Chương 32: Vượt qua khảo nghiệm thứ nhất

Lưu Chính Minh vừa bước vào tại Phần Không di tích bên trong, khung cảnh dần dần bị biến đổi. Chỉ thấy nguyên bản vốn là một đại điện lớn, thay đổi thành một không gian riêng biệt, phía trên trần có đá núi lửa, xung quanh nguyên bản không khí cũng tại nóng lên.

Quanh chân Lưu Chính Minh vốn là mặt đất giờ đều đã biến thành một bãi nham thạch, dung nham phun trào tứ phía, hoả diễm thiêu đốt khắp nơi.

Hắn quay đầu nhìn xung quanh một vòng, không thấy Càn Minh Nguyệt đâu cả. Tâm niệm nhất động, hắn bèn thúc giục lại Thân nô ấn, lại cảm giác được nàng đang tại bên cạnh mình.

Mười phần quỷ dị.

Thế là Lưu Chính Minh bèn vác câu hỏi này cho hắn tốt nhất cơ hữu, Tiện Tiện.

“Tiện Tiện, Thân nô ấn khít tức có thể bị thay đổi bởi một vị Đấu Thánh không?”

Hệ thống nghe vậy cười khinh bỉ:

“Chỉ một con kiến hôi Đấu Thánh mà đã đủ trình cản được Thân nô ấn? Miễn cưỡng Tiên đế cảnh còn được.”

Lưu Chính Minh nghe hệ thống nói thì trong lòng hơi tê lại. Cmn, Đấu Thánh mà vẫn là con kiến hôi thì ta là cái gì hả? Vi khuẩn, hay một loại sâu bọ bé nhỏ nào đấy. Mà tất nhiên hệ thống không phải lúc nào cũng đọc nội tâm Lưu Chính Minh, nên hắn cũng không biết Lưu Chính Minh đang nghĩ gì. Mà có biết hắn cũng không rảnh mà đi quan tâm.

Con kiến hôi? Cái này còn là đánh giá cao đấy. Không có cường đại chi tâm, đến cả thành tựu Thánh nhân cũng là vô dụng. Tư tưởng của hệ thống là như vậy. Không phải chỉ là đang hơi yếu sao? Cho hắn thời gian, nếu hắn có một viên đạo tâm đủ mạnh, trời đều có thể lật.

Hệ thống lại nói tiếp:

“Trên căn bản tại hiện trường như này thì Thân nô ấn vẫn đáng tin không thể nghi ngờ.”

Lưu Chính Minh nghe vậy tựa như đoạt được thông tin mấu chốt đồng dạng, lẩm bẩm:

“Có lẽ vậy thật. Nếu quả thật như mình suy đoán thì... Thôi, đi bước nào hay bước đấy.” Lưu Chính Minh thầm nghĩ.

Đúng vào lúc Lưu Chính Minh đang hơi mê mang, đột nhiên một thanh âm khàn khàn xuất hiện, mang một khí thế không thể chống lại, hoả diễm xung quanh tựa như phản ứng với âm thanh này.

“Xin chào. Một! Hai! Ba... cái ngọc giản truyền tin này thật là không đáng tin a. Các tiểu bối tốt, ta là Phần Không đại thánh. Cảm nhận đại nạn sắp tới, ta quyết định tự tạo nên một di tích để truyền lại y bát, mà các ngươi chính là người kế thừa. Lão phu sẽ chọn người có cơ duyên thích hợp nhất, cũng qua được nơi này. Các ngươi hoàn toàn có thể yên tâm là đồng bạn của các ngươi hoàn toàn không vấn đề gì, chỉ là bị khảo nghiệm ở nơi khác thôi.

Không lằng nhằng nữa, đây chính là khảo nghiệm đầu tiên: Hoả diễm địa ngục.

Đã là một muốn chiếm được truyền thừa của ta, cần tinh thông liên quan đến Đấu Khí có nguyên tố hoả. Đơn giản là tại mỗi người các ngươi phía trước có một cái bệ đá, chỉ cần di chuyển từ vị trí các ngươi đang đứng ra bệ đá là khảo nghiệm thành công, những người bị loại bỏ yên tâm là sẽ được đưa ra ngoài.”

Ngay lập tức thanh âm biến mất. Lưu Chính Minh nhìn thẳng lại đến địa phương kia, quả nhiên là có một bệ đá, cách hắn chỉ khảo nghiệm 100m. Tuy nhiên để qua được đấy Lưu Chính Minh phải vọt qua một đống tường lửa, dung nham đang kết thành hoả trận.

Hắn nhặt dưới đất lên một viên đá, ném qua. Ngay tức thì từng đợt dung nham lao ra cuốn trọn vẹn viên đá đấy trôi đi mất. Sắc mặt Lưu Chính Minh ngưng trọng:

“Nhiệt độ này coi như ta có thẻ chống đỡ một hồi cũng không chịu được tiêu hao a. Ít nhất phải từ tầng thứ Đấu Vương trở lên mới được, tên Phần Không đại thánh định giở trò gì?”

Suy nghĩ rồi Lưu Chính Minh quyết định thúc giục Hỗn Chân Công chuyển đổi thành thuộc tính hoả. Đấu Khí vừa tiếp xúc với dung nham, Lưu Chính Minh giật mình khi phát hiện được mình hoàn toàn có khả năng câu thông với dung nham ở đây.

“Ra là vậy. Khảo nghiệm thứ nhất là muốn xem xét đến các Đại Đấu sư có khả năng công pháp liên quan đến hoả diễm hoặc là sở hữu dị hoả, xem ra đã loại bỏ đại đa số người rồi. Hơn thế thử thách còn khảo nghiệm về việc dùng tinh thần lực giữ vững dung nham tách ra để có thể tiến qua, chứ lấy loại nhiệt độ này đến cả Đấu Hoàng mà muốn bị cuốn trôi thì không chết cũng phải lột da, huống chi Đại Đấu Sư và Đấu sư? Cũng may tinh thần lực của ta rất mạnh, trên căn bản tinh thần lực công pháp tại Đáu Thiên đại lục gần như không tồn tại, khiến cho việc tăng cường tinh thần lực trở nên khó khắn hơn rất nhiều, chỉ có thể thông qua cảnh giới mà tăng trưởng. Ai nói ta đây, Hỗn chân công có khả năng tăng cường tinh thần lực hơn gấp 10 lần, mặc dù chỉ có tại mấy bậc đỉnh phong hoặc nguỵ bậc thì mới được như vậy nhưng với lượng tinh thân lực của ta hoàn toàn có thể thông qua dễ dàng. Với Càn Minh Nguyệt thì nàng có Diễm Linh hoả bảo vệ công thêm Quang Lược Thiên Hoả quyết, giải quyết khảo nghiệm này rất đơn giản.”

Tâm niệm nhất động, phần dung nham chắn ngay giữa Lưu Chính Minh cùng bệ đá kia nhanh chóng tách làm hai, tạo thành một con đường. Hắn nhanh chóng đi nhanh qua. Đây cũng là một việc tương đối mạo hiểm đối với một Đại Đấu sư bình thường, dù sao thì chỉ cần hơi chút phân tâm thôi, dung nham hai bên đều sẽ lao ụp xuống, tư vị hẳn không dễ chịu gì.

Giờ phút này Lưu Chính Minh cũng đặt chân lên bệ đá. Hắn ngoái lại nhìn cả biển dung nham, hơi nhíu mày:

“Ta hoàn toàn không thể cảm nhận được một chút năng lượng nào từ trong này. Với thực lực và tinh thần lực của ta, tuy hoàn toàn có thể cách không điuef khiển một vật gì đó, nhưng cả biển dung nham? Bất khả thi. Dựa theo lão già kia thuyết pháp hẳn là chúng ta có đấu khí dạng hoả sẽ dễ dàng điều khiển được dung nham, vậy thì điều này lại mâu thuẩn với nhau, vì trong dung nham không có cái quái gì cả, làm thế nào đi lừa gạt Hỗn Chân công được. Kết hợp với hiện trạng của Thân nô ấn, suy đoán đầu tiên của ta có lẽ là đúng rồi.”

Nói rồi hắn nhìn về một nới phương xa, hai mắt của hắn đột nhiên trở nên thâm thuý, như có thể xuyên thấu thời không:

“Kế hoạch đã bắt đầu rồi cơ à?”

Vài phút sau, thanh âm kia lại xuất hiện:

“Chúc mừng một số tiểu bối đã vượt qua được màn này, chuẩn bị đi, khảo nghiệm thứ hai sắp bắt đầu

Nghe được thanh âm này, nguyên bản Lưu Chính Minh đang ngồi thiền trên bệ đá, hai mắt hắn đột nhiên mở ra:

“Khảo nghiệm thứ hai sao? Không biết hắn định chơi trò gì đây.”

Ngay sau đó, nguyên bản không gian đang tràn ngập dung nham biến mất hết, không gian lại một lần nữa biến đổi.

Ở bên ngoài, Lệ Thần đi đến cùng với nhi tử của hắn là Lệ Hàn bên cạnh, hắn nhìn thấy cánh cửa đã đóng lại, quay sang Đổng Minh, hỏi:

“Thế nào rồi?”

Đổng Minh hơi có chút ngoài ý muốn nhìn về phía Lệ Hàn, trong lòng tự hỏi tên này hồi phục gì mà nhanh vậy, bên ngoài vẫn tựa như không đáp:

“Bên trong có khoảng hơn 300 Đại Đấu sư, gần nghìn tên Đấu sư, chủ yếu là tán tu và các thế lực nhỏ. Ngược lại các thế lực lớn không có một ai, tên Tiền Giang( Tiền quản lý tên thật) hắn vốn đến chắc cũng chỉ góp vui thôi, giờ đã về rồi.”

Nghe vậy Lệ Thần không ngoài ý muốn, nói:

“Được rồi, dù thế nào đi nữa, truyền thừa của Phần Không đấu thánh rốt cuộc cũng phải nằm trong tay của gia tộc chúng ta, đấy là một cơ hội lớn.”

“Đương nhiên!” Cả Đổng Minh cùng Thạch Thái Minh cùng nói.

Sau đó cả 3 người nắm vai nhau cười ha hả, nhưng tâm tư của mỗi người một khác biệt. Của Thạch Thái Minh cùng Đổng Minh không sai biệt lắm, đó chính là cố gắng chiếm được truyền thừa, rồi thừa thời cơ nắm quyền chủ đạo trong 3 nhà. Riêng về phần Lệ Thần thì thực ra hắn có quan tâm đếch gì đến truyền thừa đâu, dù sao thì theo ý kiến của chủ nhân hắn là sẽ phải san bằng cả Tương Liên thành cơ mà, đến lúc đó hai nhà kia chiếm được gì thì cướp sau. Hắn kì thực cũng không hề muốn Lệ Hàn đi vào, dù sao thì trong kia mặc dù là bọn hắn mưu đồ rất kĩ lưỡng rồi, nhưng dù sao thì đây cũng là di tích của một Đấu Thánh, có trời mới biết sẽ xảy ra cái gì a, nên Lệ Hàn bên ngoài vẫn tốt nhất.

Nhưng bọn hắn đều không chú ý được, cách đó mấy cây số, có hai thiếu niên cùng mặc một bộ hắc y đang thông qua ống ngắm, hai mắt trắng dã nhìn về phía họ. Đây chính là 2 phân thân của Lưu Chính Minh, đã được tách ra ngay từ buổi sáng rồi.

Lưu Chính Minh phân thân một quay sang:

“Lưu Chính Minh hai, xem ra Lệ gia đúng là có đại thủ bút nha, gần trăm tên Đấu Vương, 12 tên Đấu Hoàng cùng với 3 tên Đấu Tông. Xem ra chúng quyết định là sẽ huỷ diệt luôn cả Tương Liên thành rồi.”

Lưu Chính Minh phân thân hai nghe vậy cười hắc hắc:

“Cũng may là bản tôn đã khai mở bạch nhãn mới thấu được hết âm mưu của chúng, nhìn hai tên kia kìa, tên nào cũng tưởng là mình sắp đắc lợi, kết quả thì đều nằm trong lưới của Lệ gia rồi, cũng không biết Lệ gia liệu có thích lễ vật này của chúng ta không?”

“Nói gì thì nói chứ Hỗn Chân Công quả là lợi hại, hoàn toàn có thể che giấu cả kiếm khí được, không hơn chúng ta 2 đại cảnh giới tuyệt đối sẽ không phát hiện, tuy thực lực phân thân chúng ta chỉ bằng một nửa bản tôn, nhưng cảnh giới giữ nguyên, vậy nên nếu không có đích thân Đấu Vương kiểm tra, bọn chúng sẽ không phát hiện.”

“À mà đúng rồi, thử liên lạc với Lưu Chính Minh ba, Lưu Chính Minh bốn, Lưu Chính Minh năm xem bọn hắn đã chuẩn bị xong chưa, chỉ đợi kết thúc vụ di tích này là động thủ.”

Nghe vậy Lưu Chính Minh một gãi gãi tai:

“Chắc xong rồi, bây giờ chỉ cần xem xem bản tôn thể hiện thế nào, đáng tiếc là tinh thần chúng ta đều bị ngăn cách rồi, giờ cứ theo kế hoạch thôi.”

Nói xong cả hai thân ảnh đều tiêu thất.