Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thời Đại Cấm

Chương 48: Ảnh đế Lưu Chính Minh

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Lệ Hàn! Có vấn đề gì thế?” Nhìn thấy con mình ngã xuống, Lệ Thần ngay lập tức chạy tới bên cạnh, cố dùng hồn lực thẩm thấu vào thể nội giữ lấy tính mạng của Lệ Hàn.

Cuồn cuộn linh hồn lực đi vào, nhưng triệu chứng của Lệ Hàn không có tốt lên, mà ngày càng tệ hơn. Lệ Thần bất lực nhìn về phía nhi tử độc nhất của mình, cuồn cuộn linh hồn lực cố gắng níu giữ tính mạng cho hắn, nhưng tất cả đều là tốn công vô ích.

Sắc mặt Lệ Hàn ngày càng trắng, hắn suy yếu không nói lên lời. Sinh cơ của hắn đang dần dần trôi đi, thể nội của hắn một thứ lực lượng nào đó liên tục tàn phá các nội tạng của hắn, đồng thời việc Lệ Thần thúc giục linh hồn lực càng có vẻ khiến cho nó tệ hơn.

Lệ Thần thấy linh hồn lực ngày càng vô hiệu, quay sang phía hắc y nhân:

“Cầu xin ngài, cầu xin ngài làm ơn ban thương xót cứu giúp khuyển tử. Tiểu nhân nguyện làm thân trâu thân chó phục vụ ngài.”

Hắc y nhân nghe vậy một mặt hờ hững, nhẹ nhàng nói:

“Phục vụ ta? Hồn Hoàng? Ngươi chưa xứng.”

Ngay tại lúc mà hắc y nhân nói ra lời này, một khoả trái tim của Lệ Thần nhanh chóng chìm sâu vào trong đáy cốc. Đúng lúc hắn đang sắp không ức chế nổi tâm tình của mình, lại nghe tiếp hắc y nhân nói:

“Thôi được, bổn thánh xét thấy ngươi chính là đã có công rất lớn, ngược lại có thể để cho bổn thánh xem xét một lần. Bất quá chỉ có lần này thôi, không thể chiếu theo lệ này được nữa.”

Lệ Thần nghe vậy ngay lập tức kinh hỉ, vội vã dập đầu:

“Tạ ơn ngài! Tạ ơn ngài!”

Hắc y nhân khoát tay:

“Tạ ơn gì chưa cần nói, bây giờ ta cũng không có nắm chắc có thể giúp cho tiểu tử này được đâu.”

Sau đó thấy hắc y nhân một tay đặt trên ngực của Lệ Hàn, một luồng khí thế kinh người kéo tới. Nhưng rất nhanh, nét mặt hắn đang từ vô cùng nhàn nhã ngay lập tức trở nên ngưng trọng, nhanh chóng trở nên kinh hoàng.

Hắn phụt máu ngay tại chỗ, thân thể ngay lập tức bị đánh lùi về phía sau. Khắp mặt toàn một nét kinh hoàng, hắn chỉ kịp thì thào hai từ:

“Đấu - Đấu Đế!” Rồi ngay lập tức, thân hình hắn tiêu thất ngay tại chỗ.

Mọi người chợt sững sờ trong giây lát rồi mới kịp tỉnh lại. Cmn, thế quái nào? Cứ như vậy một tên Thánh cấp tử vong rồi?

Tuy rằng rất sốc nhưng giờ đây Lệ Thần cũng đã không còn thời gian để cân nhắc. Hắn nhìn xuống nhi tử mình, người giờ phút này đang quằn quại trong đau đớn, thật sâu cảm giác được sự bất lực của mình, chỉ có thể nhìn lấy một luồng năng lượng kỳ dị đang không ngừng gặm nhấm trong cơ thể của Lệ Hàn, ngày càng mạnh hơn.

Luồng sức mạnh đấy cuộn dần thành một vòng xoáy, càng ngày càng mạnh, ngay lập tức phá vỡ thể nội của Lệ Hàn, khiến cho hắn bạo thể mà chết ngay lập tức, tứ chi phân liệt, tan xương nát thịt, chết không toàn thây.

Nhìn lấy nhi tử mình chết ngay trước mắt, nhất là khi mà cảm giác sắp thành đại sự vốn chiếm lấy hắn, khiến chi Lệ Thần ngay lập tức bạo tạc. Một luồng khí thế kinh người bức tới, bao vây khắp khuôn viên cả trăm mét.

Hắn hét to:

“Tất cả! Ta muốn tất cả Tương Liên thành đều phải bồi táng cho nhi tử của ta!” Đôi mắt hắn lệ rơi ngập tràn, cả hai tròng mắt giờ đã biến thành màu đỏ.

Hắn chỉ xuống Đổng Minh cùng Thạch Thái Minh, gằn giọng nói:

“Mười người các ngươi, trong vòng mười phút xử lý hai tên này, nếu không thì vác đầu tự mình đi gặp ta.”

Mười tên Hồn Vương kia kính cẩn đáp:

“Vâng thưa ngài!”

Lệ Thần gật gật đầu, liếc xéo một chút về phía hai vị Đổng gia gia chủ cùng với Thạch gia gia chủ. Sau lưng hắn đã mọc ra một đôi cánh, bất quá đôi cánh này hoàn toàn không được làm từ Đấu Khí, mà chính là từ tinh tuý của Linh hồn lực.

Vυ"t một cái, Lệ Thần đã nhanh chóng bay đến Tương Liên thành. Đứng nhìn Tương Liên thành từ trên cao, vốn là tâm tính của hắn đang vô cùng vui vẻ, bỗng nhiên lại có cảm giác tựa thiên đàng xuống tận địa ngục.

Nhi tử hắn chết rồi. Thiên Minh Hồn thánh chết rồi. Bây giờ có lẽ không có tin tức nào có thể khiến cho hắn thấy nản lòng hơn nữa. Bỗng nhiên, một tên Hồn Hoàng bay tới cạnh hắn, từ khí tức trên người chúng ta cũng có thể thấy đây chính là một tên Hồn Hoàng ngũ tinh cường giả.

Tên ngũ tinh Hồn Hoàng vẻ mặt âm trầm, giọng điệu tràn ngập sự tức giận:

“Lệ Thần, có chuyện lớn!”

“Chuyện gì?” Lệ gia gia chủ giờ phút này đang lâm vào tình trạng có thể gọi là một loại tương đương với trầm cảm, tự tin rằng không có gì có thể khiến cho hắn đau khổ thêm được.

Tên Hồn Hoàng kia nghe giọng điệu Lệ Thần thì có phát giác là tâm tính tên kia đang không ổn, nhưng hắn cũng không để ý đến điều đó, có chút ngập ngừng nói:

“Tất cả Độc ảnh lưu tinh đan đều đã biến mất, đồng thời toàn bộ dược thảo không sai biệt lắm đều đã bị trộm hết!”

Lệ Thần kém chút không phun ra ngụm máu:

“Cái gì!? Phương nào to gan dám tại đây ăn trộm? Hắn có biết là hắn đang vuốt râu hùm không? Mà bao nhiêu người như vậy vẫn không bắt được hắn?”

“Kì thực, đừng nói bắt được, chúng ta ngay cả bóng lưng của hắn cũng không nhìn thấy được, càng không cần xác nhận thân phận hắn.”

Lệ Thần giây phút này sắc mặt cơ hồ trầm thấp đến cực hạn. Đây là báo ứng sao? Là báo ứng cho việc hắn phản bội Đấu Thiên đại lục sao? Có thể hắn cũng chỉ muốn vững mạnh gai tộc cùng với cho con mình có hoàn cảnh tốt hơn thôi, hắn làm vậy là sai sao?

Dẹp bớt các suy nghĩ linh tinh trong đầu, hắn quay sang tên còn lại:

“Trước cứ đi liên lạc với ba vị Hồn Tông đã, họ sẽ có cách sử lý sau.”

Nói rồi thân ảnh cả hai người nhanh chóng biến mất, mục tiêu chính tại Lệ gia.

Quay trở lại với bên này, 2 gia chủ Đổng gia cùng với Thạch gia đều đang lưng đối lưng, cố gắng nghênh đón kẻ địch.

Cả mười người kia tuy đều là Hồn Vương, nhưng tất cả đều chỉ là tam tinh cùng tứ tinh. Còn bên kia cả hai người đều là Đấu Vương ngũ tinh tồn tại, tràng diện tuy bên Hồn Ảnh đại lục chiếm thượng phong rất lớn, nhưng trong vòng thời gian ngắn tiêu diệt được hai người là không thể nào.

“Thật không ngờ đến tận lúc cuối cùng kẻ mà ta cần kề vai sát cánh, chung lưng đấu cật lại chính là kẻ mà ta không muốn gặp mặt nhất, đúng không Đổng huynh?” Thạch Thái Minh một bên tung quyền, một bên vừa hướng Đổng Minh cảm khái.

“Cũng thế cũng thế.”

Tuy rằng nhân số bên Hồn Ảnh nhiều, nhưng họ đều chủ tu là tinh thần lực cùng với cả linh hồn lực, nên thân thể của họ so sánh đồng giai yếu hơn rất nhiều, càng không cần phải nói đến một bên tu luyện Đấu Khí hệ thổ Thạch Thái Minh. Tuy thế, cứ giữ vững thế trận như này, họ sớm muộn gì cũng sẽ cạn kiệt Đấu Khí, đến lúc đó, họ sẽ không khác gì cá nằm trên thớt, chờ người mổ thịt.

Roành một tiếng, khiến cho cả song phương đều chấn động. Thì ra là Phần Không di tích đã tại sụp đổ. Không còn có Thiên Minh hồn thánh cùng Phần Không đấu thánh các loại duy trì, đồng thời vốn cũng đã hoàn thánh sứ mệnh của chính nó, Phần Không di tích nhanh chóng chìm xuống, trở thành nơi cho Phần Không đại thánh an nghỉ muôn đời.

Song phương chỉ sửng sốt trong chưa tới một phần mười giây rồi lại loa vào đánh tiếp. Nhưng giờ phút này không ai để nguyên bản vốn là có mấy chữ vàng ghi Phần Không đại thánh, giờ đây đều cũng biến mất không có dấu vết.

Cách đó mấy trăm cây số, hắc y nhân giờ phút này đang thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại. Hắn rút từ dưới cằm ra một cái viền, từ đó để lộ ra một khuôn mặt anh tuấn.

Lưu Chính Minh thở phào một tiếng. Tặc, thật là mẹ nó kí©h thí©ɧ, diễn trò trước mặt cả đống Hoàng cấp cùng Vương cấp, không có gì sướиɠ hơn.

“Ký chủ diễn rất là tốt, nhất là cái vụ phun máu ba thước, nếu không phải bổn hệ thống suốt ngày ở trong đầu ký chủ có lẽ đến cả ta cũng bị lừa.” Hệ thống tán thường, dường như việc diễn kịch khiến cho hệ thống sinh của nó càng thêm sôi động hơn vậy.

Một bên Càn Minh Nguyệt vừa mới xuất hiện, hoá ra ngay từ đầu Lưu Chính Minh cho nàng vào lại bên trong Hoàng Thiên lô, bây giờ đã hết việc rồi thì nàng cũng đã lại ra ngoài.

Nàng chớp chớp đôi mi xinh đẹp của mình, ánh mắt có vẻ hơi lo lắng nhìn hắn:

“Như vậy thì nhưng người tại Tương Liên thành không có sao chứ?”

Lưu Chính Minh nghe vậy cười ha hả:

“Vẫn là ngươi có tâm địa thiện lương như vậy. An tâm đi, ta ngay từ đầu đã để cho phân thân đi thông cáo Đan Tông cùng Dược tông rồi. Ta thậm chí còn đưa cho họ cả Độc ảnh lưu tinh đan rồi. Chỉ cần não họ còn là não người sẽ rất nhanh đến chi viện nơi này thôi. Ta cũng cho tên Tiền quản lý mấy viên Liệu thương đan làm hối lộ rồi, hắn chắc cũng sẽ không để lộ chúng ta ra.”

Nghe vậy thì Càn Minh Nguyệt thở phào an tâm, nhưng sau đó nàng rất nhanh có nghi hoặc:

“Thế nhưng vì sao lại không để cho họ biết chúng ta? Làm thế chúng ta sẽ vô cùng nổi tiếng nha?”

Lưu Chính Minh nghe vậy thì thở dài:

“Ngươi tuy đã tiến bộ rất nhiều nhưng có nhiều thứ vẫn chưa nhìn thấu được. Thứ nhất, danh vọng chỉ là hư vô. Đây là thứ ngươi luôn cần phải nhớ kỹ, chỉ có thực lực mới là quan trọng nhất. Nếu có đầy đủ thực lực thì chúng ta đã đâu phải vướng vào cuộc chiến này, một phát sang kia tiêu diệt Hồn Ảnh đại lục luôn, đúng không?”

“Thứ hai là ta đã vung nồi cho một tay Đấu đế với màn diễn xuất thần thánh rồi, chứ không lấy việc ta sở hữu [ Không gian truyền tống phù] thì sao không đi luôn ngay từ đầu? Tuy vậy, bằng cách vung nồi này là không ai sẽ hoài nghi đến chúng ta, chỉ coi như là những kẻ xấu số bị Thiên Minh Hồn Thánh gϊếŧ.”

“Thứ ba, ta cũng không tin tưởng tông môn. Việc Hồn Ảnh đại lục thâm nhập sâu vào tại nơi này, đâu có nghĩa là nơi khác không có, có khi đã có nội gian ngay tại trong tông. Đó chính là lý do việc này càng ít người biết càng tốt.”

“Có những chuyện, xử lý trong bóng tối sẽ luôn dễ hơn là ngoài sáng nhiều. Dù sao kẻ địch đang ở trong bóng tối, nếu chúng ta lộ ra ngoài sáng đó nhất định sẽ là nguy hiểm trí mạng. Dù sao thực lực chúng ta bây giờ cơ hồ là không có cơ hội phản kháng, phải nghĩ cách nhanh chóng tăng cường thực lực lên. Đây mới là điều trọng yếu nhất. Trước lúc có thực lực tuyệt đối, cứ để chúng ta chơi trò chơi này đi, trò chơi của bóng tối.”
« Chương TrướcChương Tiếp »