Nhưng vào lúc này, cô đột nhiên tỉnh táo lại, cho dù nhà họ Hạ là hố lửa, nhưng Tiêu Tề không phải là hố lửa sao? Ít nhất, nếu kết hôn với Sở Tu Cẩn, cô vẫn có thể trở thành một phu nhân giàu có và quyền lực. Nhưng với Tiêu Tề, không biết ngày nào anh mới xuất hiện trở lại, không biết lúc đó, khi trái tim cô rối loạn vì anh thì sao, dù có thể quay lại với anh nhưng Ngải Thanh vẫn ở đó. Cô phải mãi mãi chịu đựng việc Tiêu Tề liên ục rời xa cô ấy để trả ơn, không, cô không thể chịu đựng được.
Cho dù nhà họ Hạ là hố lửa, cũng sẽ không phải là hố lửa khiến cô khổ sở như Tiêu Tề.
Tiêu Tề bảo cô chờ anh trở về.
Không đâu, cô có cuộc sống của riêng mình, cô sẽ không đợi anh trở về.
Trước đó, cô hứa sẽ kết hôn với Sở Tu Cẩn chỉ vì nhà họ Uông bắt phải trựo nợ ân tình, cô không còn cách nào khác, mặc dù trong lòng cô rất muốn phản kháng.
Nhưng bây giờ, cô phát hiện dường như mình không quá kháng cự việc kết hôn với một người đàn ông xa lạ, thậm chí cô còn định chủ động gặp anh Sở đó.
Sau khi tốt nghiệp đại học, Mạnh Vũ thuê nhà một mình, hiếm khi trở về nhà họ Uông, lần này anh cần Uông Vệ Quốc giúp đỡ. Cô muốn gặp anh Sở, nhưng cô không có thông tin liên lạc của Sở Tu Cẩn, tất nhiên những người như cô không thể liên lạc với một người lãnh đạo như Sở Tu Cẩn, đến tìm Hạ Hạm cũng không thích hợp, vì vậy cô chỉ có thể thông qua Uông Vệ Quốc.
Biệt thự nhà họ Uông ở khu biệt thự kiểu cũ, nhưng cách đây vài năm đã được sửa chữa, nhìn cũng không cũ. Cô đi theo người giúp việc vào cửa, người nhà họ Uông cũng ở đó. Toàn bộ gia đình đang ngồi trên ghế sofa đùa giỡn, Uông Thục Viện ngồi bên cạnh Tề Mi, không biết đang cho bà xem cái gì, khuôn mặt tươi cười của Tề Mi tràn đầy khen ngợi.
Đôi khi Mạnh Vũ cảm thấy Uông Thục Viện và Tề Mi giống mẹ con hơn.
Xem ra Mạnh Vũ thay Uông Thục Viện hứa gả cho Sở Tu Cẩn đúng là đã giải quyết được phiền toái của nhà họ Uông, nếu không thì gia đình sẽ không có tâm trạng cười đùa vui vẻ như vậy.
“Cô Mạnh Vũ đến rồi.”
Ba người bọn họ nghe thấy liền nhìn nhau, Mạnh Vũ bước lên phía trước chào hỏi mọi người một chút.
Vương Thục Viễn nói với cô: “Em chơi bên ngoài lâu như vậy, tâm trạng tốt hơn hẳn là đúng không?”
Là một nhà thiết kế trang sức nổi tiếng, gu thời trang của Uông Thục Viện đương nhiên cũng rất tốt. Cô ấy có mái tóc dài ngang vai, một bên tóc vén ra sau tai để lộ đôi khuyên tai khóa kim loại, áo len ôm sát và quần ống rộng, cạp cao, chân thon dài, cộng thêm phụ kiện trên người, dáng vẻ trưởng thành và cũng không thiếu sự gợi cảm.
Mạnh Vũ nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
“Nếu em tốt hơn rồi cũng nên sửa soạn tâm trạng để tiếp tục sống. Em cũng trưởng thành rồi, cũng nên tự lập, đừng như trước kia, suốt ngày chỉ biết ăn uống vui chơi, nên ổn định lại tinh thần để làm việc, nếu không sau này ra ngoài, không làm được gì, sẽ có người nói nhà họ Uông không biết dạy dỗ, biết không?”