Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thoát Khỏi Nam Thần, Gả Vào Hào Môn

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mạnh Vũ “…”

Chịu thiệt? Bù đắp? Cô có thể nghe được Tiêu Tề nói mấy câu này sao, đúng là chuyện ngàn năm có một. Cô ở bên anh nhiều năm như vậy, anh lạnh lùng, không trả lời, sự lạnh lùng của anh đã làm cô thất vọng hết lần này đến lần khác, tại sao bây giờ mới nghĩ đến chuyện bù đắp? Khi cô yêu anh nhất, lại không xem trọng cô, đến khi cô sắp quên anh rồi anh mới nói muốn bù đắp, có phải quá muộn hay không? Cô không còn mong chờ nữa.

“Không cần, tất cả đã kết thúc rồi, không cần bù đắp cho em, không phải lần trước em nói chia tay anh cũng đã đồng ý rồi sao, đã đồng ý rồi thì sao không dứt khoát chút đi?”

Tiêu Tề không lên tiếng, anh lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt rất sâu, vô cùng phức tạp, như thể anh có ngàn lời muốn nói với cô. Thậm chí cô còn cảm thấy trong mắt anh lộ ra tình cảm dào dạt, điều mà anh chưa bao giờ thể hiện trước mặt cô.

Trong thang máy rơi vào im lặng, một lúc lâu mới nghe được anh nói, “Nếu không làm gì, anh sợ anh sẽ hối hận.”

Mạnh Vũ đột nhiên muốn bật cười khi nghe những lời này, anh thật sự không ngờ rằng một ngày nào đó Tiêu Tề lại nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình như vậy, anh chưa bao giờ nghĩ rằng Tiêu Tề sẽ nói bất cứ điều gì để bù đắp cho cô, anh sẽ luôn lạnh lùng, cho dù cô có yêu, cô khó khăn đến đâu, anh cũng không để trong lòng.

Bây giờ cuối cùng khi cô đã quyết định rời đi, anh lại chạy đến nói với cô rằng anh sẽ bù đắp cho cô.

Có tác dụng gì đâu?

Thật nực cười!

Với lại…Cô sẽ kết hôn với người khác.

Ngay khi cửa thang máy mở ra, Mạnh Vũ bước ra, bình tĩnh nói với anh: “Đã quá muộn rồi, Tiêu Tề, đời này chúng ta không thể nào nữa đâu.”

Cô lấy chìa khóa ra mở cửa, đang định đóng cửa lại thì bóng dáng cao lớn của Tiêu Tề đột nhiên xuất hiện, giữ cửa nhìn cô.

“Em có thể cho anh vào không?”

Tiêu Tề hỏi.

Cô không ngờ anh lại vào luôn.

Có lẽ là tạm biệt, dù sao đã từng chịu đau thương một lần, không dễ mới thoát ra được, không thể rơi vào đó lần nữa, nếu không sẽ không thể giải thoát được, Tiêu Tề quá nguy hiểm với cô, không thể để anh đến gần.

“Tiêu Tề, anh về đi.”

Tuy nhiên, Tiêu Tề trực tiếp mở cửa bước vào, anh nhìn đồ ăn vặt còn sót lại trên ghế sofa và cặn thức ăn rơi trên mặt đất chưa kịp dọn dẹp, anh không nói gì, bắt đầu dọn dẹp.

Nhét túi vào thùng rác, tìm ki hốt rác và chổi để quét sạch sẽ. Nhìn anh bận rộn ra vào, Mạnh Vũ nói: “Anh không cần phải làm vậy. “

Anh dọn dẹp khu vực xung quanh ghế sofa, hỏi cô: “Em có đói không?”

Dường như không nghe cô nói gì, anh đi đến tủ lạnh mở cửa tủ lạnh, nhìn đồ ăn cô mua bên ngoài, rồi cau mày, “Em không biết chăm sóc bản thân, em chờ chút, anh ra ngoài mua chút đồ ăn rồi trở về.”

“Tiêu Tề!”

Anh không muốn nghe cô nói, và anh không biết phải nghĩ gì trước khi đóng cửa lại, vì vậy anh quay lại và lấy chiếc chìa khóa mà Mạnh Vũ đã đặt trên bàn trà.
« Chương TrướcChương Tiếp »