Chương 63: Cấm chế tồn tại

“Chờ chút, cái gì vừa xảy ra?” Một tên Đấu Thánh tại bên Đấu Thiên đại lục mộng bức.

“Không biết, bất quá không phải là do chúng ta làm.” Bên Hồn Ảnh đại lục có người giải thích.

“Đương nhiên là ta biết không phải các ngươi làm, các ngươi mà làm thì tại sao lại cũng bị đẩy ra? Coi ta là đồ ngu chắc?” Tên Đấu Thánh kia nói.

“Đúng thật.”

“...”

Thấy hai bên lại bắt đầu lâm vào khẩu chiến, đứng đầu Đế cấp cường giả hai bên rất vô ý đồng tâm cùng quay đầu lại nhìn về hai người bọn họ, khiến cho cả hai đều nhanh chóng im lặng.

“Xem ra là Tiên vụ này chính là một loại cấm chế.” Chủ nhân của âm thanh này chính là do Thái Thượng trưởng lão của Đan Tông. Thấy mọi người bắt đầu chú ý về phía mình, hắn hít một hơi rồi nói tiếp:

“Tựa như các ngươi chịu để ý quan sát kĩ dưới kia, vừa có một con muỗi đực vừa bay qua làn Tiên vụ kia mà quay trở lại không hề bị ngăn trở. Điều này chứng tỏ là làn Tiên vụ này kì thực có lẽ chính là một loại cấm chế, có hạn chế về tu vi.”

Đan Tông trưởng lão lời vừa nói ra, song phương nhanh chóng nhìn xuống, quả là có một con muỗi thật. Tất cả mọi người ở đây đều là Thánh cấp, Đế cấp tồn tại, ngay cả việc nó là đực hai cái đều thấy rõ ràng chứ đừng nói là di chuyển của nó.

Giang Thấp Kiếm lên tiếng:

“Quả không hổ là thái thượng trưởng lão của Đan Tông, chỉ riêng phần nhãn lực này là ta không bằng. Kính phục!”

“Quá khen quá khen, kì thực ta cũng chỉ có mỗi nhãn lực hơn người mà thôi, cũng không có gì cả.”

Giang Thập Kiếm cảm thấy một đợt bức như gió như không đập vào mặt, bất quá hắn cũng không tiện nói gì.

Một tên Hồn Đế lên tiếng:

“Thế xem ra là đúng là một loại cấm chế về mặt tu vi thật. Không biết nó sẽ hạ cấp độ của chúng ta xuống là còn bao nhiêu?”

Lời vừa nói ra, nguyên bản cả hai bên đều đang có dấu hiệu sồn sồn cả lên tất cả lại trầm mặc. Một mảnh tĩnh lặng.

Cả song phương đều lĩnh ngộ ý tứ này, đó chính là cần có một người đi làm chuột bạch, đây là một vị trí rất nguy hiểm. Đầu tiên là phải hạ tu vi xuống dần dần, sau đó bắt đầu đi vào khu vực Tiên Vụ kia. Nếu tu vi vẫn chưa thích hợp thì có lẽ sẽ bị đánh trả lại, vấn đề chính là sức mạnh đánh trả mạnh bao nhiêu.

Đừng tưởng rằng vừa nãy đợt Tiên Vụ kia đánh bay tất cả song phương mà lại còn ngay lập tức bay lên nói chuyện được thì nghĩa là đợt Tiên vụ đấy phản lại cũng không mạnh cho lắm, phải biết đó là môt đợt có thể một lần đánh văng tất cả Đế Cấp cùng Thánh cấp, chứng minh được là đợt Tiên Vụ đấy phản chấn kì thực vô cùng mạnh.

Cũng chỉ có Thánh Cấp loại đỉnh phong kia mới có thể ung dung như vậy, chứ nếu là Thánh cấp nhất tinh loại này có lẽ bị một vả là trọng thương rồi, Thánh cấp trở xuống chính là vẫn lạc.

Cuối cùng mỗi bên đều cử ra một tên Thánh Cấp đỉnh phong. Hai tên xui xẻo này đều vô cùng nhát chết, thế nên cả hai đều hạ cảnh giới xuống là còn Đấu Chi Khí, rồi Đấu Giả, rồi Đấu Sư, Đại Đấu sư, tương tự bên kia là Hồn chi khí, Hồn giả, Hồn Sư, Đại Hồn Sư.

Cấm chế vẫn không bị xúc động, cho đến khi cả hai bắt đầu tiến vào Hoàng cấp nhất tinh. Một luồng Tiên vụ ngay lập tức đánh văng bọn họ ra ngoài. Bất quá lực lượng được sử dụng đã bị yếu đi rất nhiều, cả hai đều không có tổn thương.

“Xem ra Hoàng cấp chính là giới hạn của cấm chế cho phép rồi. Không biết Tiên Khí đặt ra cấm chế để làm gì?” Lần này là Thái Thượng trưởng lão của Khí Tông lên tiếng.

“Không biết, bất quá điều đó không ảnh hưởng chúng ta. Long huynh, ta nhớ năm xưa Thanh Long đế quốc các ngươi thu hoạch được Tiên Khí đâu có phức tạp như này đâu?” Giang Thập Kiếm quay sang bên người một nam tử toàn thân tử y, mày rồng mình én hỏi.

Đây chính là Long Chính, thái thượng trưởng lão của Thanh Long đế quốc, một thân tu vi đạt Đấu Đế bát tinh.

Long Chính nghe vậy bèn nói:

“Quả thật là vậy, có thể là mỗi loại Tiên khí một khác nhau?”

Đối diện với câu trả lời này của Long Chính, tất cả đều không đưa ra được một lời giải thích nào tốt hơn, vì từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến tận bây giờ, Tiên Khí mới chỉ xuất thế mỗi hai cái, một là Tầm Long Kiếm tại Thanh Long đế quốc, hai là cái này.

Nhắc đến Tầm Long Kiếm kì thực cũng là một loại tình cờ, là khi còn trẻ Long Chính chu du khắp thiên hạ, bỗng nhặt được thanh kiếm này tại môn thôn làng nhỏ. Về sau khi trở thành Đấu Đế mới đánh lên được cơ nghiệp, xây dựng nên Thanh Long Đế quốc, càng trở thành thế lực đứng đầu tại Đấu Thiên đại lục.

Điều duy nhất mà họ biết chính là hai món Tiên khí mà ở gần nhau thì sẽ có chút xúc động, đó là từ lần trước mà Long Chính đem Tầm Long Kiếm đi ngang quá Đại Khôn quốc, dẫn đến món kia xuất động, bất quá rất nhanh biến mất, không hề xuất hiện lại. Long Chính rất tiếc vụ đấy, từ đó về sau hắn không ngừng chu du khắp cả Đấu Thiên đại lục, trong tay cầm Tầm Long kiếm, mong muốn tìm ra một món Tiên Khí nữa.

Từ đó đến nay đã 3000 năm rồi, và hắn vẫn chưa từ bỏ. Thật đáng kính phục!

Đột nhiên, Thái Thượng trưởng lão của Ám Tông lên tiếng, giọng nói kha d khàn mang theo hàn ý như từ thanh âm từ cửu u:

“Vậy... đã biết phương pháp tiến vào rồi thì đến vấn đề tiếp theo, ai sẽ tiến vào?”

Nghe được câu hỏi này, tất cả song phương đều lâm vào trầm mặc. Dù sao nếu như tiến vào càng nhiều, càng có khả năng chiếm được Tiên khí. Bất quá không ai biết bên trong sẽ có gì cả, nếu như tất cả tại bên trong đều vẫn lạc rồi thì phe tiến vào nhiều hơn sẽ chịu càng nhiều tổn thất.

Nên biết rằng tại chiến trường thực tế, thiếu hay nhiều một Thánh Cấp cũng không phải là vấn đề quá lớn, nhưng nếu thiếu đi một Đế cấp thì đó chính là một mối đe doạ thực sự.

Dưới tình huống bình thường, một tên Đế cấp hoàn toàn có thể sánh nganh được cả trăm tên đỉnh tiêm Thánh cấp cộng lại, hai bên là hoàn toàn không cùng một cấp bậc. Nhất là Thánh Cấp đỉnh phong chỉ có thể lĩnh ngộ được Giới vực, mà Đế cấp đã bắt đầu lĩnh ngộ Áo Nghĩa.

Đây chính là chất biến rồi. Tất nhiên, nếu như lâm vào tầm mấy nghìn tên Thánh Cấp đỉnh phong thì Đế cấp cũng vẫn lạc như thường, lúc này số lượng đã đủ để bù đắp chất lượng. Bất quá lấy đâu ra nhiều Thánh Cấp như vậy? Coi như cộng tất cả Thánh Cấp của cả hai đại lục vào thì đều sẽ chỉ có đến hàng trăm là cùng, lấy đâu ra so sánh với Đế cấp?

Đây mới chính là lý do cả hai bên đều cần thời gian để cân nhắc vấn đề này. Nhưng họ hoàn toàn không biết được, trong lúc họ đang phải tốn công suy nghĩ, thì bên dưới lòng đất, hai thân ảnh đang nhanh chóng đào lên, tiếp cận với vùng Tiên vụ lên. Rất đúng lúc là cả khu vực đều được bao trùm bởi Tiên vụ, nên thần niệm của cả song phương đều không có nhìn thấy được.

Tất nhiên hai thân ảnh đấy chính là Càn Minh Nguyệt cùng với Lưu Chính Minh. Ngoại trừ hai người này ra còn có ai trên cả đại lục này dám chơi trò thọc gậy bánh xe kiểu này.

“Chơi kiểu này, phía trên toàn các đại lão, tốt kí©h thí©ɧ a.” Càn Minh Nguyệt nói nhỏ. Vốn nàng chính cư dân của Đấu Thiên đại lục, Đấu Đế chính là đại lão danh bất hư truyền, đây chính là quan niệm thâm căn cố đế trong nàng rồi, nên cho dù có Lưu Chính Minh bảo đảm, nàng vẫn không tự chủ được lo sợ nhìn lên phía trên.

Lưu Chính Minh cũng không nói gì, tất cả đều nằm trong kế hoạch của hắn rồi. Dù sao tầm mắt hắn kì thực cũng rất rộng, bất quá đây cũng là lần đầu tiên hắn tiếp xúc với tầng thứ này cường giả nên cũng có chút khẩn trương. Tuy thế hắn vẫn rất bình tĩnh làm theo phương án mình đã đề ra, đây cũng chính là một trong các tố chất tốt nhất của hắn: gặp nguy không loạn.

Kì thực việc họ trốn ở đây được cũng rất đơn giản. Ban đầu Lưu Chính Minh cùng Càn Minh Nguyệt chui xuống dưới đất, ở ngay dưới vị trí mà Tiên Khí sẽ xuất hiện, thông tin đều đã được hệ thống cấp cho rồi. Hoàng Thiên Lô coi như cường giả Đế Cảnh nhìn thấy đều sẽ không phát hiển ra có gì kỳ lạ, thần niệm đảo qua cũng không để ý.

Tiếp theo đó khi Tiên Khí xuất thế, Tiên Vụ che phủ thần niệm, hai người mới có cơ hội đào lên, nhanh chóng tiếp cận Tiên khí mà không ai hay biết. Bất quá đây mới chỉ là phần đầu bố cục của Lưu Chính Minh mà thôi.

Vừa đào vừa tiến lên, Lưu Chính Minh trong não đột nhiên có một cái suy nghĩ:

“Sẽ ra sao nếu như ta chiến đấu cùng Đấu Đế khi mà bị xuống Đấu Vương cảnh nhỉ?

Hệ thống nghe thấy vậy không chút lưu tình đả kích:

“Ký chủ solo Đấu Đế dưới trạng thái Đấu Vương? Mười phần chắc thua?”

Lưu Chính Minh có chút không phục:

“Sao ngươi chắc chắn thế? Ta có Viễn Xạ Cầu và còn nhiều chiêu thức nữa cơ mà?”

Hệ thống cũng hơi im lặng chút, rồi giải thích:

“Ngươi dưới trạng thái này đánh chắc chắn không lại họ. Biết lý do không? Thứ nhất thân thể ngươi quá yếu, đám kia có giảm xuống cảnh giới nhưng nhục thân vẫn giữ nguyên. Thứ hai ngươi mới lĩnh ngộ được bao nhiêu, Thời gian kiếm ý mới thất đoạn, đám kia đã lĩnh ngộ được áo nghĩa. Cả hai bên căn bản là không cách nào so sánh được.”

Lưu Chính Minh nghe xong hơi trầm ngâm một chút, nhưng khoé miệng lại nhếch lên cười:

“Đó chỉ là do ta vẫn còn là Đại Đấu sư đỉnh phong thôi, đợi ta lên Đấu Vương đỉnh phong thì đến lúc đó mới biết mèo nào cắn mỉu nào.”

Hệ thống:”...”

Ngay lúc đó một tia sáng lọt vào trên mặt của Lưu Chính Minh, hắn thấy vậy bèn quay sang Càn Minh Nguyệt, nói:

“Đến rồi.”