Chương 2: Cô gái bị bắt cóc

Editor: Hàm hàm

Tần Hiểu Đồng nhanh chống nhìn thấy người nhà hiện tại của cô.

Tần Thổ Căn năm nay bốn mươi hai tuổi, nhiều năm làm ruộng làm cho ông già đi nhanh chóng, nhìn như sáu mươi tuổi. Anh cả Tần Đại Cường năm nay hai mươi tuổi, là người tương đối thật thà. Anh hai Tần Nhị Cường năm nay mười tám tuổi, khôn khéo hơn anh cả. Tần Đại Cường cao hơn Tần Nhị Cường nửa cái đầu, khoảng một mét bảy mươi lăm, cũng so với Tần Nhị Cường cường tráng hơn. Tần Tam Cường năm nay mười hai tuổi, người gầy và nhỏ, không thích nói chuyện cho lắm.

“Cha, anh cả, anh hai, Tam Cường, mẹ bảo mọi người về nhà ăn cơm!” Tần Hiểu Đồng đứng bên ruộng hét lên về phía bốn người.

“Được, đến đây!”

Mấy người trả lời, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cùng Tần Hiểu Đồng nhanh chóng về nhà.

Khi đi ngang qua nhà Tần Đại Trụ, mọi người đang mãi mê đi đường thì nghe thấy tiếng khóc từ bên trong truyền ra.

Tần Đại Cường đang đi phía sau thở dài nói: “Bác Đại Trụ thật may mắn khi có được một người vợ xinh đẹp như vậy!”

Tần Nhị Cường bật cười, nói: "Anh cả, khi nào thì lấy vợ? Mẹ nói đợi đến khi anh lấy vợ xong mới đến lượt em, anh phải nhanh lên!"

Tần Đại Cường sờ đầu cười ngây ngô: "Sao có thể nói lấy vợ liền có thể lấy?"

Tần Nhị Cường huýt vào cánh tay của Tần Đại Cường, ghé sát vào hắn cười nói: "Anh cả, không phải còn có Tam Nha sao?" Tần Đại Cường liếc nhìn Tần Hiểu Đồng đang đi theo sau hai người, giọng nói có chút bất lực: "Nhưng cũng phải xem nhà nào có con gái."

"Thôn chúng ta không có con gái, có thể tìm ở thôn khác mà. Không phải có con gái nhà họ Vương ở cạnh nhà cậu của chúng ta sao? "

Tần Đại Cường hai má đỏ bừng: "Nhị Cường, em đang nói cái gì vậy! "

Hai anh em Tần Đại Cường và Tần Nhị Cường chụm đầu vào nhau, hưng trí bừng bừng nhỏ giọng nói chuyện. Tần Thổ Căn và Tần Tam Cường đi tuốt đằng trước, không để ý tới cuộc nói chuyện của hai anh em phía sau. Tần Hiểu Đồng đi cuối cùng, cô nhìn về phía nhà Tần Đại Trụ, nơi đó có bóng người run rẩy khóc, hồi lâu cũng không dừng lại.

Tần Hiểu Đồng nghe rõ cuộc trò chuyện của Tần Đại Cường và Tần Nhị Cường, đây cũng là một lý do khiến cô quyết tâm rời khỏi ngôi làng trên núi này. Cô năm nay mười lăm tuổi, nếu ở nơi trước kia cô sống, cô chỉ là một học sinh trung học, nhưng ở đây, cô đã có thể kết hôn và sinh con. Khi anh cả của cô cưới vợ, đó cũng là lúc cô được trao đổi với gia đình khác.

Nếu cô sinh ra và lớn lên ở đây, thì có lẽ cô cũng sẽ không chống đối số phận. Nhưng bây giờ, trong cơ thể này là một linh hồn độc lập đã được giáo dục hơn mười mấy năm. Cô có thể chấp nhận làm việc vất vả, nhưng cô không thể chấp nhận mất đi giá trị làm “người” và trở thành công cụ sinh đẻ.

Tần Hiểu Đồng ngừng nghe tiếng từ nhà Tần Đại Trụ, cô sải bước về nhà.

Cô từ xác chết sống lại, đáng lý nên nhận trọng trách làm con gái của nhà họ Tần, nhưng như vậy cô không thể chấp nhận được. Cô nhất định phải rời khỏi cái thôn này, cô nhất định sẽ đạt được thành tựu, làm bản thân mình có giá trị hơn so với việc trở thành công cụ để đổi con dâu của Tần gia.

….

“Nha đầu đáng chết, bảo mày gọi người, mày lại chết dí ở nơi nào?”

Tần Hiểu Đồng vừa vào cửa liền bị Lý Xuân Hoa mắng.

“Thật là vô tích sự!” Tần Hiểu Đông chưa kịp phản ứng thì em út Tần Tứ Cường đã hét lên. Theo quan sát của Tần Hiểu Đồng, Tần Tứ Cường là một cậu bé "đầu gấu", mới tám tuổi đã nghịch ngợm, muốn gì được nấy, ngày thường thì thích bắt nạt chị gái lớn hơn mình bảy tuổi -Tần Hiểu Đồng. Hơn nữa cậu con trai út này được coi là thông minh nhất nhà, nên Lý Xuân Hoa hết mực cưng chiều. Tần Tứ Cường cứ như vậy vô pháp vô thiên.

Tần Hiểu Đồng không để ý đến Tần Tứ Cường. Kinh nghiệm trước đây cho cô biết nếu cô càng quan tâm đến đứa trẻ đó, nó sẽ càng hăng hái chọc phá cô. Cô chỉ cúi đầu im lặng, một bộ dạng chịu đựng. Cô cũng không thể cãi lại Lý Xuân Hoa, nếu không sẽ nhận thêm nhiều lời mắng mỏ.

“Được rồi, đừng mắng nữa, con bé nghe lời như vậy, lại bị bà mắng một cách ngớ ngẩn.” Thân là chủ nhà Tần Thổ Căn trở thành người hòa giải.

Nhưng Lý Xuân Hoa không vì Tần Thổ Căn mà dừng lại, phun nước miếng hét lại: "Ngớ ngẩn sao? Nha đầu này nuôi chỉ tốn tiền chứ có ích lợi gì? Nếu không tôi đã có thêm một đứa con trai!"

Tần Hiểu Đồng cúi đầu, lúc này cô có chút vui vẻ, may mắn chính mình không đối đầu với Lý Xuân Hoa, nếu không người đang rửa mặt bằng nước miếng chính là cô.

"Còn ngây ra đó làm gì? Mau tới ăn cơm đi!" Lý Xuân Hoa rốt cuộc mắng đủ rồi, vừa thấy Tần Hiểu Đồng đứng yên không nhúc nhích, bà lại lập tức lớn tiếng gọi.

Tần Hiểu Đồng vội vàng đi tới ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm không nói lời nào. Tiếng địa phương của ngôi làng miền núi này và tiếng phổ thông có chút khác biệt. Tần Hiểu Đồng thường ngày cũng chú ý học theo, tuy rằng cô có năng khiếu ngôn ngữ cao, nhưng cô vẫn không thể nói tốt được, sợ người ta nghi ngờ nên đành im lặng. May mắn thay, nguyên thân vốn là một người có tính cách trầm lặng nên không ai nghi ngờ thái độ của cô trong nửa tháng qua.

Tối nay là bốn món và một canh, nhưng toàn là món chay không có thịt, chỉ có món trứng xào hành tây nhưng cũng không thể tính là món thịt.

Tần Hiểu Đồng vốn dĩ là một người không thịt không vui. Cha mẹ cô tuy đã qua đời nhưng để lại cho chị em cô rất nhiều tài sản thừa kế, ngoài ra cô cũng đã tốt nghiệp đại học và có một công việc ổn định. Cô và em trai Tần Gia Khải đã có một cuộc sông tôt. Vì vậy, thức ăn trước mặt cô thực sự rất khó nuốt. Người ta nói rằng từ thanh đạm trở thành xa xỉ thì dễ, và từ xa xỉ trở thành thanh đạm thì khó, quả đúng như vậy. Tuy nhiên, để có thân thể cứng cáp, khỏe mạnh vượt núi, cô chỉ có thể ép mình ăn cho đến khi no.

Trong bữa tối, Tần Thổ Căn nói về chuyện của nhà Tần Đại Trụ.

“Con dâu nhà Đại Trụ hôm nay lại chạy trốn.” Tần Thổ Căn thở dài lắc đầu.

Lý Xuân Hoa bĩu môi: "Con tiện nhân đó! Tôi đã sớm nói rồi, cắt gân cô ta đi xem cô ta còn chạy được không!"

Tần Hiểu Đồng dừng một chút rồi tiếp tục ăn cơm như không có chuyện gì xảy ra. May mắn thay, có lẽ là vì cô gái xinh đẹp, Tần Đại Trụ không nỡ xuống tay, nên không nghe theo lời khuyên của Lý Xuân Hoa. Nếu không, cuộc đời của cô ấy sẽ bị hủy hoại. Bởi vì chỉ cần cô ấy còn có đôi chân, thì vẫn có cơ hội trốn thoát.

“Mẹ, anh cả cũng muốn có vợ rồi, khi nào thì cho anh cả lấy vợ?” Tần Nhị Cường cười nói xen vào.

Tần Đại Cường đỏ mặt, đá vào chân Tần Nhị Cường: "Em đang nói cái gì vậy!"

Tần Nhị Cường né tránh, nhưng lại càng cười vui vẻ: "Anh à, anh đừng xấu hổ, mẹ từng nói, trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, anh nên lấy vợ rồi. Nhanh lên, anh lấy được vợ rồi sẽ đến lượt em."

"Thằng nhóc xấu xa, mới bây lớn đã muốn có vợ, đúng là không biết xấu hổ! "Lý Xuân Hoa cười mắng một tiếng, sau đó nhìn Tần Đại Cường nói:" Đại Cường, đừng xấu hổ! Con đừng lo, hai ngày nữa mẹ sẽ sang làng bên xem xét. Mẹ nhất định phải tìm cho con một cô dâu trắng trẻo mập mạp! "

" Mẹ, mẹ đừng gấp, con thật sự không vội ... ”Tần Đại Cường nghiêm nghị nói với khuôn mặt ửng hồng.

“Mẹ, con cũng muốn có một người vợ trắng trẻo mập mạp!” Tần Tứ Cường nói.

Lý Xuân Hoa cầm đũa gắp một quả trứng vào bát Tần Tứ Cường, cười mắng: "Con mới có bao nhiêu tuổi mà đã nghĩ đến lấy vợ? Chúng ta sẽ nói chuyện đó khi con bằng tuổi anh con!"

"Không, không, con muốn lấy vợ ngay bây giờ!" Tần Tứ Cường vùng vẫy nói .

Lý Xuân Hoa dỗ dành: “Được rồi, ngày mai mẹ sẽ tìm cho con một cô dâu!”

“Thật tốt quá!” Tần Tứ Cường mừng rỡ xoay qua xoay lại, “Ngày mai con có vợ, ngày mai con có vợ! ”

Vẻ mặt nó ngây ngô làm cho nhà họ Tần bật cười.

Gia đình vui vẻ, ngay cả Tần Tam Cường cũng ngượng ngùng cười cười, chỉ có Tần Hiểu Đồng im lặng cúi đầu ăn cơm.

Tìm vợ cho Tần Đại Cường nghĩa là cô đang gặp nguy hiểm, làm sao cô có thể vui vẻ được?

….

Ở đây là một bản miền núi khá biệt lập, có 33 hộ gia đình trong bản, không nhà ai có TV chứ đừng nói đến điện thoại di động. Nhà có điện, có đèn điện nhưng do không có đồ dùng điện nên nhu cầu sử dụng điện không cao, người dân trong thôn cũng cảm thấy việc thắp đèn vào ban đêm là lãng phí, nên khi trời tối toàn bộ ngôi làng cơ bản tối như mực.

Ăn xong, trời còn sáng, Tần Hiểu Đồng đem thức ăn thừa cho gà ăn, dùng nước giếng rửa sạch bát đĩa. Sau khi làm xong tất cả thì trời đã tối. Mặc dù Tần Hiểu Đồng không buồn ngủ, nhưng cô ép mình ngủ sớm hơn, sáng sớm mai cô sẽ lên núi đốn củi. Trước khi rời khỏi đây, cô luôn phải làm quen với cuộc sống này.

Sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng hẳn, Tần Hiểu mang một cái giỏ tre trên lưng, cùng một con dao để hái củi đi lên núi.

Cơ thể của Tần Hiểu Đồng năm nay mười lăm tuổi, do bị suy dinh dưỡng lâu ngày nên thân thể của cô trông rất gầy, chỉ cao có 1,5 mét. Vẻ ngoài của cô giống Lý Xuân Hoa, với hàng lông mày rậm và đôi mắt to khá thu hút, nhưng khuôn mặt vàng và làn da mỏng khiến cô trông trẻ con hơn một chút so với tuổi thật. Cô hay im lặng, là điển hình cho một cô gái sống trên núi nhưng trong mắt cô lại hiện lên một tia khác biệt với thôn trang trong núi này.

Tần Hiểu Đồng mang theo một cái giỏ đựng đồ, đa số cô chỉ nhặt những cành cây khô trên mặt đất. Bây giờ đã là cuối tháng 3, đầu tháng 4. Đang là thời điểm của mùa xuân, trời càng ngày càng nóng, ngay khi mặt trời ló ra, người cô đã đầy mồ hôi nhễ nhại.

Tần Hiểu Đồng theo đường núi đi lên, dừng ở lưng chừng núi, cúi đầu nhìn.

Thôn Thiên Nhiên nằm ở sườn núi, toàn bộ thôn đều được núi bao bọc, nhìn ra xung quanh là đồi xanh vô tận, không thấy điểm cuối. Tần Hiểu Đồng không biết đường ra ở hướng nào, cô chỉ ngẫu nhiên chọn một phương hướng rồi cố định xem.

Khi Tần Hiểu Đồng đang nhặt gần hết giỏ tre, thì nghe thấy tiếng động lớn từ trên núi xuống. Một lúc sau, cô nhìn thấy cô gái bị bắt cóc, nước mắt giàn giụa đang chạy tới, phía sau là cả đám người đang tìm kiếm.

Tần Hiểu Tình tình cờ đang nhặt cành cây khô sau một đám cây cao, cành lá tươi tốt hoàn toàn chắn bóng dáng của cô, cô gái lúc đầu không nhìn thấy cô, chỉ sau khi loạng choạng đi tới chỗ gốc cây, cô mới nhìn thấy Tần Hiểu Đồng. Thời điểm bắt gặp ánh mắt của Tần Hiểu Đồng, trong mắt cô ấy hoàn toàn là hoảng sợ, nhưng khi nhận thấy tuổi tác của Tần Hiểu Đồng, cô ấy vội vàng hạ thấp người, giọng run run cầu xin: “Đừng nói cho bọn họ biết tôi ở đây!” Đôi mắt to tròn của Tần Hiểu Đồng nhìn chằm chằm cô gái không chớp, dùng câu thoại phổ thông nói bằng tiếng địa phương: “Cô chạy không thoát đâu.”

Cô gái giật mình, sau đó che mặt khóc nhẹ: “Tôi muốn về nhà...huhu...sớm biết chuyện này xảy ra thì tôi đã không trốn ra ngoài đi làm ...huhu.... không bí mật đi tìm việc làm”

“Nếu mỗi ngày đều chạy trốn, chỉ khiến bọn họ càng thêm cảnh giác. Sớm muộn gì họ cũng chặt đứt gân cốt của cô đấy.” Tần Hiểu nhớ tới lời của Lý Xuân Hoa, vẫn như cũ dùng một nửa tiếng phổ thông và nửa tiếng địa phương để nói.

Cô gái không hiểu tiếng địa phương, nghe Tần Hiểu Đồng nói như vậy cũng miễn cưỡng có thể nghe hiểu, sắc mặt cô thoáng chốc tái đi.

Tần Hiểu Đồng nói: "Nơi này ở trong núi sâu, đi bộ cả ngày mới có thể ra ngoài, nếu không có người dẫn đường thì dù cô có trốn được người trong thôn thì cũng không thoát ra ngoài được, thậm chí có thể bị thú rừng ăn thịt."