Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh khóc.
Đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trông bất lực như vậy.
Cô luôn cảm thấy rằng anh là một người đàn ông mạnh mẽ, toàn năng, bất khả chiến bại, anh không bao giờ thể hiện khía cạnh hèn nhát trước mặt cô.
Hóa ra anh ta cũng có khi dễ bị tổn thương như vậy, hóa ra anh cũng sẽ bất lực như vậy.
“Tiêu Tề, cho dù hôm nay tôi không kết hôn, tôi cũng không quay lại với anh nữa, khi anh lần lượt quyết định thì tôi đã dần tuyệt vọng với anh rồi, cho nên không liên quan đến việc tôi có kết hôn hay không, anh không hiểu sao?”
“Anh không hiểu! Anh không muốn hiểu! Mạnh Vũ, em đừng đi, cầu xin em.”
Bất lực còn tùy hứng, như một đứa trẻ.
Tuy nhiên, Mạnh Vũ đột nhiên rút bàn tay anh đang ôm eo cô ra, không quay đầu lại nhìn anh, cô từng bước đi về phía cửa.
“Mạnh Vũ!”
Anh gọi cô sau lưng.
Vậy mà cô vẫn không dừng lại.
“Mạnh Vũ!”
Giọng anh đau lòng, nhưng cô không hề thương hại chút nào, tư thế duyên dáng của cô, dáng vẻ uyển chuyển của cô, hình ảnh cô mặc chiếc váy cưới đẹp nhưng mơ hồ, dần biến mất trước mắt anh.
Cô đi rồi, đi mất rồi, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh.
Lúc này, anh nhận ra rất rõ ràng rằng anh đã thật sự mất cô.
Cô gái của anh, người xuất hiện trong cuộc đời anh, sống động và tươi sáng, người sẽ khiến anh cười, trang điểm xinh đẹp mà tiếp cận anh, người sẽ mặt dày mà quấn lấy anh, từ bây giờ sẽ là của người khác.
Ban đầu, anh nghĩ rằng ba tháng nữa mới đến hôn lễ, anh còn có thời gian theo đuổi cô, nhưng bây giờ…Mọi thứ đều là kết cục đã định, anh và cô không còn khả năng nào nữa.
Tại sao lại như vậy, sao họ lại rơi vào tình trạng như vậy? Đột nhiên, anh cảm thấy một bóng đen trước mặt, thân thể dường như nặng ngàn cân, anh không thể chống đỡ được, quỳ trên mặt đất, cho dù bàn tay đỡ tường cũng vô dụng.
Có một cơn đau quặn thắt trong tim, dạ dày co thắt dữ dội, anh nghiến răng đau đớn, toàn thân anh đang run rẩy.
Địa điểm tổ chức đám cưới của Mạnh Vũ và Sở Tu Cẩn nằm trong nhà thờ lớn nhất ở thành phố Yên, thời gian đã sắp đến, Mạnh Vũ nắm lấy tay Uông Vệ Quốc, chậm rãi đi về phía Sở Tu Cẩn.
Anh mặc một bộ vest phẳng phiu, có khí chất quý tộc, đứng yên lặng chờ cô đi tới.
Sau này, người đàn ông xạ lạ này sẽ là chồng cô.
Mạnh Vũ đi đến bên cạnh anh, đương nhiên Sở Tu Cẩn vươn khuỷu tay về phía cô, cặp vợ chồng mới cưới nắm tay nhau bước vào nhà thờ.
Tuy nhiên, cô vẫn chưa quen, do dự một lúc mới đặt tay lên.
Âm nhạc vang lên, hai người họ khoác tay nhau giẫm lên con đường phủ đầy hoa. Nắm tay anh, Mạnh Vũ có chút hồi hộp, nhưng hồi hộp cũng không có gì không tốt, có thể khiến mình trông có vẻ đoan trang hơn.
Linh mục đứng trước giáo đường chờ họ, ông là người nước ngoài, dùng tiếng Anh để nói lời hứa nguyện, sau đó, linh mục nói xong lời hứa nguyện kết hôn.