Phó Diễn làm việc rất nhanh.
Chưa đầy hai mươi bốn tiếng, hắn đã xử lý xong xuôi hết mọi chuyện.
Điều đáng lo ngại nhất là, người đến đưa giấy tờ chứng nhận tài sản lại là Phó Diễn.
Đúng như tôi đoán, Phó Diễn tà tâm bất tử.
Chỉ là, lúc này đây tôi cũng không cần ra tay, ngay khi hắn muốn đến gần tôi, hai người đàn ông cơ bắp cao 1,95m ở hai bên trái phải đã chặn hắn lại.
Mặc dù thiết lập nam chính Phó Diễn với chiều cao 1,88m nhưng khi đứng giữa hai người đàn ông này lại tựa như một con gà con nhỏ bé.
Thật là khó xử quá đi.
“Nhuyễn Nhuyễn.” Phó Diễn lại bắt đầu giãy nãy lên, “Em tìm vệ sĩ nam à?”
Hắn có bị mù không vậy, hai người đàn ông lực lưỡng rõ ràng trước mắt như vậy thế mà cũng cố hỏi cho được.
“Tôi vốn nghĩ em lầm đường lạc lối.” Ánh mắt Phó Diễn hiện lên tia u ám, “Hóa ra em lại thích chơi như vậy. Nếu đã thế, vì sao tối qua lại cự tuyệt chú chứ?”
Tôi cảm nhận được toàn thân Bạch Nhuyễn Nhuyễn đang run lên, dường như không tin Phó Diễn sẽ nói ra những lời như vậy.
Ọe, hắn thật sự quá ghê tởm.
Loại nam chính mất trí như này không thể dùng cách bình thường để mà thương lượng với hắn được.
“Phó Diễn, tôi không chỉ thuê vệ sĩ, mà còn đến đồn cảnh sát báo án. Nếu anh lại còn đến gây rắc rối cho tôi, tôi cam đoan, anh nhất định sẽ thân bại danh liệt.”
Phó Diễn bị kẹt rồi.
Bị kẹt theo đúng nghĩa đen.
Cuối cùng, hắn ta lùi ra ngoài cửa với vẻ mặt kỳ quặc và cứng đơ, rồi rời đi.
Tôi nghi ngờ hành động không bình thường này của hắn có liên quan đến những lời tôi vừa nói.
Lời nói của tôi tựa như một lời tuyên án rằng nam nữ chính sẽ không lặp lại theo cốt truyện đó nữa.
Đối với thế giới tiểu thuyết này mà nói, đây là một kết cục bất ngờ không ai ngờ tới, cho nên vai chính Phó Diễn mới bị mắc kẹt.
Theo như những gì tôi biết, nếu người xuyên việt xuyên vào trong thế giới tiểu thuyết và can thiệp diễn biến của câu chuyện, rất nhanh sẽ bị xóa bỏ.
Nhưng có lẽ tôi chính là một ngoại lệ.
Chỉ cần nội tâm tôi kiên định, thế giới này sẽ không thể ảnh hưởng đến tôi, ngược lại còn sẽ vì tôi mà thay đổi.
Tôi đột nhiên càng tò mò hơn về lai lịch của bản thân.
Nhưng dù nghĩ như thế nào đi nữa, cũng không thể nhớ ra dù chỉ một chút, nên tôi chỉ đơn giản là ngừng nghĩ về nó.
Nhân sinh khó đoán, hãy tận hưởng lạc thú trước mặt.
“Bạch tỷ, cô giàu thật đấy.”
Sau khi kiểm kê xong tài sản của Bạch Nhuyễn Nhuyễn, tôi cảm giác nước miếng của mình đang chảy ròng xuống.
Lúc trước tôi đang ảo tưởng bản thân có lẽ là một nhân cách khác của Bạch Nhuyễn Nhuyễn.
Nhưng khi tôi đang hưng phấn kiểm kê tài sản thì Bạch Nhuyễn Nhuyễn lại bày ra dáng vẻ thờ ơ, tôi cảm thấy bản thân không thể nào là nhân cách khác của cô ấy được.
Cho nên sự thật chỉ có một: tôi thật sự là một người xuyên việt đã bị mất trí nhớ, hơn nữa có lẽ trước đó cũng rất nghèo.
Buồn quá đi.
“Bạch tỷ, hay là chúng ta ra ngoài đi chơi giải sầu được không?”
Tôi nghĩ hôm nay Bạch Nhuyễn Nhuyễn hẳn là phải chịu một đả kích rất lớn, cho nên mới không nói được lời nào.
“Cô muốn đi đâu cũng được, tùy cô quyết thôi.” Bạch Nhuyễn Nhuyễn nói.
“Bạch tỷ! Cô là thần của tôi!”
Khi tôi đang vui vẻ chuẩn bị cho chuyến du lịch, một tin nhắn được gửi tới.
Chương Thần và Bạch Nhuyễn Nhuyễn đã chia tay.
“Cô có ổn không?” tôi cẩn thận hỏi cô ấy.
Bạch Nhuyễn Nhuyễn đã nói, cô ấy hẹn hò với Chương Thần không phải vì muốn chọc tức Phó Diễn.
Mà là thật sự rất thích cậu ấy.
Nhưng mấy đêm trước còn cùng người bạn trai này trải qua đêm xuân, hôm nay đã nói lời chia tay với cô ấy, thế nào lại ngửi thấy mùi tra nam vậy.
“Có muốn đến gặp cậu ta nói chuyện rõ ràng không? Rất có thể là do Phó Diễn ở sau lưng uy hϊếp hắn.”
“Rất có thể” Bạch Nhuyễn Nhuyễn lẩm bẩm, “Nhưng mà chúng ta vẫn không nên khiến anh ấy khó xử.”
Tôi hiểu rõ ý của cô ấy là gì.
Chương Thần là đàn anh của Bạch Nhuyễn Nhuyễn, là một người thông minh, tuấn tú và lịch sự. Chỉ là gia cảnh cậu ta quá bình thường, hoàn toàn không thể chống lại Phó Diễn.
Hiện tại Phó Diễn sẽ không dám gây khó dễ cho Bạch Nhuyễn Nhuyễn, nhưng không có nghĩa là hắn không dám động đến những người xung quanh cô ấy.
Tôi trả lời Chương Thần rằng “Được”, sau đó tiếp tục chuẩn bị đồ để đi du lịch.
Nhưng không lâu sau, vô số tin nhắn được gửi đến liên tục.
[Bạch đại mỹ nhân, đây là cô sao?]
Rất nhiều người đã chuyển tiếp đoạn video tương tự cho Bạch Nhuyễn Nhuyễn,
Tôi bấm vào xem, m á u đ i ê n tràn lên não.
Đây là video riêng tư của Bạch Nhuyễn Nhuyễn!
Chính là cái đêm ở cùng với Chương Thần.
Đoạn video này không có cố định góc quay chụp, mà là toàn bộ chuyển động của Bạch Nhuyễn Nhuyễn.
Mỗi một động tác nhiệt tình, mỗi một biểu cảm tận tâm của cô ấy đều được ghi lại rõ ràng, giống như một đoạn video bình thường được quay lại bởi một người ở bên cạnh cô.
“Hôm đó cô có cho phép Chương Thần quay phim không?”
Bạch Nhuyễn Nhuyễn lắc đầu liên tục, nức nở nói: “Không có, tôi không cho phép, anh ấy cũng không có quay chụp lại.”
Điều này cũng thật lạ, góc độ của đoạn video này không phải là thứ có thể được quay một cách bí mật được.
Một suy nghĩ ngột ngạt đột nhiên lóe lên trong đầu tôi.
Như để xác nhận sự nghi ngờ của mình, kẻ chủ mưu rất nhanh đã xuất hiện.
[Nhuyễn Nhuyễn, nhìn bộ dạng phóng đãng của mình xem, thật tiện.]
Là tin nhắn của Phó Diễn.
Cùng lúc đó, âm thanh điện tử đã lâu không xuất hiện đột nhiên vang lên trong đầu tôi:
《Bởi vì nữ chính cùng người xuyên việt không hợp tác, bản hệ thống đã được điều chỉnh thành hệ thống trừng phạt nữ chính phóng đãng. Mời nam chính tận tình trừng phạt nữ chính không có tự trọng, mời nữ chính cùng người xuyên việt tận hưởng bằng cả trái tim nhé!》
Đù mé!
Hình ảnh này là do hệ thống cung cấp.
Đây hoàn toàn không phải là quay phim, mà là ký ức của Chương Thần!