Chương 2

《Kí chủ, nhiệm vụ của cô là phải lấy lòng hắn, chiều theo hắn!》

Thanh âm của hệ thống đột nhiên nổ tung trong đầu tôi, khiến cho não tôi rất đau.

Nhưng tôi hiện tại không có thời gian để cãi với nó.

Cuộc cãi vã với Phó Diễn vẫn chưa kết thúc đâu.

Phó Diễn có hào quang nam chính ở trên người, bị đá vào hạ bộ, ấy vậy mà vẫn có thể nhanh chóng ổn định lại.

Nhưng mà cũng chỉ là ổn định thôi, nhất thời nếu muốn làm chuyện xấu tiếp chỉ sợ là không được.

Con ngươi đen kịt của hắn hiện lên tia nghi hoặc.

Cũng phải, lời nói lẫn hành động của tôi khác xa một trời một vực so với nữ chính dịu dàng yếu đuối.

“Mới vừa thử qua một chút tư vị liền bắt đầu buông thả rồi sao?”

Ọe!

Lời thoại dầu mỡ gì thế này?

“Anh đừng xen vào!” tôi yên lặng nhìn hắn, “Tôi đã trưởng thành rồi, anh không còn là người giám hộ của tôi nữa.”

Phó Diễn lạnh nhạt cười: “Tôi không được xen vào? Xem ra tôi đã quản quá ít rồi! Tôi nên dạy dỗ em lại thật tốt, để cho em biết thế nào là một cô gái ngoan!”

C h ế t t i ệ t! Đây là cái mầm mống bệnh thần kinh gì vậy?

“Để anh dạy? Trước hết nên chăm sóc bản thân mình cho tốt đi!”

Hắn bị chọc giận, mạnh mẽ tiến lên nắm lấy cánh tay tôi.

Đã bị như vậy rồi mà vẫn còn tà tâm sao?

“Phó Diễn!” tôi ngăn hắn lại, “Nếu hôm nay anh dám làm gì tôi, ngày mai tôi sẽ khiến cho cả thế giới này biết, Phó tổng nhã nhặn nho nhã của tập đoàn Phó thị, ở sau lưng lại chính là cái loại mặt người da thú!”

Ở trong cái thế giới tiểu thuyết mà nhân vật chính với tam quan lệch lạc này chỉ có một điểm tốt:

Chính là hệ thống xã hội được thiết lập tương đối chân thực, hoàn thiện và dựa trên pháp luật.

Nếu Phó Diễn dám hành động liều lĩnh, vậy thì tôi đây sẽ làm mọi cách để khiến cho hắn thân bại danh liệt.

Trừ phi hắn ngay lập tức hạn chế quyền tự do của tôi.

Nhưng nguy hiểm cũng rất cao.

Nữ chính hiện tại đã hai mươi tuổi, đang học đại học, và có những mối quan hệ ổn định khác ngoại trừ Phó Diễn.

Nếu nữ chính đột nhiên mất liên lạc, nhất định sẽ có người phát hiện ra rồi đi báo cảnh sát.

Với địa vị xã hội của Phó Diễn, hắn không thể chịu đựng được sự giám sát tiêu cực này.

Một tia sáng lóe lên trong mắt Phó Diễn.

Suy cho cùng, hắn cũng là kiểu người từng c h é m g i ế t ở trong xã hội, cư nhiên sẽ không hoang mang lo sợ bởi vì đôi ba câu của tôi.

Tay hắn nhẹ nhàng chạm vào hai má tôi, giọng nói đột nhiên trở nên khàn đi: “Nhuyễn Nhuyễn, là em trêu chọc tôi trước, em quên rồi sao?”

“Ồ.” Tôi cười châm chọc, “Con cáo già ba mươi tuổi như anh, bị tiểu cô nương trêu chọc một chút thì đã đánh mất tất cả chừng mực rồi à? Anh cũng thật có tiền đồ đó!”

Một cô gái nhỏ chưa trải sự đời, không có gì ngạc nhiên khi lại dễ dàng rơi vào những đoạn tình cảm mà lẽ ra bản thân không nên vướng vào, thế nhưng một người đã ba mươi tuổi đầu như hắn vẫn còn thích diễn trò cố chấp yêu, ọe!

Tôi hất tay hắn ra: “Phó Diễn, đem toàn bộ tài sản cha mẹ tôi để lại trả hết toàn bộ cho tôi! Trong vòng hai mươi bốn tiếng, tôi muốn nhìn thấy giấy chứng nhận quyền sở hữu tất cả nhà cửa, cửa hàng, ô tô do tôi đứng tên để trước mặt tôi, tất cả số tiền đã gửi vào ngân hàng đều chuyển hết về tài khoản của tôi.”

Gia cảnh nữ chính cũng không tệ. Thậm chí có thể nói, chỉ dựa vào tài sản thừa kế cũng đủ để cô ấy ngồi ăn cả đời rồi nằm chờ c h ế t.

Nữ chính bởi vì chưa đủ tuổi vị thành niên cho nên toàn bộ tài sản kế thừa đều do Phó Diễn thay cô ấy quản lý.

Sau khi nữ chính trưởng thành, bởi vì lười bận tâm, cho nên vẫn tiếp tục để Phó Diễn quản lý.

Suy nghĩ gì đây? Tiền trong tay mình mà không chịu nắm! Định đợi người ta cuỗm đi hết luôn sao?

Tôi không lo lắng về việc Phó Diễn có trả lại hay không.

Mặc dù ở phương diện nhân phẩm, Phó Diễn không phải là người tốt, nhưng ở phương diện tiền bạc hắn dù sao cũng là một bá tổng, căn bản là không quan tâm.

Hắn sẽ không đến mức độ chiếm luôn cả tài sản thừa kế của nữ chính.

Nhưng những lời nói cay nghiệt vẫn phải được thốt ra: “Nếu trong vòng hai mươi bốn tiếng mà sự việc không được giải quyết tôi, tôi cũng không ngại sẽ tuyên truyền ra bên ngoài rằng tổng tài Phó thị lại ngầm chiếm đoạt tài sản kế thừa của một bé gái mồ côi.”

Tuy rằng hắn sẽ không tham lam, nhưng lỡ đâu hắn lợi dụng điều này để gây khó dễ cho tôi thì sao?