Chương 18

Anh là nam thần của cô, nam thần mà cô từng yêu rất nhiều, anh lạnh lùng kiêu ngạo và khinh thường cô, nhưng chỉ cần anh mỉm cười với cô, cô có thể vì anh mà xông pha khói lửa, có chết cũng không chối từ.

Cô nhớ rằng lần cuối cùng anh xuất hiện đột ngột như vậy, anh đã dọn dẹp phòng của cô, nấu ăn cho cô, anh đã ân cần đến mức cô gần như lại rơi vào tay anh.

Nhưng sau đó, một người phụ nữ khác đã khiến anh vội vàng rời đi chỉ bằng một cuộc điện thoại, lúc đó cô rất ghét bản thân của mình khi suýt chút nữa lại đắm chìm như vậy.

Cô sẽ không lặp lại những sai lầm trong quá khứ, cô không bao giờ tiếp tục trở thành Mạnh Vũ yêu anh đến mức đánh mất chính mình!

Cho nên…Cô lạnh lùng đẩy tay anh ra, nói với anh với vẻ mặt không có chút biểu cảm: “Tôi sẽ không hủy hôn vì anh, tôi sẽ là vợ của người khác, còn anh và tôi sẽ không bao giờ có bất kỳ khả năng nào nữa.”

Anh ngây người nhìn cô một lúc lâu, anh hỏi: “Có phải em cố ý trả thù anh không?”

Mạnh Vũ mỉm cười: “Tôi trả thù anh làm gì, tôi và anh đã kết thúc vào một năm rưỡi trước rồi.”

“Đó là em cảm thấy kết thúc thôi, với anh thì vẫn chưa kết thúc.”

“…”

Mạnh Vũ nhìn anh như quái vật, “Nếu tôi nhớ không nhầm, khi tôi nói chia tay, anh cũng đã đồng ý rồi.”

“Anh hối hận rồi, không được sao?”

“…”

Mạnh Vũ đột nhiên cảm thấy vô cùng nực cười, lúc ở bên cạnh anh, anh chưa từng xem trọng cô, khi cô rời khỏi anh thì hối hận, hóa ra cũng có lúc Tiêu Tề hèn như vậy?

“Em gả cho người đó, em yêu anh ta sao?”

“Hôn nhân không cần tình yêu, huống chi…”

Cô nhìn anh với vẻ mặt chế giễu, “Tình yêu chân thành cũng không nhất định có kết quả tốt.”

Tiêu Tề im lặng một lúc lâu, Mạnh Vũ lại nói: “Đi đi, Tiêu Tề, chúng ta không còn gì để nói nữa.”

Nói xong, cô xoay người muốn rời đi, nhưng Tiêu Tề đã nắm lấy tay cô, Mạnh Vũ giãy giụa không thoát ra được, cô cau mày nhìn anh.

“Gần đây anh sẽ ở lại thành phố Yên, khi nào chúng ta về với nhau thì anh mới rời đi.”

“Ở lại thành phố Yên?”

Mạnh Vũ chế nhạo: “Anh không cần phải làm việc, không phải chăm sóc chị Ngải Thanh đang bệnh của anh sao?”

“Anh ở trong công ty nhiều năm vậy rồi, lần này coi như nghỉ phép năm một lần luôn, anh nghĩ A Nhiễm cũng không bận tâm. Về phần chị Ngải Thanh, ở bệnh viện có hộ lý chăm sóc chị ấy, không cần anh quan tâm.”

Xem ra anh đã thật sự quyết định ở lại đây, nhưng có liên quan gì đến cô?

“Tôi không quan tâm anh ở đâu, chúng ta không còn quan hệ nữa, tốt nhất đừng quấy rầy tôi nữa.”

Tiêu Tề vẫn đang nắm tay cô, nói với cô: “Em muốn đi mua đồ sao? Muốn mua gì anh mua cho em.”

“Không cần, anh buông tay đi.”

Anh không hề có ý buông tay, mà nắm chặt hơn.

Cô không ngờ sẽ có ngày Tiêu Tề sẽ như thế này, giống như khi cô mặt dày theo đuổi anh, bây giờ anh cũng mặt dày theo đuổi cô như vậy.