Chương 25

Cả hai đều nhìn người đàn ông này, sững sờ trong giây lát.

Diêm Văn Văn nhìn những người đi vào, mắt nhìn thẳng, “Trời ơi, đây là ai? Trong giới này còn có người như vậy sao?”

Lông mày của Uông Thục Viện nhíu chặt, đột nhiên có linh cảm xấu, quả nhiên, sau khi người đàn ông đi đến chỗ Uông Vệ Quốc, thư ký bên cạnh giới thiệu với mọi người: “Đây là anh Sở của chúng tôi.”

“Anh… Anh Sở?”

Vẻ mặt Diêm Văn Văn nghi ngờ, “Làm sao có thể? Không phải anh nói anh ta chỉ cao q mét 67, không phải anh nói anh ta có khuôn mặt xấu xí sao?”

Uông Thục Viện nhìn người đàn ông một lúc lâu rồi không trả lời, nhưng bàn tay ở bên cạnh cô dần siết chặt.

Đây cũng là lần đầu tiên Uông Vệ Quốc gặp Sở Tu Cẩn, anh ta khác nhiều so với lời đồn, may mắn thay, ông ta biết thư ký bên cạnh anh ta, nên đây thật sự là anh Sở được đồn đại kia.

Uông Vệ Quốc lấy lại tinh thần, lập tức đưa tay ra bắt lấy.

Mạnh Vũ không ngờ Sở Tu Cẩn lại đến đây, cô sững sỡ nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện, mãi cho đến khi giọng nói của anh ta vang lên, cô mới lấy lại tinh thần.

Anh nói với cô: “Sinh nhật vui vẻ, cô Mạnh.”

Mạnh Vũ điều chỉnh hô hấp, vội vàng đáp: “Cảm ơn.”

Đúng lúc thư ký phía sau Sở Tu Cẩn bước lên, anh ta mở một chiếc hộp xinh đẹp trong tay ra, một chiếc vương miện chói mắt nằm bên trong.

Thậm chí Mạnh Vũ còn nghe thấy tiếng hít một hơi lạnh của mọi người xung quanh.

Những người đến đây hôm nay hoặc là giàu có hoặc là quý tộc, đương nhiên không thiếu kiến thức, rất nhiều người nhanh chóng nhận ra vương miện này. Đây là chiếc vương miện được một nữ hoàng Tây Âu từng mang, từ khi nữ hoàng qua đời, chiếc vương miện đã nằm trong bảo tàng. Loại đồ này rất có giá trị, Sở Tu Cẩn lại mua nó, thậm chí còn tặng cho cô làm quà sinh nhật.

Mọi người kinh ngạc, Diêm Văn Văn cũng sững sờ, che miệng lại, rất lâu cũng không nói nên lời.

Uông Thục Viện rót một ly sâm banh rồi uống hết sạch, đặt ly xuống, hít sâu một hơi, nói một câu: “Chị ra ngoài một chút.”

Diêm Văn Văn vẫn còn rối loạn, đáp đại một tiếng.

Là một người yêu cái đẹp, đương nhiên Mạnh Vũ cũng có hiểu biết về trang sức, chẳng qua bình thường cô cũng không được mang trang sức quý giá, vì vậy không đến phiên cô.

Cô đã từng nhìn thấy vương miện này trước đây, nó từng được một tạp chí trang sức để mắt đến.

Tất nhiên, cô gái nào nhìn thấy châu báu đẹp như vậy cũng rất phấn khích, nhất là chiếc vương miện rực rỡ như vậy, nhưng cô không quá phấn khích, cũng phải giữ lại chút lý trí.

“Anh…Anh Sở, soa tôi có thể nhận món đồ quý giá như vậy?”

Sở Tu Cẩn nói: “Quà nhỏ thôi, cô Mạnh, mong cô không chê.”

Món quà nhỏ? Quà này cũng có thể mua được cả nhà họ Uông đó.

Mạnh Vũ Chính không biết phải làm sao, Tề Mi bên cạnh đυ.ng cô, nói: “Nếu anh Sở đã tặng con, thì con giữ đi, đừng phụ ý tốt của anh Sở.”