Chương 24

Mạnh Vũ không kịp trả lời, nhưng thấy người giúp việc vừa đi vào nói với Uông Vệ Quốc: “Lần này phải làm sao đây? Anh Sở nghe nói cô Mạnh tổ chức tiệc sinh nhật, cố ý đến tặng quà, người đã đến cửa rồi.”

Điều này khiến Uông Vệ Quốc rất ngạc nhiên, Sở Tu Cẩn, chủ tịch bận trăm công nghìn việc, cũng không nhất định sẽ xem trọng yến tiệc của con gái nhà ông, cho ênn Uông Vệ Quốc không phát thiệp mời anh ta, không ngờ anh ta lại chủ động đến đây.

Tôi nên làm gì bây giờ, Tiêu Tề vẫn còn ở đây? Nghĩ đến đây, ánh mắt ông lạnh lùng lướt qua Mạnh Vũ, hai người đều không thể xúc phạm, ông chỉ hy vọng một lát nữa sẽ không có chuyện gì xảy ra.

“Đi mời anh Sở vào đi.”

Uông Vệ Quốc lập tức ra lệnh.

Diêm Văn Văn lang thang quanh bữa tiệc, mới phát hiện Uông Thục Viện đang ngồi trong góc, cô ngạc nhiên: “Sao chị lại ở đây vậy?”

“Em chạy đi đâu vậy?”

Diêm Văn Văn thấy tâm trạng cô không tốt, giọng điệu trở nên thận trọng, “Em đi một vòng xem thôi.”

Cô quét mắt về phía Mạnh Vũ, nói: “Sao chị lại để cô ta làm lớn như vậy, dù sao đây cũng là địa bàn của chị mà.”

Uông Thục Viện hờ hững nói: “Dù gì hôm nay cũng là sinh nhật của người ta, cho cô ta chút mặt mũi đi.”

Diêm Văn Văn bĩu môi, nhìn thấy Tiêu Tề bên cạnh Mạnh Vũ, nói: “Sao Tiêu Tề lại ở đây, không phải hai người này đã chia tay rồi sao?”

“Chị không biết.”

“Tiêu Tề có muốn quay lại sao? Nếu anh ta xen vào, Mạnh Vũ còn có thể nhảy vào hố lửa của nhà họ Hạ không?”

Uông Thục Viện khẽ cau mày: “Em cho rằng nhà họ Hạ dễ bị người ta xen vào vậy sao? Tiêu Tề giỏi mấy cũng chỉ là phó chủ tịch Bàng Đại Lĩnh Hàng, với lại địa bàn của anh ta là ở thành phố Thâm không phải thành phố Yên.”

Diêm Văn Văn yên tâm, “Vậy là tốt rồi, chỉ cần Mạnh Vũ có thể thuận lợi gả cho anh Sở thì em yên tâm rồi.”

Một lúc sau, hai người cũng biết được tin tức Sở Tu Cẩn sắp tới, ánh mắt Diêm Văn Văn sáng lên, cô mỉm cười: “Bây giờ có trò hay xem rồi.”

Càng nói càng phấn khích: “Em nghe nói vị này chỉ cao 1 mét 67, rất thần bí, may mắn là hôm nay chúng ta được xem phong thái của anh ta rồi. Phải biết, người đàn ông chỉ cao có 1 mét 67 là rất thấp đó, có thể được xem là nửa tàn phế, không chỉ vậy, còn có khuôn mặt xấu xí nữa.”

Diêm Văn Văn không hề giấu dáng vẻ cười trên nỗi đau của người khác, “Không biết anh Sở nửa tàn phế này sẽ đem quà gì cho Mạnh Vũ.”

Nghe đến đây, sự tức giận tích tụ trong lòng Uông Thục Viện cũng thả lỏng, đẹp đẽ thì sao, bạn trai cũ là Tiêu Tề thì có ích gì, cuối cùng cô ta cũng phải gả cho loại người như vậy – chỉ là người mà cô không cần. Cô nhìn người đẹp ăn mặc chỉnh tề trong bữa tiệc, thậm chí đến cô còn thấy đáng tiếc.

Nghĩ như vậy, liền thấy một nhóm người tràn vào, dẫn đầu là một người tôn quý, anh ta rất đẹp trai, mặc một bộ âu phục cao cấp, cao lớn, thẳng người, quần áo thẳng tắp tỉ mỉ.