Lý An Thành luôn bày ra giọng điệu giáo huấn, lại hay nói mấy câu triết lý sâu xa, nhưng Ái Nghi có bao giờ bỏ vào tai mà ngoan ngoãn nghe lời, đọ về khoảng chai lì thì cô phải hơn anh mấy bậc.
Người trước mặt còn đợi cái gật đầu thỏa thuận nhưng Ái Nghi thì lại hết sức dửng dưng, cô cầm máy cạo râu lia mấy đường dưới cằm của Lý An Thành thật sạch sẽ rồi kéo anh đứng lên, bước ra khỏi bồn tắm. Bị anh càu nhàu nhắc nhở, cô chỉ xua xua tay, trả lời cho qua chuyện.
“Biết rồi, biết rồi, anh càm ràm cứ như mấy bà thím ấy.”
Rồi sau đó mặc kệ trên mặt Lý An Thành xuất hiện mấy vệt đen, ung dung đi vào phòng ngã xuống giường đợi anh vào sấy tóc cho mình.
Ngày đầu năm mới, người người nhà nhà đều nô nức kéo nhau đi xem hội xuân hoặc quây quần bên gia đình trao nhau những câu chúc Tết. Riêng Ái Nghi và Lý An Thành thì ôm nhau ngủ từ lúc mặt trời chưa mọc đến lúc nắng vàng đã lặn mất tăm, cho tới khi chuông cửa reo inh ỏi mới lờ đờ rời khỏi giường.
Tiêu Gia đứng đợi khoảng mười phút chủ nhà mới ra mở cửa, nhìn gương mặt tối sầm của đại thiếu gia anh biết là mình đã đến không đúng lúc, nhưng hiện tại đang có việc quan trọng cần báo cáo nên đành nuốt vội mấy ngụm nuốt bọt cho bớt căng thẳng rồi luồn lách qua khe cửa để đi vào bên trong.
Lý An Thành thả người xuống sofa, tay bóp mạnh ấn đường để giảm cơn đau đầu do “lao lực” quá sức. Sức khỏe của anh sau khi xuất viện vẫn chưa thực sự ổn định, nhưng tránh để Ái Nghi lo lắng cho mình anh đã không lộ ra vẻ mặt mệt mỏi ở trước mặt cô.
“Thiếu gia, tôi vừa nhận được tin Lạc Xích sắp được thả tự do rồi.”
Mấy ngày bọn họ nằm trong bệnh viện, người của Lý Cảnh Chiêu đã thu xếp xong đường thoát thân cho ông ta, chuyện này cũng không có gì gọi là quá kinh khủng, nhưng Lạc Xích được an toàn rồi thì cơ hội để uy hϊếp ông ta nói ra chuyện năm xưa là không có khả năng.
Cơn đau đầu của Lý An Thành càng lúc càng nặng thêm. Mẹ anh mất đến nay đã gần hai mươi ba năm, tường tận vụ việc năm xưa anh chỉ là nghe kể lại, người gϊếŧ mẹ anh chắc chắn là Trịnh Hà nhưng còn Lạc Xích, ông ta dính dáng tới tội ác này bao nhiêu? Để cho ông ta tiếp tục hoành hành biết đâu lại là chuyện tốt!
“Còn một chuyện nữa thưa đại thiếu gia, người của chúng ta vừa lấy được tấm ảnh của Lạc Tử Di năm học cấp hai lúc chụp cùng bạn học. Anh xem, người này…”
Tiêu Gia đưa điện thoại sang cho Lý An Thành xem thử, trên màn hình bức ảnh cỡ 5×7 cm đã hơi ố vàng, hai cô gái còn độ tuổi dậy thì một cười, một nghiêm túc đứng cạnh nhau. Mặc dù vẫn chưa biết Lạc Tử Di là người nào nhưng hai mắt của anh đã dừng lại ngay góc bên trái, tuy đường nét thiếu nữ vẫn chưa rõ ràng, nhưng đôi mắt hồ ly này rất giống… rất giống Ái Nghi của anh.
Lý An Thành ngây người trong chốc lát, cổ họng đắng ngắt như vừa nuốt phải khí xyanua thêm lần nữa, dù anh đã cố đẩy suy nghĩ lệch lạc này ra khỏi đầu nhưng vẫn không thể ngừng buông cái nhìn đăm chiêu vào màn hình điện thoại.
“Lạc Xích canh chừng con gái rất kỹ, toàn bộ thông tin và hình ảnh của Lạc Tử Di đều không rò rỉ ra bên ngoài, tấm hình này là cô ta cùng bạn chụp lén. Cô gái bên cạnh cũng là con gái ruột của đàn em Lạc Xích nhưng đã bị khai trừ, hắn bán bức ảnh này lại cho chúng ta với giá một trăm ngàn đô.”
Tiêu Gia cẩn thận quan sát sự thay đổi trên nét mặt của Lý An Thành, lặng đi một lúc, anh mới ấp úng lên tiếng:
“Thiếu gia, cô gái này… có phải là… rất giống với thiếu phu nhân không?”
“Nhỏ tiếng một chút!” Lý An Thành gầm nhẹ nhắc nhở, anh quay đầu nhìn về phía phòng ngủ, đảm bảo là Ái Nghi không bị giật mình mới giảm âm lượng xuống khiển trách:
“Giống chỗ nào? Đừng có ăn nói linh tinh! Tấm ảnh này chắc cũng phải hơn mười năm rồi, nói không chừng đường nét đã thay đổi hoàn toàn, cũng có thể cô ta đã tìm tới chỗ của Lý Cảnh Chiêu và nhờ trợ giúp. Tạm thời gác chuyện tìm người qua một bên, lo chuẩn bị đón tiếp khách quý đi.”
Lý An Thành không nói gì thêm, Tiêu Gia cũng chẳng dám thắc mắc mặc dù anh biết đại thiếu gia của mình đang lo sợ. Dẫu người trong ảnh và Lâm Ái Nghi có cách nhau đến tận mười tuổi đi chăng nữa thì vẫn dễ dàng nhận ra những nét tương đồng, hơn nữa lai lịch của vị thiếu phu nhân tương lai này ra sao e là cả đại thiếu gia cũng không hề biết.
Tiêu Gia đưa lại chiếc điện thoại của Lý An Thành bị rơi trên xe Trương Tứ lúc đi cấp cứu lại cho anh, hỏi thêm câu nữa:
“Thiếu gia, chúng ta có cần cải tổ lại bộ máy của Hoàng Kim không? Cho dù chúng ta kéo được nhân lực chủ chốt của Hoàng Phổ về nhưng công ty không hoạt động thì khó mà cạnh tranh được.”
“Ai nói là chúng ta cần cạnh tranh với Hoàng Phổ? Sáu tháng này không phải để gầy dựng lại Hoàng Kim mà là tống cổ mẹ con Trịnh Hà ra khỏi gia phả nhà họ Lý! Chức vụ tổng giám đốc nhỏ nhoi này thì có là gì, cái tôi muốn… là chiếc ghế chủ tịch của tập đoàn Âu Á!”
Tiêu Gia ra về, phòng khách nhỏ chỉ còn một mình Lý An Thành cùng những dòng suy nghĩ ngổn ngang. Anh cắm sạc điện thoại rồi khởi động lại nguồn, giao diện trên màn hình báo một loạt cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, tất cả đều là của Ái Nghi. Không cần phải tận mắt chứng kiến, anh cũng đoán được những ngày ấy cô đã tìm anh khổ sở như thế nào…
Lý An Thành tự mình đắm chìm trong nỗi trầm luân không lối thoát, lát sau anh chậm rãi quay về phòng ngủ, nhìn Ái Nghi vẫn còn say sưa an giấc, tận cùng khối óc lại giằng co với những nghẹn đắng không được khai thông.
“Anh đang làm gì vậy? Ngủ thêm chút nữa đi.”
Ái Nghi cựa nguậy trên giường, mở đôi mắt lèm kèm còn đang mơ ngủ nhìn anh, cô thò bàn tay gầy nhỏ ra khỏi chăn vỗ vỗ xuống nệm.
“Lại đây, ủ ấm cho em.”
Chỉ một câu nói đơn giản như thế đã khiến ngực trái của Lý An Thành nhẹ bẫng như mây, khóe môi cong lên như vừa nếm phải mật. Anh nhẹ nhàng vén chăn, kéo Ái Nghi ôm vào lòng như nâng niu một món bảo vật trân quý nhất trần đời mà khắp nhân thế chỉ có anh mới được quyền sở hữu.
Phải hay không phải? Thật lòng hay lừa dối? Có quan trọng bằng lúc em gọi một tiếng “An Thành” và thầm thì nói “thương anh”? Mong bên em là duyên, chứ đừng là nghiệt, cuộc đời này vùi dập bao nhiêu anh chẳng tiếc, chỉ sợ tấm chân tình anh đã gửi trọn… đến một ngày em chẳng muốn nhận nữa mà thôi…