Chương 29: Danh Sách Điều Ước Cuối Cùng (10)

Ngay khi bốn người chơi bước vào ảo ảnh này, trang phục trên người đều đã được đổi thành quân phục.

Ngoài ra, chỉ có một mình Tư Đồ Tình có mức độ chuyển hóa thấp nên đường nét trên gương mặt không có thay đổi nhiều, thì gương mặt của ba người còn lại đều đã biến thành những người khác.

Sau khi nhìn thấy bến tàu hoang vắng, cả ba người đều chuyển hướng đi về phía thành phố.

Thành phố cách bến tàu khoảng 500m.

Có thể nhìn ra rằng lúc đầu thành phố này rất phồn hoa. Những tòa nhà cao tầng san sát nối tiếp nhau, đường phố cũng được xây dựng rất ngăn nắp.

Nhưng mà ở trên đường, ngõ nhỏ, hay là những tòa nhà,.... đều không hề có một bóng người nào.

Cả thành phố này hình như không có một ai.

Xung quanh không hề có bất kỳ tiếng động nào, tất cả đều yên lặng đến kỳ dị.

Đi qua một đoạn đường rất dài, Chu Khiêm để ý thấy phía sau có một con hẻm.

Cậu lấy bé Rồng từ trong vali của mình ra, Chu Khiêm cúi đầu nói nhỏ với nó vài câu, bé Rồng liền vui vẻ gật đầu đi vào hẻm.

Nhìn thấy cảnh này, Hà Tiểu Vĩ nhịn không được liền nói. "Thú cưng của cậu nhìn rất đáng yêu a, cậu làm vậy có thấy ác quá không lỡ đâu trong hẻm có gì nguy hiểm rồi sao, sao cậu không để mọi người vào trong kiểm tra trước?"

Chu Khiêm nhìn ông: "Đúng là rất ác, vậy anh đi đi?"

"Ha ha ha... Tôi, tôi không đi được đâu." Hà Tiểu Vĩ đánh vào vai cậu một cái: "Lỡ tôi gặp nguy hiểm thì ai làm bảo mẫu cho cậu?"

Chu Khiêm ngẩng đầu nhìn vào con hẻm, nói, "An toàn bây giờ của anh là do tôi phụ trách. Vài nhiệm vụ lúc đầu tôi có thể sẽ phân ra cho mỗi người chơi. Nhưng mà những nhiệm vụ tiếp theo thì cần đến sự phối hợp của mọi người. Nhưng mà bốn người chúng ta bây giờ--" Không cần Chu Khiêm nói hết câu, Hà Tiểu Vĩ cũng đã hiểu.

Vân Tưởng Dung là một bảo mẫu, nhưng điểm kỹ năng của cô chỉ còn lại có 30 điểm, là một người chơi cấp thấp, nói cách khác, kỹ năng của cô chỉ ở mức cơ bản.

Tư Đồ Tình là một người rất có khả năng, nhưng con người của cô lại không đáng tin.

Bản thân Hà Tiểu Vĩ, mặc dù ông có khả năng tấn công và khôi phục điểm kỹ năng, và tất cả các kỹ năng của ông cũng không bị CD hạn chế, kỹ năng của ông ở cả hai phương diện cũng chỉ bình thường chứ không có gì đặc biệt. Các phương pháp tấn công của ông cũng không có gì đặc biệt, điều là 'hy sinh bản thân' chứ không thể đánh nhau.

Cuối cùng là Chu Khiêm, có thể xem là mạnh nhất, nhưng lại không được ổn định.

Kỹ năng của Chu Khiêm là 'Điều Khiển Đội' cần tốn rất nhiều điểm kỹ năng điều kiện để sử dụng cũng rất khó. Nếu như xung quanh đó không có xác chết và oán khí từ linh hồn thì không thể sử dụng kỹ năng đó được, xem như là vô dụng.wattpadtien161099

Càng suy nghĩ, ông càng cảm thấy tương lai của mình rất mờ mịt.

Vào lúc này, bé Rồng từ trong hẻm đi ra nhảy vào lòng của Chu Khiêm.

Chu Khiêm thuận thế xoa xoa cái đầu nhỏ của nó.

Hà Tiểu Vĩ liền 'Ồ' một tiếng, nói: “Cậu không sợ chân nó bẩn hả, cậu không phải bị chứng khiết phích sao?”

Chu Khiêm không quan tâm đến ông, cúi đầu nhỏ giọng nói gì đó với bé Rồng, sau đó bé Rồng lắc đầu, cậu liền ôm nó đi vào trong hẻm.

Hai bên đường có vài quán bán đồ ăn sáng, bánh bao hấp và sữa đậu nành. Bánh bao vẫn còn nóng hổi ở trong l*иg hấp, bánh quẩy vẫn còn nằm trên bàn, nhưng trong quán lại không có ông chủ hay là khách hàng nào.

Đi theo những quầy ăn sáng cho đến cuối hẻm, ở đó có một cái công viên nhỏ, có vài gốc cây cổ thụ dưới mỗi gốc cây là một cái bàn cờ, có cả cờ Tướng lẫn cờ Vây. Trên bàn cờ Vây, quân trắng đấu với quân đen, nhưng lại không có bất kỳ một cờ thủ nào.

Nhìn thấy gần đó có một căn nhà đang mở cửa sổ, Chu Khiêm liền kêu bé Rồng nhảy vào.

Bé Rồng đi vào nhà qua đường cửa sổ, lát sau cửa chính mở ra.

Bước vào ngôi nhà, Chu Khiêm dẫn Hà Tiểu Vĩ đi kiểm tra mấy căn phòng, chắc chắn rằng trong ngôi nhà này không có ai.

Ngoài ban công có treo một chiếc giày vải để phơi khô, chiếc còn lại thì đặt trên đất.

Hình như là có ai đó đã lấy chiếc giày này xuống để mang, chưa kịp lấy thêm chiếc thứ hai thì đã bị biến mất.

Nằm bên cạnh đôi giày vải là một bình tưới cây, lượng nước bên trong chỉ còn lại phân nữa cũng đang ngã nằm trên mặt đất. Trên bàn ăn trong nhà, bánh bao hấp vừa bị cắn một ngụm, đang dần nguội lạnh.

Dọc theo đường đi, Chu Khiêm nhìn thấy khung cảnh này thật sự rất quái dị.

Giống như là những người dân sống trong thành phố này vẫn còn đang sinh hoạt rất bình thường, nhưng tất cả đều bị biến mất trong nháy mắt.

Ra khỏi căn nhà, Chu Khiêm cùng mọi người đi ra đầu hẻm.

Đúng lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng thổi kèn, tiếng đàn và tiếng hát.

Gần chạng vạng, trên bầu trời bao phủ rất nhiều mây đen, toàn bộ thành phố đều bị bao phủ bởi một màu xám, xung quanh yên tĩnh đến kinh dị.

Lúc này, lại xuất hiện một khúc nhạc vui mừng, cũng đột ngột quá rồi.

Hà Tiểu Vĩ nuốt nước miếng, nhích đến bên cạnh Chu Khiêm.

Ngay khi ngón tay của ông sắp nắm lấy áo của Chu Khiêm, thì cậu liền lui về phía sau một bước.

Hà Tiểu Vĩ: "..."

—— Cậu lui về phía sau nửa bước là nghiêm túc đó hả?

Đột nhiên, hệ thống gửi đến một nhắc nhở.

Chu Khiêm mở ra bản đồ của hệ thống, nhìn thấy cách thành phố không xa xuất hiện một dấu chấm than màu đỏ.

Sau đó hệ thống gửi đến một thông báo.

【Người chơi đã kích hoạt nhiệm vụ chính: 《Bến Tàu Phía Tây》.】

【Vị trí ở dấu chấm than là nơi kích hoạt mở ra nhiệm vụ chính, mời ấn vào bản đồ để đi đến đó.】

Vì thế, khi thành phố bước vào buổi tối lại truyền đến tiếng nhạc vui mừng. Cho dù bọn họ biết chuyện này là rất kỳ lạ, nhưng mà tất cả người chơi bắt buộc phải đi đến đó.

Siết chặt lục lạc đang cầm trong tay, Tư Đồ Tình đi trước dẫn đường.

Vân Tưởng Dung lấy ra tấm chắn bảo vệ mà Cao Sơn cho cô, sau khi nhìn Chu Khiêm và Hà Tiểu Vĩ, cô lựa chọn đi theo Tư Đồ Tình.

Hà Tiểu Vĩ cố gắng nắm lấy gốc áo của Chu Khiêm thêm một lần nữa, nhưng lại bị cậu tránh đi không thương tiếc, vì thế ông đành phải lấy cây đàn của mình ra, tuy không hợp với ngoại hình của ông, nhưng để tránh đi những đòn tấn công bất ngờ.

Bốn người đi ra khỏi con hẻm quay trở lại con đường chính gần bến tàu, sau đó di chuyển đến vị trí được đánh dấu trên bản đồ.

Cả con đường vẫn im lặng, nhưng có thể là do ảnh hưởng bởi sắc trời, nên nhìn có phần mờ nhạt hơn khi lần đầu tiên bọn họ đến đây.

Dọc theo con đường yên ắng, Chu Khiêm cảm giác được bé Rồng trên tay mình không ổn lắm.

Nó dùng cái tay ngắn ngủn của mình vỗ một cái lên vai của Chu Khiêm, một tay chỉ vào một chỗ tại góc đường ở gần đó "A" lên một tiếng.

Xung quanh rõ ràng là không có gì, nhưng bé Rồng vẫn luôn ngẩng đầu nhìn về hướng đó chớp mắt, nó giống như là cũng cảm thấy rất hoang mang.

Chu Khiêm cảm nhận được sự kỳ lạ của nó, cúi đầu hỏi: "Sao thế? Ở đó có ai sao?"

Gật mạnh đầu một cái, trả lời câu hỏi của Chu Khiêm.

Nghe thế, Hà Tiểu Vĩ lập tức nhảy ra xa.

Chu Khiêm dùng lòng bàn tay che mắt của bé Rồng lại, muốn thông qua phương pháp cộng hưởng, để nhìn thấy những gì nó thấy.

Bé Rồng là được hình thành từ vảy của cậu, khi cậu bị biến thành thần.

Sau một lúc lâu, mặc dù hình ảnh cậu nhìn thấy không được rõ, nhưng Chu Khiêm đã thành công.

—— Thông qua đôi mắt của bé Rồng, cậu nhìn thấy được nơi góc đường có một cô gái.

Cả người cô gái ăn mặc rách rưới, ngồi xổm trên đường trên tay cầm lấy một cái chén bị mẻ.

Gương mặt lắm lem, tóc dài đến vai, đuôi tóc hơi so le, giống như là dùng kéo tùy tiện để cắt.

Cô gái hình như là một người ăn xin ở bến tàu, có thể là do có nhiều người nổi tiếng, hay là những ông chủ lớn thường xuyên đến đây, nên cô gái ở đây có thể xin được tiền.

Hình ảnh mà Chu Khiêm nhìn thấy rất mờ ảo, giống như là nhìn một bức ảnh cũ.wattpadtien161099

Cậu chưa kịp nhìn thấy gõ gương mặt của cô gái, hình ảnh nơi góc đường đã biến mất, như là từ nãy đến giờ chưa có chuyện gì xảy ra.

Động vật thường có thể nhìn thấy những thứ mà mắt thường không thể nào nhìn được, ví dụ như là hồn ma.

Do đó, cô gái đó không phải là người mà là một hồn ma?

Tất cả người ở trong thành phố này đều đã chết và biến thành hồn ma?

Nhưng mà bọn họ chết như thế nào? Rồi những hồn ma khác đâu?

Từ từ, nếu như cô gái đó là hồn ma, vậy sao tự nhiên cô gái đó biến mất, là do tự biến mất đi, hay là do khả năng nhìn thấy hồn ma của bé Rồng có hạn, bây giờ là do bé Rồng không nhìn thấy chứ không phải là do cô gái biến mất.

Nếu như đi theo hướng suy nghĩ này, vậy trong thành phố này không phải là không có ai.

Cả đoạn đường này, thành phố này đều do hồn ma chiếm lấy, giống như cô gái cầm chén ăn xin ở bên đường, không ai biết rằng mình đã chết đi, bọn họ vẫn đang sinh hoạt giống như bình thường.

Người chơi không cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ, là do người chơi không nhìn thấy.

Với cái nhiệm vụ chính như thế này, phó bản này không phải là phó bản linh dị thần quái chứ?

Vừa suy nghĩ, Chu Khiêm cùng với mọi người đi theo chỉ dẫn của hệ thống đến một cái hẻm rất rộng.

Con hẻm này chính là nơi bản đồ đánh dấu, hiện tại tiếng thổi kèn, tiếng đàn, cùng với giọng hát vui mừng cách nhóm người chơi ngày càng gần.

Cuối con hẻm là một gia đình rất giàu, đang 'giăng đèn kết hoa'¹, trước cửa còn có hai con sư tử đá, trên cổ thắt nơ màu đỏ, trên cánh cổng lớn dán hai chữ Hỷ "囍²" màu đỏ tươi.

Hình như có ai sắp kết hôn.

Một cái cổng hoa xinh đẹp như thế đáng lẽ phải có rất nhiều người mới đúng.

Con hẻm vắng vẻ hoàn toàn trái ngược với cổng hoa màu đỏ ở đây.

Điều duy nhất tương xứng với hai chữ Hỷ - 囍 được dán ở ngoài cổng, là tiếng hát và tiếng kèn đang vang lên.

Nhưng cho dù là tiếng kèn hay là chữ Hỷ ' 囍, ở trong tình huống xung quanh không hề có một người nào, cùng với chạng vạng tối càng làm khung cảnh này trở nên kinh dị hơn.

Một lát sau, bầu trời hoàn toàn tối đen.

Ánh sáng duy nhất là từ hai chiếc đèn l*иg treo trên cửa.

Gió thổi, đèn l*иg đung đưa, theo ánh sáng từ đèn l*иg chiếu xuống mặt đất phản chiếu ra những bóng dáng đang đứng chen chúc, Hà Tiểu Vĩ liếc mắt nhìn một cái, liền tưởng rằng có một hồn ma mặc áo cưới màu đỏ đang đi đến đây, ông sợ đến mức siết chặt lấy cánh tay của Chu Khiêm.

Chu Khiêm kịp thời tránh đi, lấy cổ tay cọ cọ vào chân mình.

"Anh đang làm cái gì thế?" Chu Qian hỏi ông.

"Ô~ làm tôi sợ muốn chết, còn tưởng là có ma..." Hà Tiểu Vĩ thở dài một hơi, cái thứ mà ông cho là ma chẳng qua chỉ là cái l*иg đèn.

Nhưng điều mà ông không bao giờ ngờ đến là câu nói tiếp theo của Chu Khiêm: "Đúng thế, đúng là có ma."

Hà Tiểu Vĩ:?!!

Hồn ma đang đi ra từ con hẻm ở phía sau các người chơi, hơn nữa không chỉ là có một.

Tránh khỏi bàn tay của Hà Tiểu Vĩ, Chu Khiêm quay đầu nhìn lại liền nhìn thấy một đống tiền giấy.

Đồng tiền vàng được làm bằng giấy đang từ trên trời rơi xuống như là tuyết rơi, tiếng kèn và tiếng hát ngày càng gần hơn. Có bốn người hình như là không có chân đang nâng một cái kiệu, đi về phía cổng hoa nơi cuối hẻm.

Mỗi bên kiệu có một người hầu, phía bên cạnh có vào cô gái còn có một bà mai trên trán có nốt ruồi.

Phía sau là đội kèn và trống. Âm thanh mà người chơi nghe được là do những người này tạo ra.

Thật ra chỉ cần nhìn màu da và gương mặt của những người này đều giống như là người bình thường, đều khác duy nhất chính là màu da của bọn họ nhạt hơn.

Vấn đề chủ yếu là nằm trên đôi chân của bọn họ - đi đường mà chân không chạm đất.

Sau khi nhìn thấy các người chơi, bà mai liền bước lên mỉm cười nhìn bọn họ.

"A, mọi người đều là đồng đội của 【 Đông Thủy 】đi! Mọi người là ở tiểu đội Liệp Ưng phải không! Ôi, tôi nghe nói để được chọn vào đó rất khó! Quả nhiên tất cả đều rất đẹp trai và tài giỏi nha! Hahaha..., Đừng đứng ở đây, mọi người cùng nhau đi vào trong uống rượu mừng nào."

【 Đông Thủy 】là nhân vật mà Hà Tiểu Vĩ đóng giả.

Ờ, hiện tại cốt truyện đang yêu cầu ông cưới một cô dâu ma?

Quả nhiên, giây tiếp theo bà mai liền nhìn chằm chằm vào Hà Tiểu Vĩ: "Này! Đông Thủy, sao cậu còn ở đây, không mau chóng đi thay đồ đi! Cô dâu sắp đến rồi!"

Hà Tiểu Vĩ lập tức sợ đến mức trợn mắt. Nhưng ông còn chưa kịp trốn, cửa lớn đột nhiên được mở ra, hai người hầu dáng người nhỏ bé chạy ra nhìn ông nói:

"A, thiếu gia sao cậu lại ở ngoài này?"

"Nếu lão gia mà nhìn thấy cậu chưa thay quần áo, sẽ chửi chúng tôi đó!"

"Mau đi thay quần áo đi, đừng để lỡ giờ lành."

Hai người hầu nhỏ bé đem theo Hà Tiểu Vĩ biến mất ngay lập tức.

Cùng lúc đó, đội kèn cùng với âm nhạc vui mừng và kiệu hoa cũng vào theo.

Ngay sau đó, một nhóm 'người' cũng từ trong hẻm đi vào.

Trong hẻm chỉ còn lại một mình bà mai với nốt ruồi vẫn đang nói.

"A, cuộc sống này đúng là không dễ dàng nha. Tôi nói cho mọi người biết【 Đông Thủy 】mặc kệ cả sản nghiệp lớn như thế để đi nhập ngũ... Nói cái gì mà là thanh niên thì phải đầu rơi máu chảy vì tổ quốc. Đúng là lời cậu ấy nói đúng, nhưng với vai trò là trưởng bối chúng tôi rất lo a."

"Nhập ngũ thì thôi đi, còn nhất định phải vào cái đội Liệp Ưng gì đó để làm nhiệm vụ. Nghe nói mỗi lần đi đều rất là nguy hiểm!"

"【Con gái nhà họ Trương】cũng rất đau lòng. Vốn là Đông Thủy đã từ hôn, nhưng mà cô nhất định phải gả!"

Cầm khăn tay bà mai lau hai hàng nước mắt: "Hai đứa nhỏ này sống cũng không dễ dàng gì. Lúc còn nhỏ hai người đã hẹn ước sau này làm vợ chồng của nhau....Ai mà biết được đột nhiên đất nước có chiến tranh? Thật ra Đông Thủy cũng rất yêu con gái nhà họ Trương, không muốn làm lỡ duyên cô, không nỡ chậm trễ, sợ khi đi làm nhiệm vụ sẽ chết đi, nên muốn hủy hôn, con gái nhà họ Trương không chịu, nhất định đòi gả."

"Sợ rằng sau khi Đông Thủy gia nhập vào tiểu đội Liệp Ưng, khi đi thực hiện nhiệm vụ sẽ gặp nguy hiểm. Cô nhất định đòi kết hôn trước khi Đông Thủy vào đội, nếu lỡ như sao này Đông Thủy có gặp chuyện không may thì con gái nhà họ Trương cũng đã là vợ của Đông Thủy, cuộc sống sao này sẽ không còn phải hối tiếc."

Bà mai thở dài thườn thượt. "Con gái nhà họ Trương nói như thế, tôi xem ra sau này mà Đông Thủy có xảy ra chuyện gì thì con gái nhà họ Trương cũng đi theo."

Sau khi lau nước mắt, bà mai nhìn về phía người chơi.

Giống như là phát hiện ra điều gì, vẻ mặt của bà đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn: "Này? Tại sao mọi người lại mặc quân phục của quân đoàn số 7? Nghe nói quân đoàn S sắp đánh đến đây rồi! Hình như bọn họ có cài gián điệp ở Bách Thành, nên lúc nào cũng có thể hành động!"

"Mau mau mau, mau theo tôi vào trong! Tôi sẽ lấy quần áo khác cho mọi người thay! Nhất định không thể mặc bộ đồ này ở ngoài được."

Nghe thế, Chu Khiêm như nhìn ra được gì đó, nhanh chóng lui về phía sau một bước.

Vì thế, bà mai liền nắm lấy tay của Tư Đồ Tình và Vân Tưởng Dung.

"Mau đi thay quần áo, sao đó chúng ta đi uống rượu mừng!"

Chu Khiêm nhìn Vân Tưởng Dung một cái, sao đó nói với bà mai: "Hai người này đi cùng với bà trước, tôi có đánh rơi đồ, lát nữa sẽ vào sau."

Ngay lập tức Chu Khiêm xoay người đem áo cất vào trong vali.

Sau đó từ trong ngân hàng giao dịch mua một cái áo thun, cậu không đi theo bọn họ mà đi về phía con hẻm.

Cả thành phố này chẳng lẽ đều là hồn ma sao?

Liệu rằng có ai may mắn sống sót hay không?

Nếu như ở đây có người sống, đối mặt với cả thành phố đều là hồn ma, bọn họ nhất định sẽ trốn đi.

Mà lúc chiều âm thanh của đội kèn và kiệu hoa lớn như thế, bọn họ nhất định sẽ bị hấp dẫn mà đến đây.

Bọn họ không dám đến gần những hồn ma này, nhưng nếu như tất cả đã đi vào sau cánh cửa, bọn họ nhất định sẽ đến đây để thăm dò.

Đây chính là lý do Chu Khiêm quay trở lại con hẻm này để điều tra.

Không lâu sau đó, Chu Khiêm quả nhiên có phát hiện.

—— Vừa đi đến giữa hẻm, liền nghe thấy cửa gỗ bên cạnh đó "cạch cạch" bị đẩy ra, đôi mắt to như hạt đậu xuất hiện đằng sau cánh cửa, nhìn chằm chằm Chu Khiêm.

Cùng lúc đó, Chu Khiêm ngửi được một mùi máu tươi từ khe cửa.

Tác giả có lời muốn nói:

- ---*-----

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Miêu: Đậu xanh rau má! Anh Khiêm gan thiệt, gặp tui là tui xỉu ngang luôn rồi.