộn thành một bó, tứ tinh cũng có mấy gốc, nhị tinh nhất tinh thì càng không phải nói, đặc biệt hơn thế, nhờ vào đám dược liệu ở đây, Lưu Chính Minh cũng đủ thành phần nguyên liệu để luyện hoá Quang Phụng Thừa Đan, từ đó có thể khiến cho Càn Minh Nguyệt khi thức tỉnh có thể có cơ hội lĩnh ngộ Quang Chi Lĩnh Vực.

Không chỉ là có dược liệu, bên trong một số các loại khoáng mỏ cũng không thiếu, đủ để xếp hết mấy cái giới chỉ. Như là Ngân Nguyệt Tinh Thạch, Phỉ Thuý Ngọc Thạch, Chính Lý Tinh Thiết, Đại Thể Thản Thiết,... Bất quá đại đã số đều là nguyên liệu cấp bậc không cao lắm, chỉ đủ để chế tác lấy toàn từ Vũ Phẩm hạ cấp trở xuống, không đủ để Lưu Chính Minh dung luyện lại vào Viễn Xạ Cầu.

Bất quá số lượng này cũng không thể coi thường, nếu đem ra chỉ để luyện chế lấy vũ khí thì coi như dù là Phàm Phẩm đỉnh cấp cũng có mấy chục kiện.

Lưu Chính Minh quay lại hỏi:

“Hai ngươi có muốn vũ khí không?”

Cả tiểu Mộc lẫn tiểu Kim đều nhanh chóng lắc đầu:

“Không cần thiết quá mức chủ nhân. Dù sao để sử dụng lấy vũ khí thì tốt nhất vẫn là đạt đến khi hoá hình ( Nhập Hoá - Đấu Hoàng) mới có thể sử dụng được tốt nhất, còn hiện tại thì nhục thân vẫn là quen thuộc hơn.”

Lưu Chính Minh gật đầu. Tuy rằng yêu thú có nhục thân so sánh nhân loại còn mạnh hơn nhiều lần, bất quá cũng là một loại hạn chế khiến cho chúng khó lòng xử dụng lấy vũ khí, đây xem ra cũng là một loại cân bằng, bởi trên căn bản cơ thể chúng chính là vũ khí tốt nhất rồi.

“Đi theo ta.” Lưu Chính Minh nói, sau đó nhanh chóng nhảy xuống trong hang động, quanh thân cũng ngưng kết không khí lại bao bọc lấy cả ba, không cho chút nào độc có thể tới gần.

Bên ngoài lớp l*иg chắn đấy, Bất Diệt Linh Viêm không ngừng thiêu đốt, liên tục thanh tẩy lấy độc vụ xung quanh.

Xuống tới nơi, Lưu Chính Minh càng tăng cường cường độ thiêu đốt, hoả diễm nhanh chóng lấp kín từng kẽ hở, để lại tựa như vô biên hoả ngục.

So với lúc trước chỉ có thể thúc giục hoả diễm trên thân lúc còn là Đại Đấu Sư thời điểm, giờ phút này, đột phá Đấu Linh về sau, Lưu Chính Minh đối Bất Diệt Linh Viêm điều khiển cường độ có thể nói là một trời một vực.

Nhìn lấy hoả diễm lan toả khắp xung quanh, hiện tại thì tiểu Kim cũng đã lờ mờ đoán được.

“Chủ nhân, đây là... dị hoả?” Nó có chít không xác định hỏi.

Lưu Chính Minh nghe vậy gật đầu:

“Bất Diệt Linh Viêm, dị hoả bảng top 10.”

“Bất Diệt Linh Viêm? Ngoạ toà, chủ nhân, vận khí ngươi thiệt là tốt nha.”

Một bên tiểu Mộc nghe vậy đều lộ vẻ mộng bức:

“Dị hoả? Cái này là dị hoả? Đây là thứ đồ chơi gì?”

“Ngươi không biết? Cũng phải thôi, có lẽ đại lục này là không có.” Tiểu Kim hơi giật mình, rồi mới nhớ ra đây không còn là ở Đấu Thiên đại lục, không có dị hoả cũng là một điều vô cùng bình thường.

Nó bắt đầu giải thích, mũi thì hếch lên trời:

“Nên giải thích thế nào đây nhỉ? Dị hoả chính là tiên thiên linh vật do thiên địa thai nghén, dường như là bất tử bất diệt tồn tại, năm tháng trôi qua chưa từng bị tắt bao giờ. Nghe đồn rằng từ thời xa xưa, đã từng có một vị tiền bối thống kê lấy tất cả dị hoả trong thiên địa, thì phát hiện ra rằng là có tổng cộng 100 loại dị hoả, từ đó lập ra dị hoả bảng. Dị hoả bảng xếp hạng từ 1 đến 100, mỗi loại càng về sau thì có vẻ như uy lực cùng khả năng đều có xuất hiện giảm đi, ví dụ như Thái Hoa Thánh Viêm xếp hạng thứ 92, năng lực chỉ là giúp cho người ta dễ dàng phi hành hơn thôi, so sánh với cả khả năng bồi bổ sinh lực của Bất Diệt Linh Viêm chính là kém xa cả ngàn dặm. Bất quá vị tiền bối đấy niên đại quá mức xa xưa, xa tới mức bây giờ cũng không ai rõ là người nào đã viết nên dị hoả bảng, thậm chí đã từng có người cố gắng thu thập thông tin khắp cả đại lục, để rồi phát hiện ra là hình như đã có một số loại dị hoả ngoại trừ nghe danh trên Dị hoả bảng, còn lại gần như chưa từng xuất hiện bao giờ, bao gồm cả đệ nhất danh: Hỗn Độn Thần Hoả.”

Lưu Chính Minh cũng lắng nghe lấy tiểu Kim nói, dù sao hắn cũng là chỉ biết có dị hoả bảng thôi, cũng không rõ ràng về lịch sử của nó. Bất quá tiểu Mộc nghe xong, dường như có gì suy nghĩ, lâm vào thật sâu trầm tư.

Trầm tư cũng không phải là do nó không hiểu, đã từng có lúc, nó đã từng hỏi tiểu Kim về thế giới rồi, nó cũng đã hiểu được rằng Sàng Hải Châu cũng không phải là toàn bộ, vẫn còn có Đấu Thiên đại lục các loại, tiểu Kim cũng chính là đến từ đấy, nó trầm tư là bởi vì nó hình như nhớ lại có một truyền thuyết cổ xưa.

Lưu Chính Minh thấy vậy bèn hỏi:

“Sao rồi tiểu Mộc? Ngươi phát hiện ra điều gì?”

Tiểu Mộc nghe vậy mới ngẩng đầu lên, mắt hơi lộ vẻ mê mang, đáp:

“Chủ nhân, ta nghe tiểu Kim nói về dị hoả bảng xong đột nhiên nhớ tới là ở nới đây cũng đã từng có một truyền thuyết cổ xưa.”

“Truyền thuyết gì?” Lưu Chính Minh lộ vẻ hứng thú.

“Không biết chủ nhân ngài đã nghe thấy về truyền thuyết này chưa? Nó gọi là... ”.

“Cửu Tiêu Thương Thiên Bách Lệnh!”