Chương 2: Gặp mặt hệ thống

Trong hư vô bất tận, Lưu Chính Minh dần dần tỉnh lại, kinh hãi nhìn quanh. Chỉ thấy nơi đây có mỗi một màu đen kịt, không cảm nhận được bất cứ gì. Lưu Chính Minh vốn rất điềm tĩnh, rât nhanh chóng ổn định lại tâm thần và nghĩ về luồng lưu quangvừa nãy.

“Có phải hay không chính nó đã đưa mình đến đấy? Nó có mục đích gì?”

Đang trong lúc Lưu Chính Minh đang phát chán tự vấn chính mình, một luồng thanh âm máy móc điện tử xuất hiện

“Đang tải....... Xác nhận....... Thông tin....... Thế giới......Độ phù hợp........Nguy hiểm......Cảnh giới.......Giới thiệu...... Chuẩn bị.........Chấp nhận....30%.......60%......100%. Đinh! Hệ thống xác nhập thành công! Xin chào kí chủ!”

“Hệ thống? Kí chủ? Ta có đang nằm mơ không? Thế là ta xuyên qua?”

Hoá ra Lưu Chính Minh từ nhỏ ngoại trừ học ra vẫn thích độc truyện trên mạng. Việc nhìn thấy hệ thống xuất hiện anh vốn tưởng chỉ là ảo tưởng nhưng giờ đây lại xảy ra trên chính mình.

“Xuyên qua? Có vẻ đúng như kí chủ gọi là như vậy.”

“Vậy ngươi là ai?”

“Ta quên, xin tự giới thiệu, ta là Vô Hạn Tối Cường Siêu Cấp Truy Tìm Chân Lý Chung Cực Logic Hệ Thống,... hoặc ngươi có thể gọi ta là bố ơi!

“Bố ơi?”

“Sao con trai ngoan?” Thanh âm đầy vẻ trêu chọc của hệ thống vang lên.

Đến lúc này thì Lưu Chính Minh nào còn không rõ mình bị đùa, vội vàng tức giận nói:

“Ta kệ cha nó rằng ngươi là Chung cực hệ thống hay cái của khỉ gì đó, bây giờ nói cho ta biết mục đích của người là gì?

“Thế nếu ta không nói, ngươi làm được gì?”

“Ta...” Lưu Chính Minh á khẩu. Thiên địa chứng giám đây là lần đầu tiên hắn gặp một gia hoả khó chơi như vậy, còn là kẻ sẽ gắn kết với hắn lúc về sau. Gắn kết? Nope, phải gọi là đi theo dai như đỉa.

“Ngươi đang cho rằng là đáng ra ta sẽ phải ăn nói lễ phép và đàng hoàng giống như mấy hệ thống nhà ngươi đọc đúng không, vậy thì xin lỗi nhá, ta có nhân tính đàng hoàng, không như mấy gia hoả đó đâu.”

“Thế vừa rồi người làm thế kia để làm gì, trực tiếp nói ra có phải tốt hơn không?”

“À việc đấy á, chỉ là để chỉ ra sự bất lực của người thôi.”

“Bất lực, ta nghĩ ta đâu có bị ysl đâu?”

“Không phải như thế, mà là nếu ta vừa rồi cự tuyệt ngươi thì ngươi sẽ làm được gì?”

Lưu Chính Minh trầm ngâm.

“Bí rồi phải không, đó gọi là bất lực, không thể làm gì cả, tất cả những gì ngươi làm đều phải chịu chi phối với người khác. Nếu như ngươi muốn không bao giờ phải chịu cảnh đấy nữa, phải nghĩ cách tăng thực lực của ngươi lên, hiểu chưa!

Không có thực lực tất cả đều là vô nghĩa, ngươi sẽ không bao giờ có được tự do, có thể bảo vệ và nhận lấy được nhưng gì ngươi mong muốn, tất cả đều phải dựa vào thực lực, rõ chưa?”

“Đã hiểu!” Lưu Chính Minh dõng dạc đáp lại. Hắn hiểu được việc này vô cùng nhanh vì khi bị bỏ rơi chính hắn đã từng như thế, việc sống còn rơi hết vào tay người khác, đây là một cảm giác không hề dễ chịu mà hắn không muốn gặp lại lần nào nữa.

“Hiểu thì tốt, càng thấm nhuần sớm thì càng tốt cho ngươi. Về phần tên của ta thì ngươi có thể tự đặt, dù sao ta cũng không có.”

“Thế ta gọi ngươi là tiểu Tiện nhá, dù sao ngươi có vẻ khá tiện.”

“Phốc, tiểu tiện, đùa bố à?”Hệ thống ngay lập tức xuất hiện thanh âm tràn ngập hoài nghi hệ thống sinh.

“À ta nhầm, xin lỗi” Lưu Chính Minh rốt cuộc cũng để ý lại nghĩa khác của chữ vừa nãy.

“Vậy gọi Tiện Tiện nhá?”

“Cũng được, tên này dù sao cũng hợp bản tính của ta, và cũng khá ngắn.”

“Thế vậy đến lượt ta hỏi: Mục đích của ngươi là gì? Ta không dễ bị lừa trước vẻ hào sảng vừa rồi đâu.”

“Ồ, cuối cùng cũng chú ý đến à.” Tiện Tiện đôi mắt phát sáng: ” Kì thật mục đích của ta rất đơn giản, giúp ngươi đứng trên đỉnh cao của cả Toàn Vũ Trụ.”

“Toàn vũ trụ? Cả cái vũ trụ này á?”

“No no, không phải toàn vũ trụ mà là Toàn Vũ Trụ, tên riêng đấy, nó còn được gọi là Shinoverse.”

“?”

“Nhìn mặt ngươi kìa, thôi được rồi để ta giảng tí kiến thức, không thì trông ngươi ngu lắm. Được rồi, đầu tiên ta có các vệ tinh xoay quanh các hành tinh, như Mặt Trăng và Trái Đất. Sau đó ta có hệ mặt trời. Vô số các hệ mặt trời xoay quanh nhau gọi là hệ ngân hà, vô số ngân hà hợp lại thành hệ thiên hà, vô số thiên hạ lại tạo thành siêu cụm thiên hà, vô số siêu cụm thiên hà tạo thành vũ trụ người nhìn thấy, phóng to nó ra, ta được một vũ trụ hoàn chỉnh. Một vũ trụ có thể chứa vô hạn vị diện, nhưng cũng có vị diện có thể chứa được cả vũ trụ, đây chỉ là về mặt không gian thôi. Theo thuyết tương đối( như chúng ta đã biết), thòi gian có thể bị thay đổi trên cùng yếu tố không gian dưới sự thay đổi của năng lượng và tốc độ. Mà năng lượng có thể chuyển hoá được thành không gian, vật chất; hơn thế nữa cũng có các sự giao hoán thời không, hay còn gọi là các chiều không gian. Do đó các trục thời gian giữa các nơi trong cùng một vũ trụ luôn luôn khác nhau, chỉ nhiều hay ít thôi, đó còn được gọi là pháp tắc, hay áo nghĩa, hay cái gì gì đấy, hiểu hết chưa, ta lấy hơi đã.”

“Dù sao ta cũng trúng tuyển Oxford mà, không hiểu cái này thì hơi bị sống dư thừa rồi, tiếp!”

“Ghê đấy! Được rồi tiếp tục, biết hiệu ứng con mèo của schrödinger không, mỗi một hành động của ngươi buộc vũ trụ phải lựa chọn, trong suốt cùng một mốc thời gian có thể chia là vô sô mốc thời gian bé hơn, tạo nên vô sô lựa chọn, hình thành nên các vũ trụ song song. Các vũ trụ này dàn tách nhau ra tạo nên đa vũ trụ. Các vũ trụ hình thành sự thay đổi, các sự chênh lệch giữa thời gian không gian, thời không loạn lưu, quy tắc hỗn độn, hiệu ứng cánh bướm, các quy luật nhân quả hiển thị rõ ra, ngươi biết theo thuyết Nhị nguyên ban đầu của đám Hi Lạp cổ đại vốn có không, rằng nguyên nhân là cái tất yếu diễn ra do có kết quả tương ứng, vậy nên kì thực nhân là quả, quả là nhân, một nguyên nhân có vô số kết quả, một kết quả có vô số nguyên nhân. Hai cái tương giao tạo nên cầu nối hiện thực, tạo nên nhân quả.

Kế tiếp, do ảnh hưởng của các quy tắc đấy nên bắt đầu hình thành nên đa nguyên vũ trụ, sở hữu một sô hiện tương mà người đã cảm thấy khó khăn khi dùng khoa học để giải thích như là Memes, SCP, khoa học thật sự cần phải tiến hoá để tiếp thu cái đám này. Sau đó, vô hạn lượng đa nguyên vũ trụ kết hợp thành một siêu cụm đa nguyên vũ trụ, từ đấy suy diễn lên tiếp đến Toàn Vũ Trụ, sở hữu tất cả các vũ trụ, vô số các vị diện, thời không. Đứng trên đấy có các vị đại năng mà ngươi không thể nhắc tên, không thể nghĩ, với sự bí ẩn của cả “Thời Đại Cấm.”

“Thời Đại Cấm? Azzz....” Lưu Chính Minh vừa thốt lên cái tên đấy đột nhiên cảm thấy đau đầu, cảm giác tâm thần như sắp nứt ra.

“Cẩn thận, đùng có nhắc tới cái tên đấy, nếu không nó cũng không được gọi là Thời Đại Cấm, mà đây mới chỉ là tên sau này mọi người đặt thôi đấy, có ‘ hắn’ mới biết được rằng sẽ như thế nào nếu như đọc tên thật.” Tiện Tiện vừa nói vừa chữa trị cho Lưu Chính Minh.

“Ok được rồi, vậy là ngươi sẽ giúp ta đặt chân đến đỉnh cao của cả Toàn Vũ Trụ, vậy ngươi nhận lại là gì?”

“Kì thực đây chính là mệnh lệnh của ta, chính là ý nghĩa của ta sống, và hơn thế nữa, ta có thể ẩn ẩn cảm thấy ngươi là một người khá thú vị, có thể thay đổi cả định mệnh ta, vậy nên ta theo ngươi.”

“Ngươi nghĩ thế là đủ để ta tin?”

“Nếu không thì ngươi muốn chứng minh thế nào? Dù sao đây là cách duy nhất cho ngươi rồi.”

Lưu Chính Minh chỉ trầm ngâm một lát rồi nói: “ Được, ta cũng đành đánh cược vậy!”

“Đủ sảng khoái, ta thích, rồi bắt đầu kí kết thôi.”

“Ta tưởng vừa nãy ngươi làm rồi chứ?”

“Đó chỉ là xác nhập lựa chọn thôi, ngươi vượt qua kiểm tra, giờ hai ta sẽ lập khế ước.”

“À ra vậy, bắt đầu đi!”

Đột nhiên, từng đợt gió lùa vang lên, cảnh sắc đen tối dần dần tan biến, hiện ra một căn phòng xa hoa, có 1 chiếc giường, 1 chiếc bàn, hai cái ghế, một bộ cờ, một cái ti vi, một cái ipad. Trên Ipad là một cái màn hình giống như giao diện một trò chơi, hiện thị các mục: shop - nhiệm vụ - thông tin nhân vật - túi đồ - giám định - và kèm với một số các option khác đang đóng kín.

“Thấy thế nào, được chứ kí chủ, đây là căn phòng là theo tiêu chuẩn 10 sao để thoải mái tinh thần đó, ta mất rất nhiều công thiết kế đấy.”

“ Được, thoải mái!”

“Nếu ok rồi thì ta sẽ tiếp tục giải thích tiếp về hệ thống này.”

“Chờ chút, ngươi vẫy tay làm gì?”

“Chuyển chương, tất nhiên rồi.”